*Chuyện Thứ 12*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày Hà Nội buổi tối mưa to thật to, bỗng dưng thấy buồn buồn, thôi viết cái gì đó vui vui tự chọc mình vậy~
.
.
Tự dưng nằm vu vơ lại nhớ đến vài mẩu truyện

       Có vài lần YYY và XXX cãi nhau rất dữ dội (theo cảm nhận của YYY). Đúng kiểu ông nói bà gà nói vịt luôn ấy, hai phe không hiểu nhau nói gì luôn, càng nói càng giận, càng cãi càng hăng. Thế là trong lúc bốc đồng, XXX nói rất nặng lời với YYY, đại loại là

" Không hiểu bao giờ em mới lớn được đây, bớt trẻ con đi được không?"

" Biết thế ngày ấy chẳng yêu nữa"

Đã thế XXX còn chơi trò cho tin nhắn vào lưu trữ, nhắn tin thế nào cũng không gửi được. YYY vô cùng tức giận, rồi sao, quá đáng thật sự!!!

....

Khoảng chừng 10' sau, lúc này YYY đã hết giận (thật sự là chính bản thân YYY cũng không hiểu nổi mình), đáng lẽ cô phải giận đến vài ngày hoặc ít nhất vài tiếng chứ, sao mới mấy phút đã bình tâm suy ngẫm rồi nhỉ?? YYY bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc trò chuyện, về cuộc sống và cuộc đời.

Tất cả những điều ấy có thật sự khiến mình phải nhún nhường?

YYY chợt nhớ đến một ngày nọ, chỉ vì sự giận hờn vô cớ của mình và ai kia phải chạy dầm trong mưa, thủ thỉ đưa cô cái bánh mỳ đã ướt lớp vỏ.

YYY chợt nhớ đến những ngày tháng "mụ dì ghẻ" ghé đến, anh còn chi li hỏi cô từng cái " Cái này em có ăn được không?", rồi những lúc cô nổi giận vô cớ, ai đó sẽ nhỏ nhẹ mà nói

"Đừng như thế mà, anh sợ"

"Sợ cái gì mà sợ, em ăn anh chắc"

"Thà bị em ăn còn đỡ sợ hơn ý"

Vừa tức vừa buồn cười, cô hỏi "Sao?"

"Em gắt với anh"

YYY thở dài, thôi được rồi, nể tình anh cũng có những giây phút dỗ dành yêu thương, mình sẽ dỗ anh lần này vậy ( Thề luôn YYY không biết giận là gì í)

Thế là tuy bị chặn ( bị cho vào lưu trữ), YYY lại mặt dày nhắn tin vào zalo, cô nhắn một tràng dài, tâm tình thủ thỉ, cái gì mà "Chúng ta cùng nghĩ cho nhau đi" "Em muốn cố gắng để hiểu anh hơn" đại loại là dỗ dành ngọt ngào đủ kiểu, yêu thương nồng ấm.

XXX: seen

YYY cảm thấy vô cùng bị tổn thương, tại sao lúc nào XXX cũng tỏ vẻ cao ngạo như thế cơ chứ, cảm giác như YYY là cái đuôi vậy, 2 người cứ chờ đối phương như thế...

XXX: Nhắn xong chưa? Còn gì nói nốt đi.

YYY cảm thấy rất hoang mang, như vậy là sao? Cảm giác nước mắt lưng tròng, cô muốn hiểu người yêu mà cũng khó như thế sao? Hàng nghìn suy nghĩ tiêu cực cứ bủa quanh cô, đè nén cô, cảm giác rất khó chịu, rồi sao? Không phải là kết thúc rồi chứ?

(Đôi lúc không hiểu sao con người lại có thể bi quan như thế)

Thế là YYY nghĩ, thôi nhắn một tin cuối, nếu không còn hy vọng...

YYY: Em yêu anh

1s sau

XXX: Anh yêu em

Mé????? Chơi trò gì đây?

YYY cảm thấy người yêu mình rất kì cục, nhưng mà không phải cô cũng kì cục không kém sao??

Hồ Điệp Chi Phương: Thật sự cạn ngôn với hai người này luôn, không biết bình luận gì về cặp này luôn á!!!

YYY: Bài học rút ra ở đây chính là ai làm lành trước không quan trong đâu, quan trọng yêu nhau là được *nháy mắt*

Hồ Điệp Chi Phương: Khoe ân ái? Dẹp đi má.
.
.
.
Cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em, em là một đứa đôi lúc cũng hơi vô cớ một chút, anh đôi lúc cũng rất khó hiểu, nhưng mà, cảm ơn anh vì đã xuất hiện, bao dung với em, dịu dàng với em. Không dám nói rằng chúng ta hoàn hảo, nhưng bởi vì trong lòng còn có nhau, nên mới có thể nhường nhịn. Bởi vì sau những cơn giông bão cũng sẽ là một ngày nắng trong, cùng nhau vượt qua được giông bão, vẫn có thể nắm tay qua những ngày bình yên.

Chúc mừng sinh nhật anh, dù đã qua được hơn một tháng. Vẫn là câu nói cũ,

     "Hy vọng khi anh đọc được, khi ấy chúng ta còn cảm thấy vui vẻ bên đối phương, còn sự nhẫn nhịn dành cho nhau, còn tình yêu dành cho nhau, và còn ở bên nhau."

    YYY: Hãy cảm thấy may mắn khi vớ được một người lạc quan yêu đời như tui đi, hừ!

—————

     Xin hãy nhớ dù trong lúc khó chịu và bực bội, bạn đã yêu người ấy bao nhiêu?

Yêu các nàng
Hồ Điệp Chi Phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net