Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mĩ Hoa đỏ mặt nhận lấy kim chỉ mà Nghiêm Ngật đưa tới, ngồi trên giường vá quần cho Đại Lực.

Nghiêm Ngật nhìn văn kiện đã xử lí xong trên tay, đứng dậy nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở mái tóc chưa khô của nàng, khép lại văn kiện trên tay, nói: "Lau cho khô tóc đi đã".

Thẩm Mĩ Hoa đang khâu quần, nghe thấy hắn nói, nhìn thoáng qua, rồi nói: "Tôi khâu nốt chỗ này đã".

Tóc nàng cũng đã khô được 7 phần rồi, không cần lau nữa, để nó khô tự nhiên đi.

Nghiêm Ngật thấy nàng ngoài miệng đáp ứng, còn thân thể vẫn không nhúc nhích, khẽ nhíu mày, về giường vén chăn lên ngồi vào.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn về giường, đợi thêm một lát, dự tính thấy ổ chăn hẳn là đã bắt đầu ấm áp, mới đi lên, dựa vào đầu giường khâu quần cho Nguyên Bảo.

Phần phía sau quần Nguyên Bảo có chút mỏng, cần khâu thêm một mảnh vảo vào trong cho dày,nghĩ vậy nàng liền đứng dậy, đi ra phòng khách, cắt một mảnh vải mới mua, khâu vào quần cho bé.

Nghiêm Ngật ngẩng đầu xem giờ: "Còn hơn mười phút nữa là tắt đèn, ngày mai lại làm nốt".

-"Nhanh thôi, còn một chút nữa là xong rồi". Nàng nghe còn hơn mười phút nữa là tắt đèn thì tăng nhanh tốc độ. Khâu xong cái trong tay liền cầm thêm những cái  đã khâu tốt đưa lại về phòng bọn nhỏ, trở lại, vừa nằm trên giường thì ba một cái, đèn tắt.

Thời gian vừa vặn, Thẩm Mĩ Hoa nằm trên giường ngáp một cái, đem chăn kéo đến dưới cổ rồi nhắm mắt ngủ. Buổi trưa hôm nay nàng không có ngủ, vừa nãy lúc khâu quần áo thì có chút mệt, nắm mắt lại không bao lâu liền thiếp đi.

Nghiêm Ngật nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, một lát sau, cũng nhắm mắt.

Đến nửa đêm, Nghiêm Ngật bị người bên cạnh đụng tỉnh lại, cúi đầu liền thấy nàng ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui, không yên. Đưa tay kéo  ra, còn chưa kéo được thì phát hiện nhiệt độ cơ thể nàng có chút cao, đưa tay sờ sờ trán nàng, nhướn mày, vén chăn đứng dậy đi múc nước.

Thẩm Mĩ Hoa đang ngủ chợt thấy  hơi lạnh, mở mắt ra liền thấy trên trán có để một khối khăn mặt, Nghiêm Ngật thì đứng cạnh giường vắt một cái khăn khác.

Vừa định mở miệng thì thấy yết hầu có chút đau, muốn uống nước, hai tay vừa chống định đứng dậy, thân thể có chút  nhũn ra.

Nghiêm Ngật tiến lên đem nàng đỡ dậy, cầm lấy khăn mặt đã bị rơi xuống, từ trong chậu lấy ra cái khăn khác, vắt khô nước, lau mặt trán, sau gáy cùng tay cho nàng.

Nghiêm Ngật lau xong, thấy nàng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền cầm lấy chén nước bên cạnh, nhét vào tay nàng: "Uống nước đi, em có chút sốt nhẹ".

Thẩm Mĩ Hoa nghe hắn nói có chút sốt nhẹ thì lấy lại tinh thần, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tôi bị sốt sao?".

Nghiêm Ngật khẽ gật đầu, kêu nàng nhanh uống nước, rồi cầm lấy khăn mặt bên cạnh, tiếp tục đắp lên đầu nàng để làm giảm nhiệt độ.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nghiêm Ngật gật đầu, cổ họng càng thêm đau rát lợi hại, cúi đầu uống nước, uống xong Nghiêm Ngật lại rót thêm cốc đưa qua.

Liên tục uống hai cốc nước, cổ họng nàng cũng không còn đau như trước nữa.

Nàng ngồi trên giường nghĩ đến nguyên nhân sao mình lại sốt, hẳn là do tối qua tắm xong không lau khô tóc, nàng lại ngồi bên giường lâu như vậy, sau đó lên giường một lúc lại xuống giường lấy vải, liền tục như vậy vài lần, cuối cùng cảm lạnh.

-"Nằm ngủ đi, ngày mai nếu còn chưa hạ sốt thì liền đi bệnh viện". Nghiêm Ngật thấy nàng cúi đầu nhìn cốc cái cốc trong tay, thì liền cầm cái cốc để qua một bên rồi đỡ nàng nằm xuống, đắp kín chăn cho, rồi cầm khăn đắp lại lên trán.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn vẫn ngồi trên giường, không định lên giường thì liền hỏi: "Anh không ngủ sao?".

-"Em ngủ trước đi". Nghiêm Ngật nói xong thì thổi tắt nến, nháy mắt, trong phòng tối xuống.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, còn có lời muốn nói, nhưng đầu nặng lợi hại, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ, nàng cảm giác cả người như bị lửa thiêu, có tránh cũng không tránh được, liên tục như vậy, cả người đều toàn là mồ hôi.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mĩ Hoa bị nhu cầu sinh lý làm nghẹn tỉnh, mở mắt ra liền phát hiện cả người bị Nghiêm Ngật ôm vào lòng, mặt dán vào lồng ngực hắn, không thể động đậy.

Thẩm Mĩ Hoa ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngật vẫn còn đang ngủ, khi ngủ hắn thoạt nhìn rất dịu dàng, không giống dáng vẻ khó tiếp cận lúc bình thường. Ánh mặt của nàng dừng ở trên mặt hắn hồi lâu, người trước mắt vẫn chưa có vẻ là muốn tỉnh.

Bình thường hắn đều tỉnh trước nàng, hôm nay đến giờ này còn chưa tỉnh, hẳn là vì tối qua phải chăm sóc nàng, nên cả đêm đều ngủ không ngon.

Thẩm Mĩ Hoa lại đợi thêm một lát, thật sự có chút nhịn không được, nhẹ nhàng nâng cánh tay Nghiêm Ngật đang ôm eo nàng ra, còn chưa đem được tay hắn ra, người trước mặt liền mở mắt, hai người nhìn chằm chằm nhau.

-"Sớm". Thẩm Mĩ Hoa chủ động mở miệng chào hỏi.

Nghiêm Ngật buông cánh tay đang ôm eo ra, đưa tay sờ trán nàng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nghiêm Ngật sờ đầu mình, liền nói: "Tôi hạ sốt rồi". Lúc tỉnh lại nàng liền thấy thần thanh khí sảng, không có chút nào không thoải mái cả.

Nghiêm Ngật ân một tiếng liền thu tay, từ trên giường ngồi dậy: " Buổi sáng nghỉ ngơi thêm một chút, tôi đi mua cơm". Nói xong liền đứng dậy, xuống giường mặc quần áo.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn mặc xong quần áo, muốn ra ngoài, liền nhanh chóng nói: "Tôi muốn ăn cay, anh nhớ cho thêm ớt  vào cháo". Nàng hiện tại cảm thấy miệng rất khó chịu, muốn ăn cay.

Nàng vừa dứt lời, rõ ràng phát hiện động tác của Nghiêm Ngật chậm lại một nhịp, không yên lòng mà dặn dò thêm: "Anh đừng quên đó".

Nghiêm Ngật quay đầu nhìn người muốn ăn cay đang ngồi trên giường, trong mắt lóe qua một tia bất đắc dĩ, không có chờ nàng trả lời, liền trực tiếp đóng của đi nhà ăn chờ cơm.

-"Cha, chờ con". Nguyên Bảo ở trong phòng, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền biết cha muốn đi mua cơm, nhanh chóng mở của ra muốn đi cùng , nhưng vừa mở cửa phòng, liền không thấy ai, bé thất vọng cúi đầu.

Cha nghe thấy tiếng bé nhưng không có đợi. Nguyên Bảo đưa tay níu chặt vạt áo, đứng yên bất động.

-" Nguyên Bảo, mau về giường nằm đi". Thẩm Mĩ Hoa nằm trên giường, qua khe cửa nhìn thấy Nguyên Bảo mặc mỗi một cái áo mỏng đứng cửa, liền kêu bé nhanh chóng về lại phòng.

Đại Lực vừa bị sốt khỏi, Nguyên Bảo không thể bị lạnh được, hôm qua nàng cũng bị sốt, sức đề kháng của trẻ nhỏ rất yếu, sinh bệnh là cần đi bệnh viện ngay.

Nguyên Bảonghe nương nói chuyện, lập tức quay đầu nhìn cửa phòng chưa được đóng kín. Đi đến cạnh, đưa tay đẩy cửa ra, bé thấy nương nằm trên giường, chỉ lộ ra cái đầu.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo đứng của không tiến vào liền đưa tay ra, vẫy vẫy bé, gọi: "Lại đây".

Nguyên Bảo nhìn xem nương kêu bé qua, nghĩ đến tối bé nương đã thơm bé,  do dự vài giây rồi chậm rãi đến cạnh giường.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo tiến gần, liền nhanh chóng vén chăn lên để bé đi vào, bên ngoài trời quá lạnh.

Nguyên Bảo thấy nương vén chăn lên, nương đây là muốn cùng bé ngủ sao? Nguyên Bảo đứng yên tại chỗ, ngơ ngác, bất động nhìn nàng.

Thấy Nguyên Bảo đứng im, kêu cũng vô dụng, Thẩm Mĩ Hoa đành phải đứng dậy, đưa tay ôm bé vào.

Thẩm Mĩ Hoa ôm Nguyên Bảo vào lòng, bị khí lạnh trên người bé làm rùng mình một cái, lại đưa tay ôm bé chặt hơn.

Cúi đầu, nhìn Nguyên Bảo trong ngực, dặn dò: "Lần sau xuống giường phải mặc quần áo cho ấm nghe chưa".

Nguyên Bảo bị nương kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại ngực nương, ngửi được mùi hương trên người nương, mắt nhỏ đỏ ửng, hai bàn tay túm chặt góc áo nàng không có lên tiếng.

Nàng nói xong, không nghe được bé trả lời liền cúi đầu nhìn. Chỉ thấy Nguyên Bảo trong ngực hai mắt đỏ ửng, không nói, nháy mắt nàng liền nghĩ đến việc nguyên chủ đã rất lâu rồi không gần gũi bé, đưa tay xoa xoa lưng Nguyên Bảo, cũng không nói chuyện thêm nữa.

Nguyên Bảo nằm trong lòng nương nhanh chóng ngủ thiếp đi, hai bàn tay nắm chặt góc áo nàng không buông.

Nghiêm Ngật đem thức ăn đã mua về để trên bàn, đẩy cửa vào phòng liền thấy một lớn, một nhỏ đều nằm trên giường ngủ say. Hắn đứng im bên giường, thật lâu không có động tĩnh.

Thẩm Mĩ Hoa bị ngứa đến tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Nguyên Bảo vèo một cái rụt tay, mặt đầy khẩn trương.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bé như vậy, không nói gì, trực tiếp hôm trán Nguyên Bảo một cái, đưa tay mặc áo bông vào rồi đi về phòng cầm áo cho bé.

Trong phòng, Đại Lực vẫn còn đang ngủ, nàng nhẹ nhàng lấy quần áo cho Nguyên Bảo, mặc xong rồi dẫn bé đi ra ngoài phòng khách.

-"Nương, cha khi nào mới về?". Nguyên Bảo hỏi nương bên cạnh, bé đói, muốn ăn cơm.

Trên tường, đồng hồ chỉ đã sắp 7 giờ, bình thường giờ này Nghiêm Ngật đã sớm về.

-"Đợi thêm một lát, nếu cha vẫn chưa về, liền cho con cùng ca ca ăn đào tô". Đào tô mua hôm qua vẫn còn, một lát nữa Nghiêm Ngậtcòn chưa về liền để cho bọn nhỏ ăn cái này.

Nguyên Bảo nghe lời nương, ngồi im trên băng ghế chờ cha về.

Mãi đến sắp 7 rưỡi cửa mới được mở ra, Nghiêm Ngật cầm theo tập văn kiện thật dày đi vào, trong tay không có cà men.

Thẩm Mĩ Hoaxác định không có cà men liền hỏi: "Anh không mua đồ ăn sao?".

Nghiêm Ngật: "Ở trong bếp".

Thẩm Mĩ Hoa nghe hắn nói, lại hỏi: "Trước đó anh đã về một lần rồi à?".

Nghiêm Ngật:"Ân".

Thẩm Mĩ Hoa: "Vậy sao giờ đã về rồi?". Vẫn chưa đến giờ tan làm mà.

-"Về đội xin phép". Nghiêm Ngật đem tuyết trên ăn kiện phủi xuống.

-"Anh bây giờ xin nghỉ thì sau này còn xin được nữa không?". Thẩm Mĩ Hoa nghe hắn nói đã xin nghỉ thì phản ứng đầu tiên chính là vậy kệ bếp của nàng làm sao bây giờ.

Nghiêm Ngật liếc nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của nàng, biết nàng nghĩ gì, ân một tiếng, hắn vừa dứt lời, liền thấy nàng nháy mắt trở mặt, đầy vẻ tươi cười, đi vào bếp lấy cà men.

Thẩm Mĩ Hoa cười với Nguyên Bảo đang đứng bên chân Nghiêm Ngật: "Nguyên Bảo, đi gọi ca ca ra ăn cơm đi".

Nguyên Bảo vừa nghe muốn ăn cơm, nhanh chóng buông cha mình ra, bước nhanh về phòng, kêu ca ca dậy ăn cơm.

Chờ Đại Lực rửa mặt đánh răng sạch sẽ, mấy người ngồi trên bàn ăn cơm, nàng liền đưa tay mở cà men ra, anh mắt dừng lại một chút, bên trong cháo không có chút ớt nào cả.

-"Anh không cho thêm ớt vào sao?". Nàng hỏi Nghiêm Ngật đang ngồi bên cạnh.

Nghiêm Ngật nhẹ gật đầu, nàng hiện tại vừa hạ sốt, nên ăn thanh đạm chút.

Nàng vừa thấy Nghiêm Ngật gật đầu, một cỗ thất lạc bao quanh, một chút khẩu vị cũng không còn, buông bát đũa trong tay xuống.

-"Mọi người ăn đi, tôi về phòng trước". Thẩm Mĩ Hoa nói xong liền về phòng, lưu lại một lớn hai nhỏ.

-"Cha". Nguyên Bảo thấy nương về phòng, có chút không biết làm sao, tay cầm đũa bất động, bé ngẩng đầu nhìn cha mình.

Nghiêm Ngật kêu con traicùng Đại Lực tự ăn trước, hắn nhìn xem Thẩm Mĩ Hoa đang đi về phòng, cũng đứng dậyđi vào xem.

Chào mn, mấy hôm nay mk thấy có một vài bạn hỏi mình lịch ra chương lên mình xin phép trả lời luôn ở chương này nhé!🥰🥰🥰🥰

- Bình thường mình ra chương khá đều, mỗi tuần từ khoảng 4 - 7 chương một tuần ạ!

-Nhưng vào những tuần phải thi cuối kì mình phải làm luận, chạy deadline khá nhiều nên không có thời gian, chỉ tùy khi rảnh rảnh mới có chương ạ!

NÊN MONG MN THÔNG CẢM NHÉ! HÃY TIẾP TỤC ỦNG HỘ TRUYỆN NHA! TUI HỨA LÀ THI XONG CÁI TUI SẼ RA CHƯƠNG NHANH VÀ ĐỀU ĐẶN LUÔN!!!❤❤❤❤💖💖💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net