Thập tam (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một nhát chém đứt tư duy của lão tổ. 

Ngụy Vô Tiện vừa bất lực vừa buồn cười, nén giọng hỏi:

- " Lam Trạm?"

Trong không gian phiêu đang tiếng gầm gừ của sói, tiếng rên rỉ trầm thấp của nam nhân. Thanh âm như ma dược, kích thích bản năng nguyên thủy của y. Không, không đúng. Lam Vong Cơ trước nay cực điểm khắc chế, đối với tình dục ngoại trừ hắn đều là phản cảm, tâm lặng như nước. Cho dù bị khơi mào, cũng không dễ dàng mất bình tĩnh như vậy. Não hắn đảo một vòng, rất nhanh đã có đáp án. Nhưng giờ biết cũng chẳng để làm gì, quan trong là giúp lão công nhà hắn giải tỏa cái đã!

- " Ừm, Lam Trạm, Trạm Nhi, A Trạm..." 

- "Im miệng!" - Tay y dụng lực, ấn chặt Ngụy Vô Tiện vào thân cây, mất kiểm soát cắm gặm. Một bên tham luyến mút mát khuôn miệng hắn, tước đoạt hơi thở. Bên càn lại, không ngừng cọ sát, muốn hạ đi luồng hỏa khí đang trào lên.

- " Ân, nhẹ chút, nhẹ chút... Nhị ca!" - Hắn bị hôn đến có phần váng đầu, vô thức gọi ra cái danh xưng kia. Lam Vong Cơ vừa nghe, mọi kiềm chế đè nén liền dứt khoát vứt hết, gầm lên một tiếng liền tiết ra, đem bạch trọc bắn tung tóe trên người hắn. Cứ như vậy, trực tiếp đánh động hai kẻ cũng đang giao lưu thân thể bên kia.

Đại Lang cũng vừa bắn, thân thể vôn nhờ tình triều mà mềm xuống, vội rút đệ đệ của mình ra khỏi người kia, gầm lớn thủ thế với người mới đến. Nam nhân dưới thân hắn cũng khập khiễng đứng lên, động tác choàng áo không thể không khen bốn chữ "nước chảy mây trôi", lưu loát đẹp đẽ. Phía Bạch Lang cũng không chậm, trực tiếp hóa thành thú dạng, cũng là một lang yêu với bộ lông trắng thuần, xinh đẹp cực điểm. Cho dù kích thước có hơi khác biệt, nhưng khí thế cùng hình dáng phải giống đến mười phần, khiến song phương đều kinh ngạc đến ngớ người.

Bấy giờ, Ngụy Vô Tiện mới híp mắt nhìn kẻ đối diện, mà nam nhân cũng trợn tròn mắt nhìn hắn. Để rồi không thể không đồng thanh mà hét:

- " Sao lại là ngươi?"

Chà, duyên phận quả thực là phân vượn...




Bonus tiểu kịch trường:

Bạch Lang a.k.a Lam A Trạm: Ngươi không phải sợ chó sao?

Ai đó 1: Gã gọi ta là chó. - Thương tâm ing, cầu an ủi - Là mắt không tốt hay trí lực không tốt? Đến thường thức như vậy cũng không biết! Thật tội nghiệp!

Ai đó 2: Ngươi đang cảm thán hay chửi xéo y vậy? Huống hồ đây là trong điểm sao? Đại ca, chúng ta vừa trình diện xuân cung sống trước mặt hai người họ đấy!

Ai đó 1: ..., hức, ... hối hận sao? Không cho phép... hối hận đâu!

Ai đó 2: Mẹ kiếp, ngươi lại uống rượu à? Cái tửu phẩm của nhà ngươi, sao bao nhiêu kiếp vẫn nát như thế? 

Ngụy A Anh: Mắt ta mù rồi, không cần chữa, xin cảm ơn!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net