Chương 60 Đối phó chị dâu ngang ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia chị ta có nghe nói thời xưa có kiều cho vay xâu tiền, tuy rằng về sau đã trải qua nhiều năm cải cách, những người này đều bị xử trí, nhưng không phải bây giờ cải cách mở cửa lại không nói tư bản chủ nghĩa kia một bộ sao, vậy thì không chừng thằng nhóc kia bí quá hoá liều muốn kiếm tiền ngay tức thì cũng nên!

Ngoại trừ cách này ra, thằng nhóc nghèo Tạ Tri Viễn kia còn có thể lấy tiền từ chỗ nào ra được nữa chứ, phải biết rằng lúc chia nhà, chị ta đã chia hết sạch không chừa lại thứ nào ở trong nhà, bây giờ thứ duy nhất mà Tạ Trí Viễn có thể lấy ra được cũng chỉ có hai gian phòng ở cũ nát kia mà thôi, anh lấy đâu ra tiền cho con nhỏ hồ ly tinh kia mua này mua kia, bây giờ lại còn đưa cô vào trong thành phố nữa chứ!

Kim Tuệ Tuệ ở trong đầu suy nghĩ một đống, càng nghĩ càng sợ, đột nhiên đứng lên túm chặt cánh tay Tạ Văn Bân, kêu lên: “Nếu như thằng em của anh mà làm liên luỵ đến chúng ta, tôi sẽ không để yên cho nó đâu!"

Chị ta còn nghe người ta nói, thời trước những người cho vay xâu tiền kia đều là những nhân vật tàn nhẫn, chỉ cần một người dây vào cả nhà già trẻ đều sẽ găpj tai ương.

Chị ta nói xong thì hất tay Tạ Văn Bân ra rồi đi về phía đám Sơn Trà, Tạ Văn Bân không hiểu ra sao cũng không biết nói cái gì, nhưng vừa thấy chị ta đang êm đẹp lại muốn đến chỗ người ta gây chuyện, cũng vội vàng kéo Kim Bảo, Ngân Bảo cùng đi qua đó.

Người ta vào trong thành phố thì kệ người ta, có liên quan gì đến chị ta sao!

Tạ Tri Viễn dẫn theo Sơn Trà vừa mới tìm một chỗ đứng yên, Kim Tuệ Tuệ đã hùng hổ xông tới, Sơn Trà thật ra vừa rồi cũng đã chú ý tới chị ta, nhưng cô cũng không muốn để ý đến chị ta, bởi vậy thấy cũng không nói chuyện.

Trước mắt thấy người xông tới trước mặt, cô mới ngẩng đầu lên: “Ồ, chị dâu đó sao, có chuyện gì vậy?"

Thân hình to béo của Kim Tuệ Tuệ đứng ở trước mặt Sơn Trà, chất vấn nói: “Tạ Tri Viễn muốn đưa cô vào thành? Nó lấy tiền đâu ra?"

Trong lúc nhất thời Sơn Trà quả thật khinh thường muốn lật trời.

"Chị dâu, nếu tôi nhớ không lầm thì, Tri Viễn tám tuổi đã chia nhà với anh cả rồi phải không? Lúc chia nhà ngoại trừ hai gian nhà ngói cũ nát, chị cũng chẳng để lại cho anh ấy cải gì, ngay cả cái bát ăn cơm, cũng là do bà Lý ở cách vách nhìn không nổi, mới cầm ở trong nhà mình một cái sang cho anh ấy, lúc ấy chị còn không hỏi anh ấy lấy đồ đâu ra lấy tiền đầu ra, bây giờ chị quản được sao?"

Giọng nói của Sơn Trà thanh thúy dễ nghe, nói chuyện còn rõ rằng có logic, khiến cho tầm mắt của tất cả mọi người chờ xe xung quanh đều tập trung tới đây.

Kim Tuệ Tuệ bị cô nói đến nỗi đỏ mặt tía tai. Tạ Văn Bân theo ở phía sau thì càng xấu hổ hận không thể kẹp đầu ở dưới nách, thấy mọi người đều bắt đầu nhìn về phía bọn họ, bèn vội vàng lôi kéo tay áo của Kim Tuệ Tuệ, nói: "Cô đừng nói nữa, chúng ta qua bên kia đợi đi "

Nói xong lúc này mới nhìn Tạ Tri Viễn và Sơn Trà, rũ đầu hàm hồ gọi một tiếng: “Tri Viễn, vợ Tri Viễn.”

Tuy rằng Sơn Trà là lần đầu tiên gặp người anh cả này của Tạ Tri Viễn, nhưng trên thực tế sớm từ lúc cô vừa mới gả tới trò chuyện cùng với Tạ Tri Viễn, cũng đã biết tính cách của anh ta như thế nào.

Bây giờ vừa gặp, quả nhiên là vậy. Dáng vẻ vâng vâng dạ dạ sợ hãi rụt rè này, cũng chẳng trách bị Kim Tuệ Tuệ quát mắng sai sử.

Tạ Tri Viễn đáp lại, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là khách khí xa cách hỏi: “Anh cả đây là cũng muốn vào thành sao?”

Tạ Văn Bân rụt cổ gật gật đầu: “Ngân Bảo có chút không thoải mái, nên dẫn nó đi bệnh viện khám thử.”

Thật ra bệnh viện ở trấn trên cũng có thể khám, nhưng Kim Tuệ Tuệ chủ yếu là muốn vào thành.

"Các em cũng đi á?" Tạ Văn Bản hỏi. Tạ Tri Viễn ở một tiếng, hai anh em cũng không còn gì để nói.

Kim Tuệ Tuệ bị Sơn Trà một câu chặn họng, lại thấy Tạ Văn Bân không nói chuyện giúp mình, còn trò chuyện với đôi vợ chồng này, lập tức tức giận quay đầu lại làm ầm ĩ với anh ta.

Mà ở sau lưng chị ta xe đợi nửa ngày cuối cùng cũng đã tới, chỗ ngồi trên xe có hạn, người chờ xe không ít chỗ ngồi đều phải giành mới có. bởi vậy xe vừa đến, mọi người cũng đều không rảnh lo hóng chuyện đều nhanh chóng lôi kéo đồ đạc chạy lên trên xe.

Tạ Tri Viễn tay dài chân dài, động tác nhanh nhẹn, dẫn đầu đi lên chiếm một chỗ ngồi ở bên cửa sổ.

Sơn Trà chậm rì rì đi lên xe sau cùng, Kim Tuệ Tuệ vẫn còn đang sa sả mà mắng Tạ Văn Bân, hoàn toàn không chú ý xe đã tới một hồi lâu.

Tài xế thấy hai người không có ý định lên xe, đóng cửa xe rồi chuẩn bị đi, Kim Bảo Ngân Bảo thấy xe sắp đi rồi, ba mẹ vẫn còn đang cãi nhau không ngừng, lúc này mới kêu lên: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, xe sắp đi rồi kia!"

Kim Tuệ Tuế quay đầu nhìn lại, la lên một tiếng. “Khoan đợi tôi, chúng tôi còn chưa lên xe mà".

Chiếc xe chậm rãi khởi động Kim Tuệ Tuệ đuổi theo ở phía sau một hồi chạy thở hổn hển, cuối cùng mới khiến cho tài xế chú ý, ngừng xe lại, để cho một nhà bốn người Kim Tuệ Tuệ lên xe.

Mà trong xe đã sớm chen chúc đầy người, không còn một chỗ ngồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net