Bát (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đứng ở nơi cao tất tránh không khỏi lạnh. Huống chi, bọn họ sống đến giờ, đắc tội đâu ít người. Đồng nghĩa với chuyện bị ám sát là khó tránh được. Thế nhưng, sau khi gặp Ô Trát Mộc, hai người không nghĩ đến mình lần nữa gặp mai phục. Dẫu sao, ngày lành tháng tốt hay ngày xui tháng xẻo, ai mà lường được đội ngũ giết người thuê lại đồng lòng đồng dạ đến thế!

Ngụy Vô Tiện tức giận, vừa buồn cười lại vừa phẫn nộ. Bởi vì hắn mới nhìn được Lam Vong Cơ cười tý thôi, ngắm còn chưa có đã, như thế nào đã có đứa đến phá đám rồi. Mà chọn cũng khéo lắm cơ, khiến bọn hắn lăn lông lốc dưới sườn núi. Nhiều năm như thế, khiến hắn ôm hôn nồng nàn với đất mẹ quả thật giỏi lắm. Dù rằng nhân tố trực tiếp chính là người đang ôm cứng lấy hắn cơ...

Nhưng lão tổ giận một, Tiểu hầu gia phải giận mười. Chính là y lơ là, khiến hắn phân tâm theo.  Đến tận khi đối phương giương cung bắn, bọn họ mới phát hiện. Nhưng tên đã lên đà, tránh cũng không kịp. Một mình Ngụy Vô Tiện có lẽ không sao, dễ dàng thoát được. Khốn nỗi, hắn còn mang y bên người. Cho nên, hắn rõ là định lấy thân mình làm lá chắn, bảo vệ y an toàn. Cái tính cách khiến tiểu Hầu gia yêu chết hắn, cũng hận chết hắn!

Thế là, trước khi y kịp nhận ra, bản thân đã hành động mất rồi. Nói thì lâu, thực chất chỉ trong nhất khắc. Văn Trầm hiện thời chính xác là " Lam Vong Cơ" hàng thật giá thật, bất chấp tất thảy mà ôm chầm hắn vào lòng. Một bên đá chiếc xe lăn bản thân vừa ngồi, bên còn lại bao bọc Ngụy Vô Tiện cẩn thận hến mức. Tên bắn như mưa, y áp hắn lên ngực, chân dùng lực tung mình, xoay thân ngã xuống vách núi. Lần nữa, trước khi đầu óc y kịp suy nghĩ, thân thể đã quyết định. Bất cứ giá nào cũng không thể để hắn bị thương...

Sau đó, hiển nhiên là một màn xây xẩm mặt mày, tối đen vô tận.

.

Lúc tiểu hầu gia thức dậy, hai người đã ngồi trong hang động khô ráo. Ngụy Vô Tiện nhóm lửa,  ánh sáng bập bùng chiếu lên khuôn mặt thiếu niên không rõ xúc cảm. Có lẽ là cao hứng, vì hắn vẫn thoải mái ngân nga giai điệu trong cổ họng, dịu dàng lại đầy ắp tình cảm. Song dường như trong đôi mắt đen thẳm kia chứa cả bầu bi ai hoan lạc của chúng sinh.

- " Ngươi dậy rồi?" - Hắn ngừng lại khúc ca kia, tươi tỉnh vươn lại sát gần y. - "Ấy ấy đừng động, vết thương lại nứt ra bây giờ!"

Văn Trầm lúc này mới phát hiện, chân phải y đã được bao lại cẩn thận, còn truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau. Nhìn lên, quả nhiên áo trong của Ngụy Vô Tiện đã không cánh mà bay, chỉ còn độc ngoại bào đen tuyền. Nói ra cũng lạ hắn là tướng xa trường, quanh năm lăn lộn miền biên quan đầy nắng và gió, da thịt lại trắng đến có phần nhợt nhạt. Gương mặt trẻ tuổi thì thôi, đằng này đến tay chân cũng mềm mại, người không biết còn tưởng hắn là tiểu sinh chân yếu tay mềm. Nhưng chẳng qua cũng là trông có vẻ mà thôi. Bàn tay Ngụy Vô Tiện có bảo nhiêu cứng rắn, mấy chục vạn đại quân của Tuyết Yên hai nước đều biết, Ô Trát Mộc ban nãy đương trường suýt bị bóp chết lại càng biết. Chẳng qua, nhìn kiểu gì cũng tràn đầy phong vị của thiếu niên chưa trưởng thành!

- " Hài, cái chân này của ngươi... mắc cũng thật nhiều khổ nạn." - Hắn đột nhiên thở dài, mang theo bao nhiêu thổn thức gói ghém vào lời nói. Chỉ là vào tai y, ngược lại trở thành tuyên án. - " Ngươi không giận sao?"

Văn Trầm bặm môi, hiếm hoi bầy ra bộ mặt như trẻ con phạm lỗi, nửa oan ức lại sợ hãi ngước mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện còn đang tự hỏi lại chọc phải cái dây nào của lão công nhà mình. Thiếu niên muộn tao có thể nghĩ cái gì trong đầu, thứ lỗi hắn vô dụng, dù sao trước nay hắn muốn gì đều nói thẳng ra miệng, không có vòng vo tam quốc như vậy. Thế nên, lão tổ cũng rất thành thực hỏi lại:

- " Ta phải giận cái gì?"

- " Ta, ngươi... Ngươi quả thật không bận lòng sao?" - Y xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng chỉ nặn ra được câu đó. Mà bấy giờ, Ngụy Vô Tiện mới hiểu y đang nhắc tới cái gì. Bất quá chuyện này thì có gì phải giận?

Há há há, lão tổ nhìn khuôn mặt ngâm nước của y, rất không nể nang mà phụt cười. Xin lỗi, nhưng cái biểu tình này, há há há, còn đặc sắc, há há há, hơn cả tiểu cô bản mười lăm tuổi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ năm đó nữa...

Văn Trầm nhìn hắn cười mà lòng càng bất an, ngón tay cũng co lại. Con ngươi trong suốt như lưu ly tràn đầy mê mang, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì. Sợ hãi hắn tức quá hóa cười, càng sợ hãi hắn thấy mình đã tỉnh lại liền không muốn để ý mình nữa. Y lừa hắn lâu thế, hại hắn vì y đau lòng, vì y lo nghĩ, vì y mà vứt hết mặt mũi. Y lại vin vào chuyện bản thân què quặt, vừa chối từ hắn, vừa trói chặt hắn không buông. Ngụy Vô Tiện đường đường là nam nhân, còn là đại tướng đỉnh thiên lập địa, sao có thể nuốt trôi cục tức này. Có thể đường ai nấy đi đã là vạn hạnh rồi! Chỉ là, hắn đi rồi, y còn gì đây, y phải làm gì đây? Càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng nghĩ lan man không dứt. Đến cùng, y cũng chỉ là đứa trẻ mới chập chững chuyện ái ân. Trường đời thì sành sỏi đó, trường tình lại ngây ngô hết mức.

Ngụy Vô Tiện dù sao đã mấy trăm tuổi rồi, tuy rằng đối tượng cũng chỉ có Lam Nhị ca ca mà thôi, nhưng vậy càng tiện, hắn sẵn sàng dạy y lại từ đầu.

- " Được rồi, ta đã nói là không giận mà. Ngươi lo lắng cái gì?" - Hắn sờ sờ má y, nhẹ nhàng tiếp - " Chuyện này ta biết lâu rồi, ngươi không cần sợ. Huống hồ, A Trầm à, ngươi có thể mạnh khỏe vô khuyết, ta vui mừng còn không hết, sao có thể phật lòng. Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy chứ?"

- " Ngươi quả thật không giận ta?" - Y cảm nhận ngón tay ấm áp của hắn chạm vào mình, bất an trong lòng cũng yên ả phần nào. Nhưng Văn Trầm chưa an tâm, còn phải hỏi lại lần nữa cho chắc. Lão Tổ chợt phát hiện ra trò này vui cực, liền nhịn không được mà trêu chọc:

- " Tất nhiên là có giận, bất quá, là giận cái khác!"

Tiểu hầu gia lại cuống lên, không hiểu là mình lại sai cái gì. Khốn nỗi, bình thường y thông minh như vậy, yêu vào cũng lú người như ai. 

- " Ta giận vì ban nãy ngươi liều lĩnh như vậy!" - Hắn đằng hắng, nhân cơ hội giáo huấn y một phen - " Ngươi mất bao nhiêu công sức diễn kịch với Triệu Kỳ Nam, vì chút nhỏ nhặt này đổ sông đổ bế, có đáng không? Lỡ như bị người khác nhìn thấy, ngươi định xử lý sao đây? Đừng nói ta còn chưa có mất sợi tóc nào đâu, cho dù bắn trúng thật..."

Có điều, hắn còn chưa nói xong, đứa trẻ lớn xác nọ liền lập tức che miệng hắn, phản bác:

- " Đừng nói bậy, ngươi không phải chuyện nhỏ."

- " Ngươi không tin, ta thử cho ngươi xem." - Nói đoạn, hắn thật sự muốn rạch tay mình chứng minh. Dù sao, cho dù cắt cổ moi ruột, ngay mai Ngụy Vô Tiện cũng sẽ sống lại khỏe mạnh bình thường.

Chỉ là, Văn Trầm sao có thể chấp nhận điều này. Y vội giật lại con dao trong tay hắn, gắt giọng:

- " Cho dù không sao cùng sẽ đau đớn. Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng sẽ đau mà. Phải không?" 

Hắn im lặng, đột nhiên chẳng biết nói cái gì. Nhiều năm qua như vậy, hắn đau, đau thành quen rồi. Dù sao cũng chẳng chết được, đau nữa thì có hề gì? Nhưng Lam Vong Cơ, cũng chỉ có Lam Vong Cơ mới không nỡ để hắn chịu chút ít ủy khuất.

- " Hứa với ta, phải sống cho thật tốt, đừng tự tổn thương mình. Được không? Ngụy Anh, hứa với ta được không?"

Hắn gật đầu, lẩm nhẩm hai từ "Ta hứa." Đáng tiếc, đây không phải câu khẳng định, mà là mệnh đề điều kiện. Miễn là... ngươi ở đây...

.

Trời về khuya, sương phủ lên cảnh vật tựa tấm choàng, giăng mắc hàn khí trên từng cành cây ngọn cỏ. Chim dáo dác về tổ đã yên, chỉ còn lác đác thanh âm tru hoang của lang sói, tiếng vọng lại của loài săn mồi về đêm. Hơi thở núi đồi lặng lẽ ôm ấp lấy đôi bích nhân, họa bóng hình quấn quýt lên vách đá rêu phong.

Mới chớm đông, trời có điểm giá, nhưng chưa đến mức khó chịu nổi. Vừa vặn để cho Ngụy Vô Tiện một cái cớ cởi áo đắp cho y. Hoặc là, chính hắn căn bản đã không cảm giác được ấm lạnh...

Lam Vong Cơ không tiện di chuyển, chỉ đành để cho hắn quấn mình thành cái bánh, bản thân lại phong phanh trong gió. Nhưng y sao có thể như vậy, thuận tay ôm hắn vào lòng. Chênh lệch chiều cao, vừa vặn để hắn nằm gọn trong vòng tay y.

Lão tổ khẽ cười, nhắm mắt, hít hà vị gỗ thông trên người Lam Trạm. Kiếp này Văn hầu gia ôn nhuận nho nhã, thường đốt hương gảy đàn. Đáng tiếc, bởi vì thuốc thang quanh năm, phảng phất mùi hăng đắng, lại thêm mùi khói bốc lên, liền thành một loại kích thích khác hẳn.

Hóa ra, đàn hương không phải là mùi nguyên bản của y. Thế nhưng tại sao hắn cũng xống nhiều thế, vẫn không thể có loại hương vị này. Mặc kệ đi, nghĩ nhiều như thế, hắn chính là thích mùi của y đấy!

Lam Vong Cơ nhìn hắn uốn éo như con thằn lằn, liền không nhịn được cầm lấy bàn tay hắn, ôm hắn vào càng chặt. 

- "Yên nào." - Thanh âm trầm trầm vang vọng, thoạt nghe thì lạnh lẽo, kỳ thực hội vào đó không biết bao nhiêu ôn nhu trìu mến. Ngụy Vô Tiện đang cựa tới cựa lui chợt ngưng lại, khẽ hỏi - " A Trầm, ta hỏi ngươi một chuyện được không?"

Nhận được sự đông thuận của y, hắn mới rụt rè lên tiếng:

- " Chân của ngươi... là thế nào? Có phải..." - Lời đằng sau, cũng không cần nói tiếp nữa. Dù sao, loại lời đồn như vậy trong triều không thiếu, bọn họ không cần toạc ra vết thương sâu hoắm trong lòng.

- " Phải, cũng không phải."

Sau đó, cố sự năm xưa cứ như thế bị bóc xuống. Từng lớp, từng lớp vữa mục rơi lả tả, lộ ra cái đen tối tột cùng dưới phù hoa giả tạo.

Nhiều năm trước, Tiên Hoàng chỉ là loại du côn thảo khấu nho nhỏ. Nhưng ngài lại gặp được quý nhân không tầm thường, Văn Điển. Người này trên thông thiên văn, dưới tường đạo lý, đối với người ngoài khôn khéo hết phần, đối với thủ hạ lại cẩn trọng, công bằng. Cho nên, Tiên Hoàng có thể lập quốc, nửa phần do thời thế, nữa phần là do tài năng của ông. Kỳ nhân tài sĩ quả nhiên là kỳ nhân tài sĩ, đến chuyện thành gia lập thất cũng khác người thường. Hoàng đế sau khi đăng vị từng nhiều lần muốn mai mối cho ông, nhưng Văn Điển một mực chối từ, chỉ một mực ở vậy. Thẳng đến lúc ông ở bên ngoài nhặt được đứa trẻ, coi như duyên phận mà nuôi nấng nó, kêu là Văn Trầm - cũng chính Lam Trạm...

Hổ phụ vô khuyển tử, Văn tiểu hầu gia so với nghĩa phụ còn xuất sắc hơn mấy phần. Mười bốn tuổi, thiếu niên chưa thành niên đã xưng danh nơi chiến trường, máu đỏ nhuộm quân bào. Đứa trẻ chưa từng thấy qua người chết, tay cầm kiếm, tay vác trường thương, xông pha trận mạc, trở thành nỗi khiếp đảm trong lòng quân địch. Mà thời điểm y mười lăm tuổi, một bài văn trong lúc thuận tay viết, cứ như vậy nhật kỵ trần luân, trở thành trang nguyên lang trẻ tuổi nhất từ khi khai quốc đến nay. Đáng tiếc, thần tử quá giỏi, nhất định chướng mắt quân vương. Huống hồ, Văn hầu gia còn có một tầng nguy ngập nữa, ông là người Tuyết Quốc...

Tuyết Quốc, Tuyết Quốc a... Nhiều năm như thế, khiến ông phải xa cơ lập nghiệp, cuối cùng còn hại ông một đời anh minh lại phải làm ra chuyện táng tận lương tâm đến như vậy. Mà người xui xẻo nhất chính là Văn Trầm cái gì cũng không biết kia.

- " Khi đó, hoàng thượng chỉ là vô tình đọc được bài văn kia ở chỗ Triệu Kỳ Nam, liền thuận tay hạ chiếu. Ai ngờ được, đó lại là bài văn ta viết, chính ta cũng không nhớ được mình viết bao giờ. Dù sao, trên chiến trường người chết nhiều như thế, ta, ta thật sự còn không nghĩ đến chuyện khác nổi..." - Y tựa như trở lại là thiếu niên ăn sương uống gió nơi Nam Man Bắc Địa thuở nào, nửa giật mình nửa hào hứng khi nghe chiếu chỉ. Nhưng là, đến lúc trở về, hào hứng liền biến thành cùm gông xích y lên xe lăn cả đời.

Hoàng đế già rồi, nghi thần nghi quỷ, nhìn đâu cũng thấy phản tặc nhăm nhe cướp ngôi. Chính mình con trai không ra thể thống gì, lại ghen tỵ Văn Điển có người kế thừa xuất sắc đến thế. Có điều, ngài làm vua cả đời, cho dù văn võ chẳng ăn ai, mưu sâu kế bẩn lại cả một bồ. Ngài hiển nhiên không thể thẳng tay ban chết cho y, làm thế có mà dân chúng phỉ nhổ cho chết chìm trong nước bọt luôn, không phản loạn cũng thành phản loạn. Bất quá, minh thương chẳng đặng, ám tiễn liền xong. Ngài nói riêng với Văn hầu gia, rằng người quá giỏi nhiều lĩnh vực, ắt tự mình thui chột mình. Lựa lấy một cái, trui rèn cho tốt. Nếu không, lãng phí nhân tài, còn mang họa sát thân...

Văn Điển sao không hiểu. Việc đến nước này, hoặc là phế văn, hoặc là diệt võ, ông không còn con đường khác. Năm rộng tháng dài, tội có thể có nào thiếu gì, ông chỉ đành ra tay trước.

- " Cho nên, nghĩa phụ chỉ đành bẻ gãy hai chân ta, tuyên cáo với bên ngoài ta trở thành một phế nhân, cả đời không thể đứng dậy được." - Mà đâu phải giả vờ, y thật sự đã trở thành phế nhân. Hoàng đế cẩn thận như thế, ngoại trừ làm thật, không còn con đường nào khác. - " Có điều, nghĩa phụ không nản lòng. Ông bên ngoài liên tục tìm kiếm danh y, hy vọng có thể chữa lành cho ta. Người này, có lẽ ngươi cũng biết!"

Trong đầu Ngụy Vô Tiện mông lung. Hắn đến đâu mấy năm, ngoại trừ  Ôn Tình, chưa từng biết ai có y thuật cao siêu đến độ này. Nhưng Ôn Tình khi đó tuổi chưa lớn, nàng lại không quen y, vậy có thể là ai? Ánh sáng chợt lóe, hắn sững sờ, đoán ra người kia...

- " Là phụ thân Ôn Tình." - Một câu trần thuật, không phải câu hỏi, cứ như thế xác thực danh tính của người nọ. 

Thì ra, trên thế gian này không có gì là vô tình cả, tất thảy đều có nguyên do của nó. Chỉ là, giấy không bọc được lửa, cây kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra. Hoàng đế tức giận, phi thường tức giận. Chẳng qua, ngài chưa thể xuống tay trực tiếp lên đầu của Văn hầu gia, tất chỉ có thể nhằm đầu người vô tội mà chém. Tàn nhẫn như vậy, quả nhiên là phong thái kẻ đừng đầu thiên hạ...

- " Ôn cô nương vì ta mà tan cửa nát nhà. Ta lại không thể bù đắp cho nàng ấy." - Lúc xảy ra sự việc, y còn chưa có được niềm vui lành lặn trở lại, đã phải chịu đả kích mời - Văn Điển mất. Ông đi, đem theo Tiên Hoàng kéo về cửu tuyền, để lại cho con trai một con đường sống. Sau đó nữa, hoàng tử đoạt đế, giang sơn điên đảo. Đến lúc y bình tâm đi tìm cố nhân, nàng đã trở thành con cờ trong tay của Triệu Kỳ Nam. 

- " Ngươi sớm biết Ôn Uyển?" - Ngụy Vô Tiện chợt hỏi. Nhưng nhận lại, chỉ là cái lắc đầu. Y lờ mờ đoán ra gã đã uy hiếp nàng, song tài thánh đến mức nhìn là phát hiện, sợ chỉ có trong bạch thoại ba xu ven đường- " Biết, nhưng là sau này."

Triệu Kỳ Nam so với cha mình đa nghi còn nặng hơn. Gã sắp đặt A Uyển ngồi bên vệ đường cùng Tiểu Lộc, làm như vô tình thu nhận. Một đứa đưa về hoàng cung, đứa còn lại đem cho Lam Vong Cơ, coi như con thừa tự. 

- " Kỳ thực, hoàng thượng không cần làm như thế, ta... vốn cũng không định có hài tử." - Trước đây không có, sau này gặp Ngụy Vô Tiện, tất nhiên càng không thể có.

Lão tổ khó nhịn cơn ác hàn trong lòng, thẳng thừng phỉ nhổ:

- " Gã không phải lo ngươi quyền cao chức trọng, gã là dọn đường chiếm ngươi làm của riêng."

Lam Vong Cơ nhìn vẻ sôi trào của Ngụy Vô Tiện, phút chốc bật cười khe khẽ. Chuyện Triểu Kỳ Nam ái mộ y, bọn họ đã rõ ràng, nhưng bộ dàng tức nghiến răng nghiến lợi của lão tổ vẫn luôn cực kỳ giải trí. Ai mà ngờ được, tướng quân lang lúc nào cũng oai phong lẫm liệt, phong lưu tiêu sái, lại lộ ra vẻ mặt này chứ! Hắn nhìn dáng vẻ của y, nhìn đến mê mẩn, lại chợt nhớ cái gì, xù lông:

- " Này, ngươi đừng cho là ta nói bậy, ta biết rõ. Dù sao ta với gã cũng là một loại người... " - Hắn nuốt một ngụm nước bọt- " đều muốn chiếm ngươi làm của riêng."

- " Không cần chiếm, ta là của ngươi."

Lời khẳng định cứ tự nhiên thốt ra, vừa xong liền khiến đôi bên đứng hình. Lão Tổ che mặt đỏ ửng, thầm than:

- A Trầm, lần sau muốn nói lời ngon ngọt, phiền báo trước một câu. Ta sợ tim ta không chịu nổi a!" - Tiếng cười dài vang vang khắp hang động, bóng đôi người chập vào nhau, quấn quýt vấn vương. Ngụy Vô Tiện trí nhớ kém, thường xuyên quên rất nhiều thứ. Tất nhiên, chuyện hắn từng hỏi Lam Vong Cơ cũng không ngoại lệ. Nhưng không sao, hắn quên thì quên đi, y sẽ thay hắn nhớ...

Năm nao, dưới vòm đình thủy tạ sáng rực ánh chiều tà. Mùa xuân lộc biếc chồi non, nước xuân óng ánh tỏa dưới chân, cánh én chao nghiêng trên kia cũng đẹp hơn mấy phần. Mây bạc lững lờ trôi, che đi chút ánh nắng còn lại, chỉ để vài sợi chiếu lên khuôn mặt thiếu niên như tạc. Y ngồi trong bóng tối, nhìn như si như mê tướng quân anh tuấn kiệt ngạo nọ. Cả cuộc đời, Tiểu hầu gia chưa từng gặp người nào rực rỡ đến vậy, tựa như thái dương, sáng đến chói mắt.

Người nọ cạn chén, nâng khóe miệng cười, đáp lại câu hỏi sặc mùi chính trị cùng mưu mô của y nhẹ tênh như không:

- " Vì sao ta theo hoàng thượng ư? Vì sao ư? Đại khái vì ngươi chọn gã đi..."

Ngươi chọn gã, ta chọn ngươi a...

Văn Trầm còn chưa kịp định hình, người nọ đã nhào đến. Gương mặt minh tuấn át người đột nhiên phóng ta trước mắt, khiến tim y đập loạn, ngay cả hít thở đều quên:

- " Ngươi thì sao, có nguyện ý là của ta không?"

Bất quá khi ấy, y không đủ dũng cảm để gật đầu, chỉ đành để bây giờ bù lại. Ta nguyện ý!

.

- " Ngươi đừng ngại, lên ta cõng." - Ngụy Vô Tiện giả bộ không thấy vẻ mặt quẫn bách của Lam Vong Cơ, miệng không ngừng đùa giỡn - " Nào nào, nói ngươi biết, người có thể leo lên lưng ta không nổi đầu ngón tay đâu nhé!"

- " Là ai?" - Y lầm bầm, nhỏ đến mức hắn không nghe nổi. Y liếc mắt sang một bên, hơi mất hứng nhắc lại - " Ngươi cõng những ai rồi?"

Má ơi, Ngụy Vô Tiện cười chết với kiểu ghen vừa ngây thơ vừa ấu trĩ của y. Kẻ ngoài mặt đạo mạo như cụ non, sao có thể dễ dàng ăn giấm thế chứ?

- " Bỏ đi, ngươi không biết được đâu. Dù sao hiện tại cũng chỉ cõng ngươi..." - Cùng lắm là Ôn Tình. Nhưng hắn thức thời không nói ra. Dù sao giờ đi dỗ y nữa có mà hết ngày!

Hai người xuất phát, với thực lực của Ngụy Vô Tiện, rất nhanh đã quay lại con đường cũ. Hắn không sợ bọn sát thủ lại đến, còn âm thầm muốn dạy cho chúng một bài học. Đáng tiếc, ngoài dăm ba tàn hồn nát bấy cùng máu tươi phiêu đãng nhàn nhạt, bọn hắn cái gì cũng không thấy. Mà cuối đường, lại gặp được người quen.

- " Hiểu Đại nhân!"

- " Gặp qua Hầu Gia, Ngụy tướng quân." - Hiểu Tinh Trần đưa tay hành lễ chào bọn họ, dĩ nhiên là cố tình chờ hai người đã lâu. Vẫn là bạch bào sạch sẽ mộc mạc, nhưng hắn có thể ngửi thấy, mùi huyết tinh tươi mới suốt chặng đường là ở trên người sư thúc này. Huống chi, bên cạnh Hiểu Tinh Trần không có một binh một tốt triều đình nào, hiển nhiên đến là vì chuyện gì, đôi bên sớm rõ ràng. - " Hầu gia, Ngụy tướng thứ tội, khiến hai người bị thương. Tại hạ xin cúi đầu nhận lỗi..." - Nói đoạn thật sự muốn quỳ xuống.

- " Không cần. Đã xong rồi." - Y nhàn nhạt đáp, không nghe buồn vui, không thấy hỉ nộ. Quả nhiên, chỉ cần thoát khỏi mị lực của Ngụy Vô Tiện, Văn Trầm liên khôi phục trí thông minh của một trạng nguyên lang, lạnh lùng sắc bén hơn người, phong thái cao cao tại thượng không lẫn đi đâu được. Cho dù nằm trên lưng hắn, vẫn có thể hiện vẽ trích tiên đọa giới, tâm vô tạp trần.

Lão Tổ lại hứng thú với việc khác. Hắn cười hỏi:

- " Những người kia..."

-"... đã dọn dẹp sạch sẽ. Hai vị đại nhân yên tâm."

Thảo nào, ra tay cũng rất ác liệt, oán khí và máu tươi mới nồng đến vậy. Ngụy Vô Tiện không khỏi nhìn Hiểu Tinh Trần với ánh mắt khác. Dĩ nhiên, đừng cho là hắn tiếc thương cho những kẻ kia. Dù sao cũng là người từng ra chiến trường, tâm địa so với người thường cứng rắn hơn rất nhiều. Ngay cả Ô Trát Mộc hắn tha chăng nữa, chắc gì đã sống được tiếp, huống chi... Chỉ là ngạc nhiên tiểu sư thúc của hắn chút thôi!

Bất quá, câu nói của Hiểu Tinh Trần đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Bọn họ đoán không sai, hai nhóm sát thủ vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Bọn chúng chính là ám sát nhầm người! Đại khái hai màu đen trắng này quá thịnh hành, có lẽ là nhầm thành Tống Tử Sâm và tiểu sư thúc đi...

- " Đã vậy, thỉnh tự bảo trọng."

Song phương từ biệt. Việc giết người phi tang xác chết này, suy cho cùng vẫn nên tự mình làm thôi!

.

Hai người trở về chưa ấm chỗ, ngay lập tức đã bị triệu kiến. Dầu gì cũng là đại thần triều đình, một văn một võ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net