Chương 4: 4 từ 2 lần nghĩa khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hà Tư Dĩnh, đợi tôi." Nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc, tôi xoay người lại, liền nhìn thấy một chàng trai có tên là Lạc Phàm đang vững bước tiến về phía tôi.

"Lạc Phàm" Tôi vẫy tay với cậu ấy, cậu ấy tiến lại gần, chúng tôi đi song song nhau, vai kề vai, vững trãi mà tiến bước trên con đường phía trước.

"Điều bắt ngờ của cậu dành cho tớ đâu hả." Tôi tò mò đợi câu trả lời của cậu ấy.

"Rất sớm, sẽ biết." Lạc Phàm nhếch môi cười, nói ra bốn từ đơn giản. Tuy bốn từ này rất đơn giản, nhưng lòng tôi không khỏi hồi hộp chờ đợi.

Tôi và Lạc Phàm vừa bước vào lớp, đã nghe âm thanh vang vọng của Lục Nhã "Thiên Dĩnh không phải cậu và Lạc Phàm là oan gia à. Sau hôm nay lại đi chung vậy." Lục Nhã bước về phía tôi, nở một nụ cười bí hiểm.

Tôi tiến bước, tay vòng qua tay Lục Nhã, kéo cậu ta lại gần, vừa đi vừa nói "Ai nói tớ và Lạc Phàm là oan gia chứ. Tớ và cậu ấy là bạn hữu."

Lục Nhã nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ "Kết giao bạn hữu khi nào? Sau không báo với tớ một tiếng."

Tôi liền giỡ vẻ mặt hối cãi "Là hôm qua lúc bị phạt. Thật ra tớ đã định, hôm nay vào lớp sẽ nói với cậu. Nhưng không ngờ cậu đã đón ra được. Không được trách tớ."

Lục Nhã nhìn tôi, ánh mắt đầy tia nham hiểm, tính kế "Tha lỗi cũng được. Chỉ cần cậu bao tớ một tuần ăn trưa là được."

"Thành giao."

Ngồi vào bàn học, mắt tôi lại mơ màng mà nhắm lại. Đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ một giấc, bóng người cao to đó lại xuất hiện.

"Kiểm tra bài tập." Tôi ngước mặt nhìn Lạc Phàm, lòng không khỏi nhói đau. Nếu buổi sáng, thời điểm ngoài cổng trường, bốn từ từ miệng cậu ấy phát ra làm tôi hạnh phúc, mong chờ, thì bốn chữ từ miệng cậu ấy phát ra bây giờ, ngay lúc này làm tôi xót xa, muốn khóc. Trong lòng tôi không khỏi tự hỏi, tại sao ngày nào cũng kiểm tra bài tập, tại sao ngày nào cũng có bài tập về nhà làm, tại sao nhà trường lại độc ác như vậy.

"Lạc Phàm, Phàm Phàm thân mến. Tớ không biết tại sao hôm qua mình lại sốt cao như vậy. Sốt tớ nổi ăn cũng không muốn ăn, cả người không có tinh thần, và vô cùng mệt mỏi, nên tớ đã quên luôn cả việc làm bài tập. Cậu thông cảm cho mình đi. Chỉ duy nhất một lần này thôi, chỉ duy nhất một lần thôi." Tôi nắm lấy tay Lạc Phàm, ánh mắt đầy tia khẩn cầu.

"Tớ là minh quan nên không thể giúp được cậu rồi. Cậu hôm qua bị sốt cao, không có tinh thần, cả người mệt mỏi nên không thể làm bài tập thầy giao cho phải không." Lạc Phàm cao ngạo nhìn tôi như Vua chúa nhìn xuống thần dân của mình.

"Đúng vậy, đúng vậy. Tất cả lời nói của cậu điều đúng sự thật." Tôi đáng thương, gật đầu nhìn Lạc Phàm để kiếm sự thương cảm.

"Không có tinh thần, cả người mệt mỏi, mà hôm qua còn bấm điện thoại. Lời nói dối của cậu thật sỉ nhục IQ của tôi. Lời nói dối của cậu đã quá xưa rồi." Lạc Phàm nhìn tôi ánh mắt toát lên sự thương hại, tôi có thể nhìn ra, trong ánh mắt đó đang nói gần "Hà Thiên Dĩnh cậu thật đáng thương vì trí thông minh có giới hạn của mình." Cậu ấy đã đào một cái hố rồi dụ tôi nhảy vào mà, Lạc Phàm thật nguy hiểm.

"Lạc Phàm, cậu nói chuyện với cái người vừa ngu ngốc vừa quậy phá đó làm gì. Hà Thiên Dĩnh cô ta không xứng để nói chuyện với cậu. Cậu lại đây kiểm tra bài tập của tớ nè, tớ đã làm rồi." Nghe giọng nói đầy khinh bỉ phát ra, tôi quay người lại, nhìn người vừa nói. Nhìn xong, tôi không nói gì mà quay người lại định ngủ.

"Lộ Như, cậu nói vậy là có ý gì." Lục Nhã đứng dậy, tay thành nắm đấm, định bước lại đánh người. Tôi nắm lấy tay Lục Nhã, lắc đầu.

"Không phải sau. Cậu ấy chỉ làm cái lớp này thêm loạn mà thôi, đáng lẽ Hà Thiên Dĩnh đó không nên ở đây." Lộ Ý càng nói càng hâng, giọng nói cũng càng lớn, vang vọng cả cân phòng.

"Thiên Dĩnh cậu còn nhịn được. Tớ không nhịn được nữa rồi." Lục Nhã bước về phía Lộ Như, tay định vung xuống, định tát Lộ Như một cái. Nhưng tay chưa kịp hạ xuống thì Cảnh Vũ đã nắm tay cậu ấy lại "Lục Nhã bình tĩnh, Lạc Phàm cậu ấy nhất định sẽ giải quyết."

Lục Nhã nhìn Cảnh Vũ, tay thoát khỏi tay cậu ta. Lạnh lùng mà bước về bên cạnh tôi "Ai cho cậu cãng tôi chứ."

"Cậu tên là Lộ Như phải không." Lạc Phàm lạnh giọng khi nhắc đến cái tên Lộ Như.

"Nam thần Lạc Phàm, mình tên là Lộ Như." Lộ Như từ cái giọng khinh bỉ chuyển sang dịu dàng, ngọt ngào, làm cả người tôi ớn lạnh.

"Thiên Dĩnh ngu ngốc là rất đúng, lại còn rất ngu ngốc nữa chứ, nhưng tôi lại thích người như vậy. Ngoài ra cậu ấy dù có ngu ngốc, dù có quậy phá, cũng không liên quan gì đến bạn Lộ Như đây. Chỉ cần có tôi ở đây dù cậu ấy có làm ra việc gì thiếu suy nghĩ thì tôi cũng sẽ giúp cậu ấy ra mặt mà giải quyết. Quan trọng hơn hết Lạc Phàm tôi đã rất thông minh rồi nên không cần Hà Thiên Dĩnh thông minh làm gì." Lạc Phàm nói một tràng chữ nghĩa. Tôi nghe những lời của cậu ấy mà không khỏi cảm động, tim đập mạnh, cảm giác này rất giống khi đó, lúc đó cũng có một người ra tay bảo vệ tôi.

"Lạc Phàm, cậu lại đậy một chút." Lạc Phàm bước lại gần tôi, khòm người xuống nói "Cậu không sau chứ, có bị tổn thương tinh thần hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net