Kẹo dâu tây chính xác có vị gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 芙樱落qwq

———————————

*La Nhất Châu x Đường Cửu Châu





La Nhất Châu năm nay vừa bước vào năm nhất, cậu đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với đàn anh Đường Cửu Châu, người lớn hơn mình hai tuổi. Trái tim của cậu đã bị rung động bởi bài phát biểu rất tuyệt vời của Đường Cửu Châu cùng với vẻ ngoài giống con thỏ nhỏ của anh ấy tại buổi lễ của sinh viên năm nhất. Sau đó, hai người họ đã thêm Wechat của nhau và vào chung một câu lạc bộ nhưng cả hai lại không hề nói chuyện với nhau nhiều, thỉnh thoảng Đường Cửu Châu sẽ hỏi thăm cậu để giảm bớt sự ngại ngùng của hai người ngoài ra thì không có điều gì khác. Điều này khiến La Nhất Châu cảm thấy rất buồn.

"Này, La Nhất Châu, ra ngoài chơi bóng không?" Ức Hiên, người học cùng lớp với La Nhất Châu và cũng là người bạn tốt của cậu hỏi La Nhất Châu, người đang nằm bên cạnh cửa sổ. La Nhất Châu không trả lời Ức Hiên, Ức Hiên bất lực đi đến cạnh La Nhất Châu nói "Ngày nào cậu cũng nhìn người ta, tại sao lại không mạnh dạn theo đuổi chứ?" La Nhất Châu quay lại nhìn Ức Hiên nói "Tôi sợ anh ấy sẽ từ chối tôi, nhưng nếu anh ấy có người mình thích, tôi sẽ chọc tức anh ấy!"

Ức Hiên thở dài nhìn cậu nói " Nhưng nếu không theo đuổi anh ấy thì làm sao biết anh ấy có thích hay không? Với lại nếu người anh ấy thích là cậu thì sao?"

Đột nhiên mắt La Nhất Châu sáng lên, cậu nhìn Ức Hiên và nói "Đúng vậy, cám ơn cậu Ức Hiên" La Nhất Châu liền chạy ra ngoài, thấy vậy Ức Hiên cũng chạy ra trước cửa lớn tiếng nói "Còn chơi bóng rổ thì sao?" La Nhất Châu quay đầu lại trả lời " Để lần sau đi!"

Ức Hiên: Heh, thì ra tôi mới là dư thừa!!




La Nhất Châu đến câu lạc bộ thì thấy Đường Cửu Châu và Tôn Oánh Hạo đang đối chiếu thông tin, cậu bước vào và chào hỏi hai người "Xin chào hai tiền bối, để em giúp hai người một tay" Đường Cửu Châu thấy cậu thì có hơi bất ngờ "Được, cám ơn em, nhưng làm sao em lại đến câu lạc bộ vào lúc này?"

La Nhất Châu nghe vậy liền nói "Thật ra em... ... em muốn mời tiền bối đi ăn trưa cùng em, được không?" Đường Cửu Châu nghe vậy có hơi sửng sốt một chút sau đó chậm rãi nói "Được... được thôi" La Nhất Châu nghe vậy thì rất vui mừng, liền nắm lấy tay Đường Cửu Châu nói "Thật sao? Cám ơn tiền bối. Vậy chúng ta gặp nhau ở nhà ăn nhé!!" Nói xong cậu thu xếp vài thứ sau đó đi ra ngoài.

La Nhất Châu đã rất hào hứng kể từ khi cậu bước ra ngài, còn Đường Cửu Châu người ở trong câu lạc bộ liền nắm lấy tay Tôn Oánh Hạo và liên tục nói "La Nhất Châu đã mời tôi đi ăn trưa cùng em ấy, mặc dù chỉ là bữa trưa nhưng em ấy đã mời tôi. Tôn Oánh Hạo cậu có nghe không, La Nhất Châu mời tôi đi ăn trưa đấy!!" Tôn Oánh Hạo bất lực nói với Đường Cửu Châu "Vâng vâng vâng, em ấy mời cậu đi ăn trưa" Thành thật mà nói, hai người họ đều thầm thương trộm nhớ nhau, người khác nhìn vào là có thể thấy được, nhưng không hiểu sao hai người này vẫn chưa ở bên nhau.

Đến buổi trưa, Đường Cửu Châu đang ăn cơm thì thấy Tôn Oánh Hạo đang tiến đến đây, anh liền hất mặt và bảo Tôn Oánh Hạo tìm chỗ khác. Tôn Oánh Hạo liếc nhìn anh với vẻ mặt đầy khinh bỉ sau đó rời đi. Một lúc sau La Nhất Châu đi đến chỗ Đường Cửu Châu đang ngồi và ngồi đối diện với anh.

"Tiền bối, buổi trưa tốt lành" La Nhất Châu mở lời chào hỏi Đường Cửu Châu, nghe vậy Đường Cửu Châu cũng đáp lại "Ừm, buổi trưa tốt lành" Sau đó cuộc trò chuyện của hai người rơi vào im lặng. Đường Cửu Châu lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng giữa hai người "Mà này, La Nhất Châu, tại sao em lại muốn đến câu lạc bộ nhiếp ảnh?" La Nhất Châu nghe vậy có chút lúng túng không biết trả lời như thế nào. Vốn dĩ La Nhất Châu tham gia câu lạc bộ là vì có Đường Cửu Châu ở đây mặc dù cậu cũng có một chút hứng thú. La Nhất Châu suy nghĩ một lúc rồi nói "Thực ra em muốn ghi lại những thứ đẹp đẽ xung quanh mình nhưng lại không biết chụp ảnh nên mới vào đây"

"Ồ, hoá ra là vậy. Để ghi lại những điều tốt đẹp xung quanh mình, có những điều đẹp đẽ khiến người ta không thể không lưu giữ được. Đúng rồi, La Nhất Châu em muốn trân trọng những thứ đẹp đẽ như thế nào?" Đường Cửu Châu không hỏi tò mò hỏi.

"Anh!"

La Nhất Châu nói ra điều mình nghĩ đầu tiên ở trong đầu, Đường Cửu Châu nghe vậy liền sững sờ, đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào La Nhất Châu. La Nhất Châu nhận ra mình đã lỡ lời, cậu nhanh chóng nói lại "Không phải như vậy...chính là vậy...aiya mình nên nói gì đây!" La Nhất Châu lúc này đầu óc trống rỗng không biết phải trả lời như thế nào.

Đường Cửu Châu cúi đầu vội vàng ăn, sau đó liền nhanh chóng rời đi, nhất thời đỏ mặt không dám nhìn lại La Nhất Châu.

Đường Cửu Châu nhanh chóng tìm một chiếc ghế dài và ngồi xuống. Là một người thích đồ ngọt nên lúc nào anh cũng có kẹo ở bên mình. Đường Cửu Châu lấy ra một viên kẹo vị nho và ngậm vào trong miệng. Anh liên tục nghĩ đến lời nói lúc nãy của La Nhất Châu, càng nghĩ đến nó càng khiến anh đỏ mặt hơn, anh lắc đầu thôi không suy nghĩ đến nó nữa.

Đến tối, mọi người đã gần như rời khỏi câu lạc bộ, sau khi nói tạm biệt với Tôn Oánh Hạo và những người trong câu lạc bộ thì La Nhất Châu và Đường Cửu Châu ở lại hoàn thành hết bài tập ở câu lạc bộ sau đó mới rời đi. Một lúc sau Đường Cửu Châu chịu không nổi liền ngẩng đầu lên nhìn La Nhất Châu một chút, La Nhất Châu vẫn rất nghiêm túc hoàn thành bài tập mà không để ý đến ánh mắt của Đường Cửu Châu. Đường Cửu Châu dường như ý thức được điều này, anh chống tay lên bàn ôm mặt của mình và nhìn La Nhất Châu một cách chăm chú.

Khi La Nhất Châu hoàn thành xong bài tập cậu ngẩng đầu lên nhìn Đường Cửu Châu, Đường Cửu Châu hoảng hốt quay đi giả bộ đã làm xong bài tập, hành động này của Đường Cửu Châu khiến cho La Nhất Châu phải bật cười. Đường Cửu Châu sờ vào túi áo của mình lấy ra một viên kẹo mà anh cũng không biết đó là vị gì. Anh vừa định ăn nó thì thấy La Nhất Châu lúc này đã đứng trước mặt anh.

"Bạn học La...La Nhất Châu, em có chuyện gì sao?" Đường Cửu Châu có chút hoảng loạng khi đối diện với La Nhất Châu. La Nhất Châu mỉm cười với anh rồi nói "Anh muốn ăn kẹo sao? Cho em một cái được không? Em cũng muốn ăn". Đường Cửu Châu vội vàng nói " Được... được thôi! Anh sẽ lấy cho em một viên mới" Nói xong anh nhét viên kẹo ở trên tay vào miệng mình.

La Nhất Châu bắt lấy tay Đường Cửu Châu rồi nói "Đừng phiền phức như thế" La Nhất Châu cúi xuống gần anh và hôn lên môi anh, sau đó cậu từ từ cạy môi của Đường Cửu Châu ra và dùng lưỡi chạm vào viên kẹo mà Đường Cửu Châu vừa ăn. Viên kẹo vị dâu dần lan toả từ miệng của Đường Cửu Châu và La Nhất Châu. Đường Cửu Châu ngay lúc này đang bị choáng ngợp bởi những hành động của cậu, La Nhất Châu cũng nhận thấy được điều này và nhanh chóng buông Đường Cửu Châu ra.

"Xin...xin lỗi em không cố ý, nhưng lúc nãy anh đã không đẩy em ra, anh...như vậy là đồng ý rồi sao?" La Nhất Châu nhìn chằm chằm Đường Cửu Châu. Đường Cửu Châu nhìn cậu bình tĩnh nói "Hmm, anh nghĩ rằng em sẽ bỏ chạy nhưng hoá ra em lại mạnh bạo như thế này, anh rất hài lòng đấy, bạn trai nhỏ à!"

Đường Cửu Châu mỉm cười nhìn La Nhất Châu sau đó đứng dậy hôn cậu một cái. Kẹo có vị dâu tây rất ngọt, nhưng Đường Cửu Châu từ khi ra về dường như bị tẩy não, anh luôn muốn hồi tưởng lại mùi vị của kẹo nhưng anh lại không nghĩ ra được đó là cái gì. Đường Cửu Châu chỉ nhớ rằng La Nhất Châu đã hôn anh ngoài ra thì anh không còn nhớ điều gì khác. Sau đó Đường Cửu Châu liên tục hỏi Tôn Oánh Hạo kẹo dâu tây chính xác có vị gì?

Tôn Oánh Hạo nhíu mày nhìn anh nói "Nó có thể là mùi vị thế nào, tất nhiên là nó có vị như một quả dâu tây, tình yêu thật sự có thể làm cho con người trở nên ngu ngốc. Còn nữa, hai người rốt cuộc đã làm gì vào ngày hôm đó?"

––end––



uwu, tui cũng muốn biết rốt cuộc kẹo dâu tây có vị gì ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net