Một thoáng thanh xuân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mỗi thanh xuân đều mang một cậu chuyện, mỗi câu chuyện đều có những tiếc nuối."

Viết cho 700 ngày từ lúc tớ nói lời thật lòng với cậu . Viết cho 700 ngày tạm biệt thanh xuân của những năm tháng ấy.

Cậu, có lẽ đến bây giờ tớ mới hiểu được thế nào là " Hoá ra ở trong cuộc, người thầm thương bao giờ cũng là người đau lòng hơn hết". Khoảng thời gian trước khi tớ thực sự cảm nắng cậu, tớ vốn chẳng hiểu " thích một người" là loại cảm giác thế nào? Từng nhìn những người bên cạnh mình đôi lúc buồn bã, bi luỵ,khóc vì tình cảm, thậm chí tớ còn thấy vô lý bởi vì "nếu người ta không thương  nữa thì thôi, mình cũng không  miễn cưỡng cố chấp lấy cảm tình ấy, không cần thiết tự làm khổ bản thân, dằn vặt mình vì tình cảm xa vời ?". Tớ thậm chí rất chán ghét sự yếu đuối trong tình cảm.

Ấy vậy mà vào khoảnh khắc cậu khiến tớ rung động, dường như mọi lý trí kiên cường trước đó của tớ cũng dường như tan biến hết. Tớ trở thành người mà bản thân từng nhận định sẽ không được phạm phải. Cậu là bạn chung lớp với tớ, nhưng trên lớp chúng ta lại rất ít khi chơi với nhau. Chỉ đơn giản là chúng ta hay nói chuyện cùng nhau trên facebook , mỗi lúc cậu buồn thì tớ chỉ biết hỏi han, tâm sự cùng cậu, động viên cậu chân thành nhất. Đáng ra chỉ nghĩ đó là những chia sẻ của bạn bè thôi, thế nhưng từ lúc nào tớ có cảm tình với cậu và điều đó dường như ngày càng lớn lên cho đến khi cậu bảo tớ là đứa con gái  thân thiết mà cậu quý mến nhất.

Lúc ấy tớ thật ngốc nghếch, tớ vốn không hiểu chữ "quý mến" ấy mà cậu nói chính xác là dành cho "người bạn cùng cậu chia sẻ tâm sự" chứ không phải là cho một người " bạn khác giới". Nhưng biết làm sao được, người ta vẫn nói "con gái dễ cảm nắng con trai cùng nói chuyện với cô ấy lâu" phải không?  Vào giây phút ấy , cứ coi như "không điên cuồng , sao gọi là thanh xuân!"

Bỏ qua những tiêu chuẩn trước đó của bản thân, bỏ qua ngại ngùng, phấn đấu 2 tháng mới có thể lấy được dũng khí để nói rằng "t thích m" . Cái giây phút ấy, tớ cứ nghĩ vậy là tốt rồi, kiểu gì thì cậu cũng giống tớ . Đúng là ngốc nghếch thật . Cậu nói hãy cho cậu thời gian. Thế là tớ cứ hồi hộp chờ mãi , chờ mãi. Tớ không nghĩ cậu lại đem chuyện ấy kể cho cô bạn cùng bàn của cậu để cô ấy mang ra trêu đùa, ngầm ám chỉ tớ trước mặt tất cả con gái của lớp và cậu cũng đang đứng ở đó. Lúc đấy tớ rất ngại, nhìn thoáng vẻ mặt của cậu , tớ không biết có thể nói câu gì và viện lý do để chạy đi chỗ khác. Về nhà tớ không hiểu sao cậu có thể đối xử như thế với tớ, ấy thế mà sao khi cậu chỉ nói xin lỗi tớ một câu thôi, bao nhiêu bối rối , khó xử của tớ lại tan biến hết. Cứ thế rồi cậu lại bảo tớ đợi, cho cậu thêm một chút thời gian nữa . Tớ đợi đến 2 tháng thì cậu cuối cùng cũng quyết định, nhưng lời từ chối ấy gửi đến tớ thông qua  thằng bạn thân của cậu . Là cậu khó nói hay cậu không muốn  cả quan tâm tớ nữa? Không thích tớ cũng được nhưng tớ chỉ cần cậu nói với tớ thôi, không biết chừng tớ có thể dập tắt hi vọng luôn , nhưng cậu lại nhờ người khác nói với tớ .

Lại là tự mình đa tình, tự mình ảo tưởng nặng nề, nghĩ rằng cậu không nói trực tiếp là không muốn tổn thương tớ . Thế là tớ quyết định coi như không biết gì, coi như quên hết đi, coi như chưa có tình cảm ấy , lại mặt dày trở lại muốn làm đứa bạn để cậu chia sẻ như hồi trước, lo lắng cho cậu, quan tâm cậu mỗi khi cậu buồn. Nhưng nước đã lỡ đổ đi thì làm sao còn có thể lấy lại được nữa. Đôi khi tớ hoài nghi chính mình, có phải là do câu bày tỏ của tớ đã chặt đứt tất cả tình cảm bạn bè trước đó của chúng ta, cậu lạnh nhạt hẳn với tớ, tớ lại cứ vờ như không biết, vẫn luôn để ý mỗi biểu cảm của cậu, hỏi han , lo lắng cậu. Là tại tớ xen vào cuộc sống của cậu quá nhiều . Để rồi một hôm cậu phải thực sự nói rằng Cậu thực sự rất phiền nếu tớ cứ như vậy . Cậu có biết thế nào là thực sự bỏ qua hết tất cả tự tôn, dành cả tấm lòng quan tâm, không cần cậu đáp trả , chỉ đơn giản muốn ở bên chia sẻ bớt những điều khiến cậu buồn nhưng cuối cùng lại bị cậu phủ tay một cái, đẩy ngã tớ xuống với tổn thương thật sâu trong lòng. Từ đấy trở đi tớ không hề đủ can đảm để mở lời quan tâm cậu nữa, cậu cũng không nói với tớ một câu. Chúng ta duy trì như vậy cho tới tận ngày ra trường. 2 năm, bạn cùng lớp mà chúng ta lại không một lời nói với nhau, lẩn tránh, đụng mặt nhau rồi lại quay đi còn hơn cả người xa lạ . Tớ cũng xót xa lắm. Thích cậu, tớ hiểu được thế nào là tình đầu, có chút ngọt ban đầu , là hy vọng, chờ mong, lo lắng, hồi hộp, ngại ngùng, bối rối, đắn đo, buồn bã, chạnh lòng, tổn thương. Rồi cậu quen những cô bạn khác, nhớ cô ấy , thương cô ấy , rồi chia tay, buồn vì cô ấy. Tớ cũng đau lòng nhưng tớ cũng chẳng có tư cách. Đơn giản là đơn phương thôi. Cuối cùng thì vẫn là con gái không nên chủ động, phải không? Có lẽ ngay lúc mà tớ thổ lộ thì tớ đã nhận thất bại ngay rồi .

Ngày lưu bút cuối cùng, cậu viết lên áo tớ rằng " cảm ơn và xin lỗi vì tất cả". Vài chữ thôi nhưng cũng như an ủi cho quãng thời gian mà tớ dành cho cậu .

Lúc tớ viết ra những dòng này, cậu đã không còn là người mà tớ chờ đợi ngày xưa, tớ cũng không còn mang cả tất cả mà cuồng nhiệt bám lấy cậu nữa. Nếu thời gian có quay lại, tớ cũng không hề hối hận. Tuy có thể là quyết định sai lầm một chút so với mối quan hệ của tớ và cậu, nhưng không sai lầm với tấm lòng tớ , không hối hận vì đã thích cậu, không hối hận vì đã quyết định tỏ tình, bởi khoảnh khắc ấy tớ muốn làm như vậy. Đơn giản có lẽ chúng ta là " Đúng người. Sai thời điểm" .

Dù sao vẫn cảm ơn cậu , đã cho tớ biết những cảm xúc chưa bao giờ hiểu. Tớ không trách cậu bởi thanh xuân là phải có chút đau lòng mà. Không học cùng nhau nữa, không hy vọng sau này cậu còn nhớ đến tớ không, nếu mai này họp lớp, mong tớ và cậu vẫn có thể mỉm cười thật tươi với nhau,  nhớ đến những ngày tháng ấy, một thời đầy xúc cảm của tuổi trẻ!

Tạm biệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xuân
Ẩn QC