Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Ca ca". Nguyên Bảo nhìn ca ca đang nhắm mắt nằm trên giường liền xông đến gần, thanh âm mang theo nức nở.

-"Nguyên Bảo, ca ca đang ngủ, đợi ca ca tỉnh lại rồi nói chuyện tiếp". Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo muốn đi đánh thức Đại Lực thì nhanh chóng cản lại. Đại Lực mới vừa ngủ không bao lâu.

Nguyên Bảo mắt ngấn lệ buông tay không tiếp tục lôi kéo tay ca ca, quay đầu nhìn nương, lại nghĩ đến nàng không mang bé theo cùng thì nước mắt ủy khuất trong mắt lại muốn rơi ra ngoài.

-"Không khóc". Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo vừa nhìn nàng liền khóc, nghĩ tới việc sáng nay nàng bỏ lại bé ở lại liền nhanh chóng đưa tay giúp bé lau nước mắt, tay vừa đưa lên, thì Nguyên Bảo lại lui về sau, xoay người ôm chân cha bé.

-"Cha". Nguyên Bảo khóc đòi cha ôm.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo khóc thương tâm như vậy, muốn đem bé ôm vào lòng mà dỗ dành, ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Ngật.

Nàng không nghĩ đến hắn sẽ mang con tới bệnh viện lúc này, buối sáng lúc đi rõ ràng đã nói trưa sẽ không về.

Nghiêm Ngật khom lưng đem Nguyên Bảo ôm vào lòng quét mắt thấy nàng thần sắc nghi hoặc thì nhẹ giọng giải thích: "Nguyên Bảo ở nhà Lý tham mưu trưởng khóc suốt, chị Triệu dỗ không được đành mang đến trong đội.

Hắn nói xong, Thẩm Mĩ Hoa liền nhìn về phía Nguyên Bảo, nhìn đôi mắt sưng đỏ  của bé có thể tượng tượng ra lúc đó bé khóc như thế nào.

Nguyên Bảo thấy nương nhìn mình thì khịt khịt mũi, tay ôm chặt cổ cha, vùi đầu vào vai hắn, không thèm nhìn nương mình nữa.

-"Bác sĩ nói thế nào?". Nghiêm Ngật ôm Nguyên Bảo đến bên giường, đưa tay sờ sờ trán Đại Lực, không nóng nữa, đã bình thường lại rồi.

-"Cảm lạnh phát sốt, kêu hai ngày sau lại đưa đứa nhỏ đến truyền nước biển". Thẩm Mĩ Hoa nói lại lời bác sĩ dặn.

Nàng từ nãy đến giờ vẫn không hiểu được tại sao Đại Lực lại bị cảm lạnh? Trên đường đến căn cứ bọn nhỏ đều mặc rất kín, sau đó vẫn luôn chơi trong phòng không có ra ngoài.

Đến cùng là xảy ra vấn đề lúc nào ?Nàng thật sự có chút khó hiểu.

Trải qua việc này nàng cũng hiểu thêm một điều, sau này chăm sóc bọn nhỏ phải càng thêm cẩn thận, không chú ý một cái là có thể sinh bệnh liền.

Khi hai người nói chuyện thì Đại Lực trên giường đã tỉnh lại, quay đầu nhìn bọn họ.

-"Ca ca". Nguyên Bảo thấy ca ca đã tỉnh lại, lắc lư từ trong ngực cha muốn đứng dậy kéo tay ca ca.

-"Đầu còn đau không?". Nghiêm Ngật thấy Đại Lực đã tỉnh thì đưa tay sờ trán bé.

-"Không đau". Đại Lực lắc lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt.

-" Anh cho Đại Lực uống thuốc đi". Thẩm Mĩ Hoa đứng cạnh thấy môi Đại Lực có chút khô, rót cốc nước đưa cho Nghiêm Ngật bảo hắn cho Đại Lực uống.

Đại Lực hiện tại không có cả sức để cầm cốc nước, nàng cho bé uống Đại Lực cũng không uống.

Nghiêm Ngật nhìn cốc nước mà nàng đưa một lát mới cầm đưa đến bên miệng của Đại Lực.

Đại Lực liền uống từng miếng nước trên tay cữu cữu mình, ánh mắt vụng trộm nhìn thoáng qua mợ đang đứng cạnh giường, thấy nàng nhìn lại liền vội cúi đầu uống nước.

Thẩm Mĩ Hoa đứng bên thấy mình vừa nhìn Đại Lực liền quay đi thì cho rằng bé không muốn mình nhìn bé, liền dời ánh mắt sang nơi khác.

-" Giường số 6, truyền nước biển xong thì nhanh chóng dọn ra, bên ngoài vẫn còn bệnh nhân đang chờ...". Y tá sốt ruột đẩy cửa ra, không kịp thấy rõ người bên trong, vội vàng hô vào, bên ngoài mới có thêm bệnh nhân còn chờ giường.

Nhưng khi vừa thấy Nghiêm đoàn trưởng đứng bên cạnh giường bệnh thì thanh âm im bặt, đứng nghiêm thân thể, chào hắn theo nghi thức quân đội.

Nghiêm Ngật quay đầu lại, nâng nâng cằm, khẽ gật đầu, đem Nguyên Bảo trên tay đặt xuống, khom lưng ôm Đại Lực trên giường.

Nguyên Bảo thấy cha ôm ca ca , hai cánh tay nhỏ gắt gao giữ lấy vạt áo hắn, theo hắn cùng ra ngoài.

-" Nguyên Bảo, nương dắt con". Thẩm Mĩ Hoa ở sau nhìn phối hợp với bước chân Nguyên Bảo nên đi rất chậm.

Bên ngoài trời đang gió lớn, đi với tốc độ như vậy, thời gian dài thì Nguyên Bảo cũng sẽ bị cảm lạnh.

Nàng bước hai ba bước đi lên kéo tay tay Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo thấy tay mình bị nương nắm thì sửng sốt, ngay sau đó động động muốn rút ra, bé không muốn nương cầm tay mình, động vài cái vẫn không rút được tay, đành ngẩng đầu nhìn Thẩm Mĩ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa vừa kéo tay Nguyên Bảo liền thấy bé bất động, nghĩ muốn hất tay nàng ra, lại kéo không ra, miệng nhỏ nhắn có chút sốt ruột mà mở mở.

-"Còn không đi thì Đại Lực cùng cha con sẽ đi trước đó". Thẩm Mĩ Hoa thấy bé điệu bộ sốt ruột liền cười kêu hắn nhìn hai người Nghiêm Ngật.

Nghiêm Ngật đã đi đến cửa cầu thang, đang định xuống lầu.

Nguyên Bảo thấy cha cùng ca ca đã đi đến cửa cầu thang, không nhớ phải bỏ tay nương ra nữa, nhanh chóng bước chân tới cạnh cha, hô: "Cha".

Đại Lực được ôm ghé trên vai cữu cữu, mở mắt ra nhìn hai người sau lưng, ánh mắt nhìn mợ.

Thẩm Mĩ Hoa đang đi đằng sau, dắt tay Nguyên Bảo, kêu bé đi chậm chút khỏi ngã nên không chú ý Đại Lực đang nghé trên vai Nghiêm Ngật nhìn nàng.

Mấy người trước sau trở về, dọc đường đi gặp không ít người, trên cơ bản mỗi người đều dừng lại chào hỏi cùng Nghiêm Ngật. Đợi bọn họ về nhà thì trời cũng đã có chút trễ.

Nghiêm Ngật đặt Đại Lực trên giường phòng ngủ, nghĩ đến họ còn chưa ăn thì nói: "Em xem bọn nhỏ, tôi đi mua đồ ăn".

-"Để tôi đi cho, anh xem bọn nhỏ đi". Nàng ở trong phòng thì bọn nhỏ cũng không được tự nhiên, Đại Lực giờ hẳn là muốn ở cạnh Nghiêm Ngật.

Thẩm Mĩ Hoa vừa dứt lời thì thấy tầm mắt hắn dừng trên bụng nàng, nhanh chóng nói: "Tôi không sao, có gì muốn ăn không, không thì tôi sẽ tùy ý mua".

Bụng của nàng hiện giờ rất ổn, không có chút nào không thoải mái cả, chỉ là hai tay lúc nãy ôm Đại Lực có chút nhức.

-"Trên đường đi chậm một chút". Nghiêm Ngật thấy nàng kiên trì muốn đi, không cùng nàng tranh nữa.

Thẩm Mĩ Hoa ân một tiếng liền lấy phiếu cơm cùng tiền đi mua thức ăn.

Nàng vừa đóng cửa lại, trong phòng Nguyên Bảo đã lôi kéo tay cha, nói việc buổi sáng ca ca bị nóng lên như nào........

Thẩm Mĩ Hoa nhìn xem cầu thang có chút trơn, đỡ cửa cầu thang cẩn thận đi xuống, mới xuống lầu một đã thấy một cô gái đi về phía nàng.

-"Đây không phải Mỹ Hoa sao, đi mua cơm à? Sao không để cho Nghiêm đoàn trưởng nhà cô đi mua cho". Vương Mạn nhìn thấy Thẩm Mĩ Hoa đứng ở cửa cầu thang, tay cầm phiếu mua thức ăn, trợn trắng mắt, giọng nói đầy trào phúng.

Thật là sống lâu mới gặp, cô ta vậy mà có thể gặp được Thẩm Mĩ Hoa đi mua cơm, trước đó ngay cả uống miếng nước cũng chờ Nghiêm đoàn trưởng đi nấu.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn cô gái trước mặt chênh lệch tuổi cùng nàng không nhiều, từ trong trí nhớ biết được, người trước mắt là con gái của chính ủy căn cứ này, tên gọi Vương Mạn, cùng nguyên chủ luôn không hợp, trước đó hai người còn ở trong căn cứ đáng nhau.

Nguyên nhân sự tình rất đơn giản, nguyên chủ tại cung tiêu xã mua đồ, sai sử quỹ viên lúc lấy thứ này, lức lấy thứ khác, nhưng lại không mua, quỹ viên lấy chậm một chút lại nói người ta làm việc chậm chạp.

Vương Mạn nhìn thấy không quen mắt tính tình nguyên chủ, kiền nói: Người ta nhanh sao bằng được miệng cô.

Nguyên chủ nghe vậy liền đi lên kéo tóc Vương Mạn, hai người đánh nhau , ầm ĩ đến cả căn cứ đều biết.

Nàng nhìn xong kí ức của nguyên chủ, không biết nên nói cái gì cho phải, tính tình này của nguyên chủ hẳn chỉ có một nhà Thẩm mẫu cùng Nghiêm Ngật có thể nhịn được.

Thẩm Mĩ Hoa không có châm chọc lại cô ta mà mở miệng nói: "Còn có chuyện gì khác cần nói sao?".

-"Tôi hỏi cô sao cô lại theo quân, không đi về". Vương Mạn thấy nàng tránh đi, một bộ không muốn phí lời cùng cô ta, nghĩ đến lần trường hai người đánh nhau, để cô ta tại căn cứ mất hết mặt mũi, trong lòng liền bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn người trước mắt đang cố ý gây rối mình, nghĩ đến bọn Nguyên Bảo còn ở nhà chờ cơm, không muốn nhiều lời thêm: "Không có việc gì thì tôi đi trước". Nói xong lại tiếp tục định đi hướng nhà ăn.

Vương Mạn thấy nàng không trả lời mình mà muốn đi đến nhà ăn thì đưa tay giữ lấy tay nàng không cho đi.

Thẩm Mĩ Hoa bị kéo về phía sau thì sợ hãi, lập tức đưa tay che bụng: "Buông ra".

Nàng nói xong thì Vương Mạn vẫn bất động mắt trừng trừng :
"Không buông, như thế nào giờ mặt mũi lại lớn vậy, người ta nói chuyện cô cũng không thèm trả lời".

Thẩm Mĩ Hoa: "................".

-"Cô nhanh buông ra". Thẩm Mĩ Hoa sợ cô ta kích động lại kéo nàng ngã trên mặt đất, đụng tới đứa nhỏ trong bụng, nhanh chóng ổn định lại thân thể rồi.

Vương Mạn chán ghét nhất vẻ mặt đúng lý hợp tình của nàng nên nhất quyết không buông tay

Thẩm Mĩ Hoa quay lại, tay nắm chặt từng ngón tay cô ta, tách tay mình ra.

Vương Mạn thấy tay tê rần, thấy Thẩm Mĩ Hoa tách tay nàng ra muốn đi, tức giận xông lên kéo lấy tóc nàng.

Thẩm Mĩ Hoa chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tóc bị người kéo về phía sau, nàng bảo vệ lại tóc, quay về phía sau phản kích.

Triệu Ngọc Hà bưng quần áo xuống dưới lầu nhìn thấy cách đó không xa Thẩm Mĩ Hoa đang cùng người ta đánh nhau, nhanh chóng buông chậu, đi về phía bọn họ.

-"Đừng đánh nữa".Triệu Ngọc Hà tiến lên giữ chặt Vương Mạn, kéo về phía sau, tách hai người ra.

-"Chị buông ra....". Vương Mạn thấy Triệu Ngọc Hà giữ chặt mình, kêu chị tránh ra, cô ta đã bị cái nữ nhân điên Thẩm Mĩ Hoa giựt không ít tóc, trên mặt cũng bị đánh vài cái đến phát đau, tay một vòng máu, muốn đánh lại.

-"Mau tới hỗ trợ". Triệu Ngọc Hà có chút ôm không nổi Vương Mạn, hướng những người đang đứng xem mà hô.

Những người vây quanh nhìn thấy hai người đang đánh nhau đều là dạng không dễ chọc nên không dám đi lên, sợ rước họa cho chính mình.

Triệu Ngọc Hà thấy không ai lên hỗ trợ, sắp ôm không nổi người trong ngực.

Vương Mạn tránh khỏi tay Triệu Ngọc Hà liền muốn bổ nhào về phía trước, còn chưa đi hai bước liền thấy cánh tay tê rần, cả người bị giữ chặt, không thể động đay, sau đó liền thấy Nghiêm đoàn trưởng khuôn mặt lạnh lùng đứng đó.

-"Nghiêm..........đoàn trưởng". Vương Mạn bị ánh mắt lạnh lùng như băng của hắn dọa sợ, giọng có chút lắp bắp, không dám xông lên tiếp.

Cô ta còn chưa nói hết liền thấy Nghiêm Ngật buông tay mình ra, đi về phía cái nữ nhân điên kia, rũ tay xuống nắm lấy vạt áo, ngón tay trắng nhợt.

Tóc Thẩm Mĩ Hoa còn đang rối bời, chưa kịp vuốt lại liền thấy Nghiêm Ngật khuôn mặt lạnh lùng đi về phía mình, tay khẽ dừng lại.

-"Có chỗ nào không thoải mái không?". Nghiêm Ngật nhanh chóng quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào bị thương nghiêm trọng, chỉ là tóc có chút rối, mặt bị vài vết cào.

-"Đứa nhỏ không có chuyện gì". Thẩm Mĩ Hoa thấy ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, nhanh chóng mở miệng để hắn không phải lo lắng, lúc nãy hai người đánh nhau, nàng vẫn luôn che bụng, không có đụng tới con.

Nàng vừa dứt lời, liền thấy khuôn mặt Nghiêm Ngật càng lạnh hơn so với lúc nãy, không biết chỗ nào không đúng, miệng mở ra rồi lại đóng lại.

-" Nghiêm Ngật, mau dẫn vợ cậu về đi, bên ngoài lạnh lắm". Triệu Ngọc Hà trông thấy người đến xem ngày càng nhiều thì kêu họ nhanh chóng về phía, một lúc nữa càng ầm ĩ lớn thì tư lệnh sẽ biết việc này.

Nghiêm Ngật thu hồi ánh mắt, hướng Triệu Ngọc Hà nói lời cảm tạ, nếu không phải có chị ôm Vương Mạn, người bên cạnh sợ là sẽ bị đánh thêm mấy cái.

-"Khách khí cái gì, nhanh về đi". Triệu Ngọc Hà thấy Vương Mạn bên cạnh, mặt đỏ bừng, nhanh chóng kêu mọi người chung quanh tản ra, đừng vây quanh đây nữa.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nghiêm Ngật đi về liền nhanh chóng đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net