270 - 305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 270: Học sinh giỏi

Thẩm Ngọc cứ dặn đi dặn lại lần tới có hàng chị nhớ đề dành cho em, Lâm Thanh Hoà phải đồng ý mấy lần cô ấy mới yên tâm.

Tạm biệt Thẩm Ngọc, Lâm Thanh Hoà tới thăm Chu Hiểu Mai.

Chu Hiểu Mai khệ nệ ôm cái bụng bầu to vượt mặt ra cổng, mừng rỡ reo lên: "Chị tư, chị về hôm nào?"

Cô ấy chính thức nghỉ thai sản từ đầu tháng này, tính ra đã vào tháng thứ bảy của thai kỳ rồi, chẳng mấy mà lại vỡ

chum.

Lâm Thanh Hoà xách một quả dưa hấu vào nhà cho cô út, cười nói: "Chị về từ lúc thu hoạch vụ hè, hôm ấy tình cờ gặp xe kéo của thôn nên chị ngồi nhờ về luôn, chưa kịp vào nói với em một tiếng."

Tô Thành lon ton chạy ra: "Mợ tư, nhà cháu cũng có dưa hấu. Mợ xách cả hai trái về cho hai anh ăn đi."

Nhóc Tiểu Tô Thành ngày xưa nay đã là học sinh tiểu học rồi, rất thông minh và hiểu chuyện. Lên huyện thành với cha mẹ nhưng vẫn luôn miệng nhắc anh Nhị Oa, anh Tam Oa, cũng không quên chuỗi ngày rong ruổi theo hai anh chạy chơi từ đầu làng tới cuối xóm.

Chu Hiểu Mai cười: "Đại Lâm hôm qua cũng mới mua về một quả, vẫn còn để trong bếp chưa xẻ nữa."

Nói rồi, cô liền đi vào bếp định bổ dưa mang ra mời chị tư.

"Ấy ấy, đi chậm thôi, để chị làm, cứ để đó cho chị." Lâm Thanh Hoà hết hồn vội chạy lên ngăn cản, cái con bé này, bụng lớn vậy mà cứ đi phăng phăng. Đỡ Chu Hiểu Mai ngồi xuống ghế, Lâm Thanh Hoà tự vào bếp cắt dưa rồi bưng ra, vẫn không quên dặn một câu: "Dưa hấu lạnh, em ăn ít thôi."

Chu Hiểu Mai tâm sự: "Chị tư, em nghỉ việc rồi."

"Nghỉ thì nghỉ, có gì đâu, lương tháng 30 đồng, nào đáng bao nhiêu." Lâm Thanh Hoà xua tay rồi nhìn về phía Tô Thành nói: "Thành Thành, lại đây ăn dưa hấu này. Cứ ăn thoải mái đi, để phần cha quả dưa mợ cho là được."

Tô Thành ngoan ngoãn nhận lấy miếng dưa hấu, cắn ăn ngon lành.

Chu Hiểu Mai cũng cầm lên một miếng, vừa ăn vừa thắc mắc hỏi: "Ủa chị tư, chị phát tài à?" Một tháng 30 đồng mà còn chê ít?

Lâm Thanh Hoà: "Phát tài gì đâu. Nhưng chị nói không đúng à, từng đấy đâu được tính là lương cao. Chị đã nó rồi, cứ yên tâm lo sinh con cho tốt, đừng bận tâm bất cứ chuyện gì khác. Đợi thời cơ thích hợp, chị tư đây dắt cô đi làm giàu, tới lúc đó đếm tiền mệt nghỉ, chẳng còn thời gian mà sầu đời."

Chu Hiểu Mai bật cười khanh khách: "haha, chị tư, nói chuyện với chị lần nào em cũng được cười mỏi miệng."

"Cười là tốt, mẹ cười nhiều thì em bé trong bụng mới vui vẻ. Cô rảnh rỗi thì chịu khó dắt con ra ngoài đi dạo đi, cứ

ru rú trong nhà không thấy nóng à?", Lâm Thanh Hoà sát lại hỏi nhỏ: "Có muốn mua quạt điện không? Lần tới về chị mua về cho một cái?"

Huyện thành đã được kéo điện nhưng trong nhà Chu Hiểu Mai vẫn chưa có một món đồ điện nào.

Chu Hiểu Mai lắc đầu: "Đắt lắm, với lại cũng không dễ mua, phải có quan hệ mới được."

Lâm Thanh Hoà gật gù: "Ừ, kể ra thì đắt thật."

Đồ điện gia dụng thời này thì đắt rồi. Cô nghe người ta kháo nhau phải bỏ mấy ngàn đồng mới mua được một cái tủ lạnh, trong khi đó tậu hẳn một căn nhà cũng chỉ chừng đó tiền. Quá kinh khủng.

Chu Hiểu Mai lại nói tiếp: "Tương lai em còn muốn theo chị lên Bắc Kinh lập nghiệp, thế nên bây giờ em đang thực hiện chính sách tăng thu giảm chi."

Mặc dù chưa được đi xa bao giờ nhưng cô cũng biết muốn đi đâu làm gì trước tiên phải cần có tiền, trong tay càng có nhiều tiền càng bảo đảm an toàn.

Lâm Thanh Hoà rất tán thành với suy nghĩ này. Hôm nay cô không ngồi chơi lâu, để lại trái dưa hấu rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, nhưng Chu Hiểu Mai nhất định không chịu: "Trong nhà nhiều người như thế ăn một quả sao đủ, chị cầm về cho mọi người ăn đi. Em ở trên này thiếu gì, muốn ăn ra chợ mua là có ngay."

Tô Thành cũng gật liên tục: "Đúng đúng, mợ tư cầm về cho hai anh ăn đi. À, năm nay anh Nhị Oa lên Cao nhất, mợ nhớ dặn anh ấy tới nhà cháu ở nhá, ngủ chung giường với cháu."

"Được rồi." Lâm Thanh Hoà cười, nhận lấy quả dưa rồi đạp xe về thôn.

Vừa đi Lâm Thanh Hoà vừa ảo não suy nghĩ, đầu với chả óc chán chưa, lỡ bán hết toàn bộ quạt điện mất rồi, đáng lẽ nên để lại một cái cho Nhị Oa dùng, năm nay nó lên Cao nhất, mà nhà Chu Hiểu Mai lại nhỏ, còn hơi bí nữa chứ, không được thoáng đãng bằng ở nông thôn. Lần tới nhất định phải nhớ mang về cho thằng nhỏ mới được.

Trên đường về nhà, Lâm Thanh Hoà tạt ngang qua nhà cậu ba Lâm. Cậu mợ đều xuất công cả, chỉ có hai đứa cháu gái ở nhà, cô đưa cho một quả dưa rồi đi về liền vì cũng sắp tới giờ dạy kèm cho Chu Dương và Chu Ngũ Ni.

Y như rằng, vừa về tới nhà đã thấy hai đứa nó đang ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập trong sân. Lâm Thanh Hoà dựng xe, vào nhà cất đồ rồi quay ra kiểm tra bài tập Toán, cô giảng thêm hai dạng mới, rồi ra ba bài tương tự để chúng nó luyện làm.

Đợt này, không chỉ học thêm Toán, Văn mà còn học cả Tiếng Anh. Hôm qua tan học, Lâm Thanh Hoà giao bài về nhà là học thuộc năm từ đơn. Hôm nay cô kiểm tra, Chu Ngũ Ni viết sai hai từ, Chu Dương sai một từ.

Lâm Thanh Hoà nói: "Mỗi từ sai về chép phạt mười lần, ngày mai thím sẽ kiểm tra lại, bây giờ tiếp tục làm toán."

Đề thím tư ra khó dã man, Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngồi cắn nát bút mà vẫn chưa giải ra.

Lát sau, Nhị Oa và Tam Oa đi học lớp bồi dưỡng học sinh giỏi về. Thành tích của Chu Dương và Chu Ngũ Ni chưa đủ điều kiện tham gia khoá bồi dưỡng mùa hè.

Nhị Oa và Tam Oa chụm đầu vào xem. Tam Oa nhỏ tuổi hơn nhưng đã chinh phục không ít đề Olympic Toán, chỉ nhìn sơ qua nó đã nói ngay: "Ba bài này không khó đâu, cách làm tương tự bài mẫu, chị cứ giải theo là ra."

Bài mẫu chính là bài Lâm Thanh Hoà vừa giảng lúc nãy.

"Khó quá." Chu Ngũ Ni mặt mày nhăn nhó than thở, nó nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn dọc mà vẫn không tìm thấy sự liên quan giữa hai đề này.

Tam Oa kiên nhẫn: "Cùng một dạng, không khó đâu."

Nhị Oa khoanh hai tay trước ngực hỏi thằng em: "Học thuộc từ mới chưa?"

Tam Oa thè lưỡi, rụt cổ rồi chạy vọt vào phòng, luyện đọc từ mới tiếng Anh. Cách phát âm, nhấn trọng âm là do đích

thân mẹ rèn cho nên Tam Oa đọc rất hay, Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngồi ngoài sân nghe thấy mà hâm mộ muốn chết, ước gì mình cũng đọc trôi chảy được như thế.

Nhị Oa cũng nghiêm chỉnh ngồi vào bàn làm bài tập. Ước nguyện của nó là thi đậu đại học Bắc Kinh giống mẹ và anh cả cho nên cực kỳ tự giác và nghiêm túc trong chuyện học hành, chưa một lần để mẹ phải nhắc nhở.

Hiện tại vị trí đầu bảng của trường Trung học công xã luôn thuộc về Nhị Oa. Mà hè này, các giáo viên trong trường cũng đang ráo riết chuẩn bị trước kiến thức Cao trung cho cậu.

Các thầy cô hy vọng sẽ bồi dưỡng ra một học sinh ưu tú, đè bẹp các học sinh khác, đạt thành tích xuất sắc ở trường

Cao trung trên huyện. Nếu được như vậy thì trường trung học của xã sẽ cực kỳ nổi danh, cực kỳ có thể diện.

Lâm Thanh Hoà hỏi: "Hình như sắp có kết quả thi Cao trung rồi nhỉ?"

Nhị Oa gật đầu: "Chắc mấy ngày nữa thôi ạ."

Lâm Thanh Hoà không tiếp tục hỏi thêm nhưng Chu Dương ngồi bên cạnh lại không nhịn được: "Anh thi được không?"

Nhị Oa lắc đầu: "Làm thì làm hết đấy, còn đúng sai thế nào chưa biết."

Chu Dương hâm mộ rớt tròng mắt, má ơi, làm hết là cái khái niệm gì chứ, đối với nó chỉ cần như thế là quá lợi hại rồi!

Chu Ngũ Ni cũng cực kỳ hâm mộ. Cùng là học sinh trường trung học công xã, nhưng thành tích của Nhị Oa vượt xa chúng nó rất nhiều.

Nhị Oa nói: "Cố lên, sang năm tới phiên mấy đứa không biết chừng."

"Vâng." Chu Dương và Chu Ngũ Ni gật đầu cái rụp. Chúng nó chỉ cầu mong mình thi đậu, được đi học trên huyện thành

là tốt lắm rồi, hoàn toàn không cần thứ hạng cao gì hết.

Chương 271: Hưởng phúc dài dài

Thành tích thi Trung học chưa tới thì mưa đã tới trước.

Cơn mưa ào ào xua đi cái oi nồng, nóng nực của ngày hè. Bảy ngày sau mưa tạnh, cùng lúc đó trường Cao trung trên

huyện công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh năm nay.

Nhị Oa xuất sắc giành vị trí thủ khoa, tổng điểm hai môn Toán và Tiếng Anh bỏ xa người xếp thứ hai tới 50 điểm.

Trường Cao trung huyện thành và Sơ trung Công xã đều khen thưởng học bổng. Mẹ không ngần ngại tịch thu lên một

nửa, một nửa còn lại cho Nhị Oa toàn quyền sử dụng.

Tam Oa kích động nhào vào anh trai, khẩn khoản cầu xin: "Anh Nhị Oa, anh Nhị Oa, mua cho em một quả bóng

đê..ê..ê..ê..."

Quả bóng cũ đá nhiều đến độ móp méo không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa rồi, đá không được tưng, sút cũng

không được chuẩn. Tam Oa cực kỳ muốn một quả bóng mới cho nên bắt đầu biết tiết kiệm tiền. Trước khi mẹ lên

trường cho nó ba đồng tiền tiêu vặt nhưng nó không mua gì mà để dành lên. Thỉnh thoảng nhặt ve chai, vỏ tuýp kem

đánh răng đi đổi tiền lẻ...nhưng ngặt một nỗi tích cóp lâu lắm rồi mà mãi vẫn chưa đủ.

Nhị Oa nói: "Không có tiền, anh phải mua sách vở, đồ dùng học tập nữa, với lại anh muốn chơi bóng rổ."

Tam Oa mè nheo: "Mẹ cho anh nhiều thế còn gì, chia em ít đê, em không cần nhiều đâu, 10 đồng thôi, tài trợ cho em

10 đồng thôi mà, anhhh....haiiii...."

Thằng em cứ nhằng nhẵng theo đuôi ăn vạ, Nhị Oa nhức hết cả đầu cuối cùng đành miễn cưỡng rút năm đồng ra bịt

cái miệng đang lải nhải bên cạnh. Đạt được mục đích, Tam Oa hí hửng cầm tiền anh hai cho và toàn bộ số tiền tiết

kiệm của mình chạy đi tìm mẹ.

Lâm Thanh Hoà thu tiền, gật đầu nói: "Lần tới mẹ mua về cho."

Tam Oa sướng rơn, cười toe toét.

Đối với vấn đề tiền nong, Lâm Thanh Hoà không hà khắc nhưng cũng không quá rộng rãi. Nhiều lúc chúng muốn mua

gì phải tự động não suy nghĩ, chỉ cần không đi đường vòng làm mấy cái trò trộm cắp vớ vẩn thì cô sẽ không quản.

Quan điểm về cách nuôi dạy con cái của Lâm Thanh Hoà trước sau vẫn như một, đó là nuôi thả, kể cả út ít cũng không

có đặc quyền. Thế mà trong mắt mọi người, cô giáo Lâm nổi tiếng là người mẹ chiều con tới vô pháp vô thiên.

15 tháng 8, Nhị Oa nhập học Cao trung. Cho nên hôm nay, Lâm Thanh Hoà chở con lên thành trước một ngày, vào nhà

Chu Hiểu Mai cất quần áo, đồ dùng cá nhân rồi đưa nó đi làm quen với môi trường mới.

Lâm Thanh Hoà nói với con: "Sang năm mẹ sẽ mua về cho con một cái quạt điện."

Nhị Oa: "Không cần đâu ạ, có hai năm thôi ấy mà, mẹ đừng mua, phí tiền lắm."

Trong ba đứa con, Nhị Oa là đứa lớn lên giống mẹ nhất, cái đầu cũng rất nhạy bén, linh hoạt.

Lâm Thanh Hoà cười, không bàn luận tiếp về vấn đề này nữa. Cô xếp quần áo, đồ đạc vào phòng cho con, rồi chở nó đi

thăm thú, làm quen với huyện thành.

Thật ra Nhị Oa không xa lạ với huyện thành lắm, tuy nó không vào thành thường xuyên nhưng hồi anh cả học Cao

trung, thỉnh thoảng nó cũng đi theo lên đây chơi.

Nhà Chu Hiểu Mai cách trường học không xa, tầm mười lăm phút đi bộ cho nên hàng ngày Nhị Oa sẽ đi bộ tới trường

và đi bộ về nhà.

Lâm Thanh Hoà đưa đủ tiền sinh hoạt phí và tiền ăn hàng tháng để Nhị Oa ăn uống tại nhà cô út luôn, Tô Đại Lâm nấu

ăn rất ngon, trước đây Đại Oa ở hai năm cứ khen nức nở

"Thím, Nhị Oa."

Hai mẹ con đang đi dạo thì bỗng nghe thấy một thanh âm kinh hỷ vang lên từ phía sau.

Lâm Thanh Hoà và Nhị Oa theo quán tính xoay người lạ. Ồ, thì ra là người quen!

Nam chính Hàn Húc Kiệt.

Hiện tại xem như Lâm Thanh Hoà đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác đối với Hàn Húc Kiệt. Cậu ấy không học cùng

trường đại học với Chu Khải, hơn nữa tương lai Chu Khải còn muốn vào bộ đội, chắc chắn nó sẽ không dẫm phải con

đường đen tối của kiếp trước.

Chính vì thế, không có gì đáng lo ngại.

Lâm Thanh Hoà thật lòng vui vẻ chào: "Húc Kiệt đấy à?"

Nhị Oa cũng mừng rỡ: "Anh Húc Kiệt."

Hàn Húc Kiệt bước nhanh tới, cười nói: "Thím, Nhị Oa. Hôm nay hai người có thời gian rảnh đi dạo huyện thành ạ?"

Lâm Thanh Hoà: "Ngày mai nó khai giảng cho nên thím đưa nó đi loanh quanh làm quen đường xá."

Hàn Húc Kiệt giờ mới sực nhớ ra: "À, năm nay Nhị Oa lên cao nhất rồi nhỉ, thế mà cháu quên mất, cứ nghĩ em vẫn học

Sơ trung chứ."

Lâm Thanh Hoà hỏi: "Nghỉ hè về thăm nhà à?"

Hàn Húc Kiệt gật đầu: "Vâng ạ, năm nào cháu cũng về. Chu Khải có về không ạ?"

Lâm Thanh Hoà: "Nó không về, đòi ở trên đó tìm hiểu Bắc Kinh. Nó nhắc cháu suốt, còn nói khi nào có dịp sẽ đi Thẩm

Dương thăm cháu."

Hàn Húc Kiệt học rất giỏi, cũng là một học bá của trường. Nó thi đậu vào Học viện cảnh sát tốt nhất Thẩm Dương, được

cái lưu luyến gia đình nên hễ được nghỉ là bắt xe về thăm nhà.

Theo nội dung cuốn tiểu thuyết, năm 81 nó ra trường tiếp nhận công tác, trong một trận càn quét năm 83, nó lập được

công lớn, sau đó từng bước thăng tiến trở thành một nhân vật tai to mặt lớn cấp thành phố.

Đừng vội coi thường cán bộ thành phố chỉ là quan địa phương, lúc ấy mới bước vào ngưỡng 30, Hàn Húc Kiệt đã mang

trên vai quân hàm không nhỏ. Tuổi trẻ lại tài cao, chỉ trong thời gian ngắn, cậu ấy một bước lên mây tiến thẳng vào

hàng ngũ lãnh đạo cấp tỉnh.

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhìn chàng thanh niên cao hơn mét tám, toàn thân toát ra tinh thần chính nghĩa đang

đứng trước mặt, nó cùng với Đại Oa nhà cô đều là những đứa trẻ ưu tú. Lâm Thanh Hoà cực kỳ cảm khái: "Chu Khải

ước mơ sau này vào bộ đội, hiện tại cháu đi theo ngành công an. Hai đứa thật không hổ danh là anh em cùng chung

chí hướng."

Nhưng cái Lâm Thanh Hoà sợ nhất hiện giờ vẫn chưa xuất hiện đó là nhân vật nữ chính.

Chính vì thằng Tam Oa nhà cô dây dưa không dứt với nữ chính cho nên mới đẩy cả ba anh em vào kết cục bi thảm. Mà

chuyện tình cảm khó nói trước lắm, thôi tốt nhất là không nên tiếp xúc quá thân mật, giữ mức quan hệ xã giao đôi bên

cùng vui vẻ như này là được rồi.

Hàn Húc Kiệt cười ha ha, nói: "Chờ cậu ấy vào bộ đội, cháu sẽ tìm cậu ấy thi đấu."

Bởi vì còn có việc cho nên chỉ đứng lại hàn huyên dăm ba câu, Hàn Húc Kiệt xin phép đi trước.

Lâm Thanh Hoà tiếp tục dắt Nhị Oa đi dạo khu vực lân cận trường học, sau đó rẽ vào Cung Tiêu Xã mua cho Tam Oa

quả bóng, ngoài ra cô còn mua hai gói kẹo sữa mang về cho Tam Oa một gói, để lại cho Nhị Oa một gói nói nó đem về

ăn chung với hai em Tô Thành và Tô Tốn.

Dặn dò cẩn thận xong, Lâm Thanh Hoà vẫy tay tạm biệt anh hai nhà mình: "Ở lại cố gắng học tập vì một tương lai tươi

đẹp phía trước, ngoan nhé, mẹ đi về trước đây."

"Mẹ đi chậm thôi." Nhị Oa vẫy vẫy tay rồi đi vào nhà cô út.

Lâm Thanh Hoà về tới nhà đưa quả bóng cho Tam Oa: "Kẹo sữa mẹ để trong nhà, khi nào muốn ăn thì tự vào lấy."

"Vâng ạ." Tam Oa hô to rồi ôm quả bóng hào hứng chạy đi khoe với đám bạn.

Bà Chu lắc đầu cười: "Có quả bóng này rồi đi chơi tối ngày cho mà xem."

Lâm Thanh Hoà cười nói: "Lớn hết rồi, kệ chúng nó thôi mẹ ạ, có muốn giữ ở nhà cũng không được. Chỉ nuôi cho ăn

cho học thành người thôi chứ làm sao đi theo lo lắng cho chúng nó suốt đời được. Cứ thả cho đi thoải mái, cần cái gì là

tự khắc chúng nó quay về tìm mình ngay."

Lần lượt nhìn từng đứa một khôn lớn, bay xa khỏi vòng tay mình, trong lòng cô cũng rất cảm khái, nhưng lo lắng cũng

vô ích, không thể vì thương mà cất giấu chúng trong nhà, nhân sinh vốn dĩ là như vậy, phải để tự chúng trải nghiệm, tự

vấp ngã, rồi tự đứng lên, cha mẹ cũng chỉ có thể là điểm tựa, là nơi để chúng quay về trong những lúc khó khăn.

Bà Chu cười: "Trước đây mẹ với cha con cũng lo lắng rất nhiều."

Lâm Thanh Hoà hỏi: "Lo lắng con phá hết tiền, mấy đứa nó không có tiền cưới vợ ạ?"

Bà Chu cười to: "Lại còn không phải à? Cha mẹ còn tính làm được bao nhiêu cất hết lên để dành cho ba anh em nó."

Lâm Thanh Hoà nói: "Ngày đó con đã đoán thể nào không sớm thì muộn nhà nước sẽ cho khôi phục thi đại học, nhưng

lúc đấy có nói ra chắc cũng chẳng có ai tin cho nên con không nói."

Bà Chu gật đầu: "Ừ, với tình hình lúc bấy giờ thì chẳng ai tin thật."

Lâm Thanh Hoà: "Sau này cuộc sống sẽ phát triển ngày một tốt hơn, không còn khổ cực như trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net