Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai cho đi tình cảm nhiều thì người đó là người thua cuộc"
Anh và cô ấy dắt tay nhau bước vào lễ đường- khoảnh khắc nhìn thấy anh hạnh phúc bên người con gái mới không phải là em dường như cuộc sống với em những ngày tới là mây đen xám xịt.
2 năm trước...
Ngày anh đi ra nước ngoài du học em định sẽ từ bỏ sẽ chạy trốn cái tình cảm mông lung này nhưng anh là người giữ em lại cho em cảm giác được hạnh phúc được tin vào tình yêu một lần nữa. Em từng nghĩ hai từ "yêu xa" sẽ không bao giờ, không bao giờ là trở ngại nếu cả hai biết định lượng được cảm xúc của đối phương. Năm đầu tiên xa anh em đã từng khóc rất nhiều vì em áp lực từ phía gia đình công việc, mỗi lần như thế khi không anh bên cạnh em từng buồn biết bao nhiêu. Có những đêm khuya nhớ anh, em đã đi lang thang mọi gốc phố rồi không biết từ lúc nào đứng trước sân nhà anh. Em ngồi ở đó rất lâu em ước gì anh mở cửa đón em, cười với em rồi xoa đầu em thì bao nhiêu đau đớn sẽ như thế mà biến mất. Mùa xuân năm đó anh về nước sớm hơn dự định. Anh và em gặp nhau là chuỗi nước mắt hạnh phúc. Chỉ cần thấy anh dù cho 1 năm qua em có mạnh mẽ cũng hoá thành mèo ướt. Khoảnh khắc đó hạnh phúc đơn giản chỉ là anh. Em không biết từ lúc nào bản thân mình yêu anh đến lạ, chỉ mong thời gian ngưng trôi đi để em được bên anh thêm vài mươi tiếng đồng hồ. Ngày đưa anh ra sân bay em khóc như một đứa trẻ thơ, anh lấy bàn tay mềm mại lau đi giọt nước mắt đầu tựa đầu âu yếm bảo:
- " Mèo ngoan của anh khóc như vậy sao anh có thể đành lòng đi, ngoan, anh thương"
Bản thân em không muốn khóc mà nước mắt đâu đó cứ tuông thôi. Nhưng ngày sau đó anh không liên lạc gì với em, không tin nhắn, không điện thoại cả trạng thái onl trên mạng xã hội cũng không có. Với em mọi thứ như muốn vỡ tung, một nghìn câu hỏi trong đầu cứ đặt ra mà chẳng ai giải đáp. Ngay lúc đó, em lại có chuyến công tác 1 tháng trong nước em bận đầu tắc mặt tối nhưng mỗi khi rãnh vẫn cứ viết tin nhắn cho anh. Một tháng qua với em là địa ngục không lúc nào em có thể ngủ say giấc, nửa đêm tỉnh dậy mở điện thoại ra xem anh vẫn không phản hồi. Em quyết định sang tìm anh...

Có một giai đoạn trong đời mình phải đưa ra quyết định quan trọng, quyết định liên quan đến hạnh phúc của một đời người. Khi yêu một ai đó mình dần lãng quên đi cách yêu thương bản thân mình. Cái đau nhất trong chuyện tình yêu đó là mình đứng đối diện nhau mà như thể ta chưa bao giờ biết nhau. EM đã từng nghĩ một vạn lần tim đập hay cả khi ngừng đập em vẫn yêu anh. Thế mà anh đi không từ biệt không hề biết em là ai, không hề biết em và anh đã trải qua những gì để được như hôm nay. Trớ trêu thay nhìn người mình yêu đứng bên cạnh người khác, cảm giác  không nhận ra mình là ai, cảm giác họ nhìn mình với ánh mắt xa lạ thì mọi thứ trên đời dường như sụp đổ hoàn toàn. Em bỏ mọi thứ đằng sau lưng để chạy đi tìm anh thì thấy cảnh ảnh và cô gái nào đó hôn nhau. Một tháng- thời gian có thể khiến một người ngoảnh mặt đi không lời chào từ biệt.( Một tháng trước- trên đường từ sân bay về kí túc xá - trời mưa tầm tã một cô gái đã đụng trúng anh làm đầu anh bị chấn thương và mất hoàn toàn kí ức trước đó. Một tháng qua họ đã bên nhau, cô gái ấy chăm sóc anh chu đáo và dần họ vó tình cảm với nhau và rồi vô tình hôm nay em đến tìm anh em trở thành người thứ ba trong cái ngã ba tình. Em nên làm gì đây? Đối với người hoàn toàn không kí ức về em hoàn toàn xem em là kẻ xa lạ một người dưng không hơn không kém. Em là kẻ thua cuộc, em không thể níu kí ức ngọt ngào của chúng ta quay lại cũng như đưa em về bên anh).
   Em quyết định trở về Việt Nam - quyết định để anh bên người hợp với anh, quyết định đầy khó khăn nhưng nếu không làm vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác. Trong tình cảm thứ càng cưỡng cầu càng khó nắm lấy, chúng ta là thứ tình cảm chọn đúng người nhưng lại sai thời điểm.
Ngày chứng kiến anh và cô ấy nắm tay bước vào lễ đường em thực sự mừng cho anh nhưng cũng rất đau lòng vì em vẫn còn yêu anh. Dù anh không nhớ em là ai, dù cho anh đi không để cho em kịp nói lời chào và dù thế nào đi chăng nữa lời tạm biệt ấy cũng không có ý nghĩa, không quan trọng là trong lòng có tạm biệt được hay không. Chỉ biết trách súyt nữa thì em và anh có cuộc đời viên mãng, trách cái nợ không đủ lớn để ta bên nhau trọn đời. Anh! Từ giờ cho đến cuối đời anh phải thực sự hạnh phúc nha. Hãy thay em sống vui trên đường anh đã chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC