18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương này chứa hình ảnh bạo lực nội dung nhạy cảm. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc*


Tôi hoảng hốt lục tìm ví. Bức ảnh tôi chụp với Trevor, nó đâu rồi?

Tôi nghe tiếng sập cửa cái rầm. Andrew, với khuôn mặt tức giận chưa từng thấy và cử chỉ của một kẻ ngà ngà say rượu, quắc mắt nhìn tôi.

"KAREN! ĐÂY LÀ CÁI GÌ?"

Tôi nhìn anh rồi nhìn bức ảnh chụp tôi và Trevor bị vò nát trong tay anh.

"Trevor là bạn cũ của em. Bạn bè chụp ảnh với nhau thì có gì sai chứ?" Tôi tiến tới và giật bức ảnh trong tay anh, vuốt nó phẳng phiu.

"Chụp ảnh rồi bỏ vào ví để ngắm nhau mỗi ngày à?"

"Cậu ấy là bạn thân nhất của em, được chưa? Ngoài ra chẳng có gì hết!"

"Nói dối! Karen, em nói dối!" Anh nắm lấy hai vai tôi.

"Andrew, đừng trẻ con như vậy. Anh không đủ tỉnh táo để xem xét tình hình đâu. Anh say rồi." Tôi vùng vằng đẩy anh ra, ẩn anh nằm xuống giường, bắt anh phải ngủ. "Khi nào anh tỉnh táo hơn, em sẽ giải thích mọi việc."

Tôi hôn nhẹ lên trán anh rồi tắt bóng đèn ngủ, im lặng dời khỏi phòng. Nhưng vòng tay anh vòng qua eo tôi kéo tôi quay trở lại giường. Mùi rượu và mùi nước hoa của anh thơm nồng trong không khí, phủ lên tôi, khi cái bóng to lớn của anh ẩn tôi nằm xuống giường. Trong bóng tối quờ quạng, tôi thấy anh cởi bỏ lớp áo ghi lê ra khỏi người.

"Không, không phải bây giờ, Andrew." Tôi bật dậy, nhảy ra khỏi giường. Rồi anh kéo tôi về cạnh anh, hà hơi ấm nóng vào vành tai tôi. "Tại sao em luôn từ chối anh?"

"Không Andrew, xin anh đấy. Bỏ em ra!" Tôi tức giận kêu lên.

"Có phải vì tên Trevor đó đúng không?" Giọng anh không còn trầm ấm nữa. Nó chứa đầy sự ghen tuông và mù quáng. Vòng tay của anh siết chặt trên eo tôi, giữ tôi sát gần vào lồng ngực anh, trong khi anh vùi đầu mình vào hõm cổ tôi.

"Em nói là KHÔNG! Andrew, bỏ em ra!" Tôi giãy giụa, khó khăn lắm mới thoát khỏi anh. Rồi tôi chạy vụt khỏi phòng, khóa cửa lại, vớ lấy áo khoác và điện thoại, xỏ giày vội và bấm phím gọi cho Trevor.

"Tớ cần cậu quay trở lại. Ngay! Nếu có thể, lên phòng 704."

"Chuyện gì vậy, Karen?"

"Andrew... Á!!!"

Một lực kéo thô bạo túm lấy tóc tôi và giật tôi ngược lại.

"Bốp!" Tôi ngã lăn ra sàn, áp tay vào bên má tấy đỏ sau cái bạt tai của Andrew.

"Đồ chó má! Cô lừa tôi bấy giờ sao?"

Tôi không nhìn Andrew. Tôi nhìn vào cái điện thoại nhấp nháy trên sàn. Tôi cần gọi cảnh sát, nếu không có khi tôi sẽ không sống nổi đêm nay.

"Đừng có nhanh thế!" Andrew tức giận đá cái điện thoại ra xa, ngoài tầm với của tôi. Anh xà xuống bên người tôi, đè nghiến tôi ra. Còn tôi cố gắng chống cự lại con quỷ trong Andrew. Tôi đẩy mạnh đầu anh xuống sàn, trước khi anh vùng dậy và khóa chặt hai tay tôi.

Tôi nhìn anh, ngân ngấn nước mắt. "Làm ơn, đừng!"

Khuôn mặt anh sa sầm, anh lạnh lẽo nói với tôi. "Đồ chó má." Và sau đó, anh xé rách chiếc áo phông của tôi ra, vùi mặt vào trong đó.

Mặc cho tôi giãy giụa, kêu gào, Andrew vẫn tiếp tục làm trò đê tiện với tôi, trong cơn say xỉn và ghen tuông đến tột độ. Rồi tôi nhận ra một tia hy vọng. Co chân, tôi đá thẳng vào đũng quần anh.

"QUỶ CÁI!" Anh hét lên, tát tôi một cú đau điếng người. Tôi thấy khóe môi mình ươn ướt. Chảy máu rồi...

Andrew trừng mắt lên túm lấy đầu tôi, còn tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cơn hãi hùng. Anh đã mất tính người vì giận dữ, tôi không thể làm gì nữa...

Tôi đợi giây phút anh giằng xé tôi, chửi rủa tôi. Nhưng không gì cả. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng gì đó đập mạnh xuống sàn. Mà đó không phải tôi.

Andrew bất tỉnh nhân sự với một bên mắt sưng vù, nằm vật ra sàn trước mặt tôi, theo sau là một cái ôm vỗ về của một bóng con trai to lớn, nhưng rất đỗi quen thuộc.

Là Trevor...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net