yah [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, thứ bảy ngày 18 tháng 3 năm 2023.
Thời điểm 16:15

Lúc này ý, sau một lúc tập súng. Thầy Bình cùng mấy em đã lên mic thử giọng rồi. Hình như có một bạn đánh đàn ghita. Nom mình nghĩ nhiều lắm.

Hồi đó, mình và violin nè. Năm ngoái và một anh nào đó nè... Anh vừa đàn, vừa hát. Lúc đó là những lần đầu tiên mình biết Thầy Bình.

...

Lúc tập bắn súng, có lẽ mình cũng nhát nhát nên nhìn nhìn, rồi bẽn lẽn, rồi thôi. Xong thầy Tâm đã thấy mình. Thầy bảo:

- Nhung vào tập bắn đi Nhung...

Rồi mình rời đi... Dạ dạ. Rồi lại đứng đó đợi các bạn... Xong thầy lại thấy mình.

- Lại bệ ba đi Nhung. Tí nhờ Giang nó coi phụ...

Ừm... Và như thế đó. Dịu dàng như thế đó..

Mình có nhìn dáng vẻ thầy lên xe đi về nữa. Nhìn đến tận cùng luôn. Ấm áp quá thể. Tựa như buông ra mình có thể khóc, và lại khóc.

Nom sau một chuỗi ngày dài rồi...

...

Lúc Giang ngắm cho mình, cảm giác thoải mái rất rất nhiều. Tựa như việc ngắm chỉ như thở ý. Xong cuối cùng mình cũng hiểu vì thở mà lệch là như thế nào.

Mình sửa được.

Cả hơi thở cũng bình ổn hơn nhiều rồi á. Mình không căng thẳng, không để tâm mà chuyên chú vào bia chắc chắn mình sẽ bắn tốt ấy.

Giống như lái xe, mình mà còn tập trung vào xe là ngày đó mình còn chưa vững.

Tí nhắc mới nhớ ấy. Đầu giờ chiều Tường còn cho mình bánh nữa hehe. Tường xé ra, rủ mình ăn, rồi cho mình thêm 1 cái. Nom trưa mình không ăn nhiều ấy, vì nhà hết ga tiêu. Mình còn ôm mộng tí chiều mẹ ra chợ với cơ quan nữa.

Thế là chiều nay mình đã biết hương vị của món quà được cho. Lúc Tường cho mình nè. Có lẽ chiếc bánh trong có họa tiết màu đỏ ngoài bìa, hai lát bánh nướng vuông phủ đường phía trong hong có gì u tú lắm. Nhưng mà chiếc bánh đó Tường cho mình, nó ngon xĩu và đặc biệt xĩu luôn.

Nom mình có thể quên rất nhiều, nhớ rất nhiều nữa. Nhưng mà tất thảy kỉ niệm vẫn đẹp đẽ như thế sao?

Mùa khai trường đầu năm mới, anh ấy đã từng hát cho mình nghe. Khởi động một năm mới tất bật tràn đầy kỉ niệm của thanh xuân...

Còn có những người bạn của mình nữa...

...

Chiều nay Chi với Phượng đã đem đồ dô trộn bánh tráng, nom vui vẻ lắm. Rồi mọi người vừa chơi, Trúc Mai hướng nghiệp. Có vẻ như lần sau đến số mình làm sinh hoạt rồi đó. Dẫu cho bài công dân chưa xong, mình vẫn cảm thấy thảng thơi lắm.

Hôm nay là chiều thứ bảy, trước mắt có mấy em nè... Có tiếng nhạc phía xa xa, có tiếng thầy bình và cả những người bạn, người em nữa... Hình như thanh xuân chính là như thế. Dù cho không còn đi tiếp, nhưng mà vẫn dõi theo.

Chĩnh ta ấy mà, chắc chắn sẽ vui vẻ vì nhưng gì mình làm hơn rất rất nhiều.

Khoảnh khắc tiếng đàn ghi ta kia cất lên ấy, dịu dàng biết bao nhiêu. Khoảng khắc thấy bóng dáng một người ngồi trên chiếc ghế đỏ, trong tay có cây đàn, cũng dịu dàng biết bao...

Có mình ấy, năm trước chắc chắn sẽ rung động rất nhiều, vì đó là kiểu người mình thích. Nhưng rồi mình sẽ nhận ra đấy chẳng phải của mình. Năm nay ấy, mình dẹp hẳn suy nghĩ lung tung đi rồi. Có biết bao người như thế. Mình cũng không mong mình sẽ dại dột nữa ấy. Lớn rồi hehe. Nhưng mà tiếng đàn hay lắm luôn ấy...

Cứ gió đến, tiếng lá cây bị thổi đi. Từng chút một dịu dàng. Ừm... một người thoáng qua trong thời thanh xuân tươi đẹp.

Ừm... Một nửa hành trình rồi...

...

Mình có đi mua khăn giấy lau kính... nhưng mà ấy. Lúc quay về, sau buổi dạo chơi, sau buổi nhìn ngắm anh Kiệt với nhạc nền ghita ấy... mọi người đũng đã tan tầm cả rồi....

...

Khi nãy dì Thủy còn đưa tay Hi bàn tay chữ V vào màn hình nền nữa. Mình bị giật mình ấy. Thế là dì ấy cũng nhận ra

- nó bị giật mình...

Nhưng mà dì ấy nói với mình cơ...

Bóng dì cứ đi xa.

Chắc là chiếc áo đỏ độc nhất của một trường rồi. Có người mình quen..

Mấy nay đó, mình vậy chứ chẳng ổn tí đâu. Mình đã cố gượng lắm đó. Nhưng mà may quá... Quanh mình vẫn có người cạnh mình...

...

Mình đã gặp Nừng ấy. Cô ấy bảo mình bệnh rồi. Nhưng mà mình không uống thuốc...

Mình bảo chỉ uống thuốc bao tử thôi...

...

Mình lại muốn khóc. Bởi lẽ, thuốc và tiền thuốc. Sinh mệnh của mình.

Cũng gắng gượng.

Tất cả thật tốt đó, thật ấm đó. Nhưng cũng thật sự rất đau lòng đó.

Những cánh hoa phai tàn. Thật nhanh

Tháng tư đôi khi thật mong manh....

16:43


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net