Hồi 10: Nút thắt, mở không ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ba tháng năm, ngày cúng tế Thiên Đế.

Y còn có một người bạn sinh nhật cũng vào ngày đó, hình như y vô tình nghe nói đến.

Người bạn đó là ai?

Đồng tử của Đặng Định Hầu thu nhỏ lại, y bỗng nhớ ra một chuyện.

Chính ngay lúc đó, con ngựa kéo xe bỗng hý lên một tiếng dài thê thảm, chạy sầm vào một bên đường.

Xe ngựa đổ ầm xuống.

Đặng Định Hầu nhấn hai bàn tay xuống, người y tung lên trên không.

Trong bụi rậm bên vệ đường, có một tia sáng lóe lên bắn vào bụng con ngựa đang nằm lăn ra đó.

Còn có một người nữa cũng từ trong bụi rậm xông ra, thân pháp của y còn nhanh hơn cả ám khí.

Chỉ nghe người đánh xe la lên:

- Đúng là ngươi, ta biết ngay, ngươi sẽ lại tìm ta.

Giọng nói lanh lãnh, quả nhiên là giọng của Vương đại tiểu thơ.

Cô xông lại kéo cửa xe, tính lấy cây Bá Vương Thương ra, người mặc áo đen đã ở trên cao nhảy xuống chồm lại chỗ cô.

Đặng Định Hầu đáng lý ra có thể thừa cơ hội đó bỏ chạy, mục tiêu của người áo đen không phải là y.

Nhưng y không bỏ chạy.

Y không thể lấy mắt nhìn Vương đại tiểu thơ bị giết chết dưới tay người này, y nhất định phải kéo mặt nạ của người này ra.

Người áo đen đang từ trên cao đánh xuống, như con chim ưng vồ mồi, Vương đại tiểu thơ không có tý cơ hội ngay cả để tránh né, đở gạt.

Một cú trí mạng, không để sống sót.

Người áo đen hai bàn tay vừa chạm tới đầu tóc của cô, bỗng nghe vù lên một tiếng, một luồng kình phong từ một bên xô lại.

Thiếu Lâm Thần quyền!

Nghe nói thứ quyền pháp này luyện đến mức lư hỏa thuần thanh, ở ngoài trăm bước cũng lấy được mạng người như chơi.

Thần quyền của Đặng Định Hầu tuy chưa đến mức đó, nhưng một quyền đánh ra, oai lực kinh hồn đủ mười phần.

Người mặc áo đen đành phải né tránh đường quyền đó, chiêu thức tuy thu lại, dư lực còn chưa hết.

Vương đại tiểu thơ bị chưởng phong của y đụng tới, bình lên một tiếng té vào cổ xe, cơ hồ muốn ngất ngay ở đó.

May mà Đặng Định Hầu đã đứng chặn trước mặt cô.

Người áo đen cười nhạt nói:

- Chà, bảo vệ người đẹp giỏi quá ha, ta sẽ thành toàn luôn cho hai ngươi, chết chung một chỗ.

Giọng của y ấm ớ đê trầm, hiển nhiên đang cố ý ép giọng mình như vậy.

Có phải y sợ Đặng Định Hầu nhận ra giọng nói của mình chăng?

Đặng Định Hầu bỗng nhiên cười lên một tiếng nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng xuất thủ.

Người áo đen hỏi:

- Tại sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Tại vì ta biết ngươi nhất định biết ta. Ta cũng nhất định có biết ngươi, vì vậy, chỉ cần ngươi xuất thủ, ta sẽ nhận ra ngươi là ai ngay.

Người áo đen cười nhạt nói:

- Ngươi thử thử xem.

Bốn tiếng ấy vừa nói xong, y đã công ra hai chiêu liên tiếp, Đặng Định Hầu vừa tránh né, hoàn lại một chiêu, y đã công ra tiếp ba chiêu.

Lối xuất thủ của y không những lẹ làng ác độc, biến hoá kỳ ngụy, đánh ra năm chiêu, dùng năm thứ vũ công không đồng môn phái.

Y công một chiêu đầu, năm ngón tay khoằm khoằm như ưng trảo, sử chiêu Đại Ưng Trảo Công của Hoài Nam Vương gia.

Chiêu đó còn chưa sử hết, thân hình của y đã xoay ngang lại, chiêu kế đã biến thành Thất Thập Nhị Lộ Tiểu Cầm Nả Thủ của phái Vũ Đương.

Đặng Định Hầu hoàn lại một chiêu, hai bàn tay của y bỗng vụt ra, vừa gạt vừa đánh, chính là sát thủ Liệt Mã Phân Tu của Nhạc gia, cũng cùng trong khoảnh khắc đó, y đá ra một cú Tảo Đường Thoái của Bắc phái.

Chiêu thức lẹ làng đó bỗng biến thành Quải Tử Uyên Ương Thoái, sau đó y bỗng rùn lưng xuống tọa mã, hai nắm quyền rít gió đánh vào giữa ngực địch thủ, chính là chiêu thức giữ nhà của Đặng Định Hầu, Thiếu Lâm Thần Quyền.

Những chiêu thức đó, biến hóa thật là kỳ ảo đẹp mắt, làm cho người ta nhìn muốn loạn cả mắt.

Người áo đen lạnh lùng hỏi:

- Ngươi thử nhìn xem ta là ai?

Đặng Định Hầu nhìn không ra.

Y chỉ nhìn ra được một chuyện, một chuyện thật đáng sợ vô cùng... y thật tình cũng không phải là đối thủ của người này.

Thần Quyền Tiểu Gia Cát tung hoành trong giang hồ lầu năm, bao nhiêu kẻ lợi hại tới đâu y đều gặp qua, đây không phải là lần đầu tiên y cảm thấy vũ nghệ của mình không bằng người khác.

Thiếu Lâm Thần Quyền đi theo đường dương cương, chỉ dựa vào một khẩu khí, mà hiện tại, khí lực của y đã suy, quyền lực cũng yếu hẳn.

Người áo đen biến đổi chiêu thức, sử dụng Cách không chưởng của Bắc phái hỗn hợp với Đại Khai Bài thủ.

Đây là một thứ chưởng pháp cương liệt oai mãnh nhất trong các loại chưởng pháp.

Y dùng cương khắc cương, dùng mạnh đánh mạnh, chỉ trong bảy chiêu, Đặng Định Hầu đã bị bức vào tử địa.

Bánh xe còn đang chuyển động không ngừng, ngựa đã ngừng kêu hý, Vương đại tiểu thơ đang kéo hoài vẫn kéo không ra cây thương của cô.

Bỗng nghe rắc một tiếng, bánh xe đang quay bị đánh nát bấy, tiếp theo đó, cách một tiếng nữa, hình như là tiếng động khớp xương bị gãy.

Vương đại tiểu thơ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra, một cánh tay của Đặng Định Hầu đã nhấc không lên nổi.

Người mặc áo đen xuất thủ càng hung bạo, càng ác độc, y đã quyết tâm không để mạng nào sống sót.

Vương đại tiểu thơ mồ hôi đổ ra đầm đìa trên mặt, cô vẫn còn chưa rút được ra cây Bá Thương thương, không biết nó đang mắc kẹt vào chỗ nào trong xe.

Xương cùi chỏ của Đặng Định Hầu đã bị chưởng phong của đối phương đánh trúng, đau muốn đổ cả mồ hôi hột.

Cái thứ thống khổ kịch liệt ấy ngược lại thích khích làm cho y phấn khởi lên, càng làm cho y tỉnh táo hơn.

Y đánh ra chỉ bằng một tay mà còn hữu hiệu hơn cả hai tay.

Thanh danh của y vốn từ mồ hôi xương máu tính mạng của y tạo ra, dĩ nhiên y không thể ngã xuống dễ dàng như vậy.

Chỉ cần còn sống đó, y nhất định không thể ngã xuống.

Chính ngay lúc đó, trong bóng đêm bỗng có một tia hàn quang như sao xẹt bay lại.

Người áo đen quay ngang người, cái vật như sao xẹt đó bay lướt qua phập một tiếng cắm vào trên thành xe, chính là một thanh đoản kiếm, một thanh kiếm bén ngót và cực nhỏ, sáng chói rực rỡ.

Đặng Định Hầu lập tức thở phào một hơi, phấn sức đánh ra hai quyền.

Người áo đen bỗng tung người lên, lộn một vòng nhảy ra ngoài.

Chính ngay lúc đó, lại thấy hàn quang lóe lên, Vương đại tiểu thơ đã rút ra được cây Bá Vương thương.

Đặng Định Hầu xoay tay lại, thừa cái thế của cô đang rút cây thương, chụp cán thương ném mạnh ra ngoài.

Cây Bá Vương thương dài một trượng ba thước, nặng bảy mươi ba cân, xé gió bay ra, oai lực cực kỳ khủng khiếp.

Chỉ thấy người áo đen lộn người một vòng, bỗng xoay ngược tay lại chụp vào cán thương, tá lực đả lực, đẩy nhẹ xuống đất.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người đã bị cây thương đóng cứng xuống mặt đất.

Người áo đen dựa vào thế đi xuống của cây thương, ấn vào cán thương bật người lên, lộn thêm mấy vòng nữa, đã ra xa mười trượng, thân hình búng lên cái nữa đã biến mất ở sau mấy cây cổ thụ ngoài xa.

Đặng Định Hầu nhìn muốn đần cả mặt ra.

Tuy Thiếu Lâm không lấy khinh công làm sở trường, chính y lại rất thích môn khinh công.

Khinh công thân pháp của y từ người khác truyền thụ cho, về phương diện đó, y vốn rất tự phụ, cho rằng ít có tay nào trong giang hồ sánh kịp được với mình.

Có điều hiện tại, y so sánh mình với người áo đen, nếu người này là chim ưng đang bay, y chỉ bất quá là con chim sẻ.

Cho đến bây giờ, y mới phát hiện ra, quả thật mình nên đi về nhà luyện vũ công thêm ít hôm.

Y bỏ công phu ra quanh quẫn bên đàn bà có vẻ hơi nhiều.

Chính lúc y đang cảm thấy mình nên xa lánh đàn bà tý đỉnh, đã có người đàn bà đang chạy lại đở lấy y.

Bàn tay của Vương đại tiểu thơ tuy lạnh ngắt, nhưng giọng nói của cô rất ôn nhu:

- Ông bị thương có nặng lắm không?

Đặng Định Hầu cười khổ lắc lắc đầu.

Có những người số mạng chạy cách nào cũng không khỏi được đàn bà, dù y có không đi tìm họ, họ cũng tìm lại y.

Y thở ra trong bụng, bỗng hỏi:

- Đinh Hỷ đâu?

Vương đại tiểu thơ ngẫn người ra hỏi:

- Y có lại sao?

Đặng Định Hầu chẳng cần phải trả lời, y đã thấy Đinh Hỷ đang chầm chậm từ trong bóng tối bước ra.

Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn y, rồi lại nhìn nhìn thanh đoản kiếm đang cắm trên cổ xe:

- Đây là thanh kiếm của anh?

Đinh Hỷ nói:

- Ừ.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Gã mặc áo đen lúc nãy hình như nhận ra được thanh đoản kiếm của anh.

Đinh Hỷ nói:

- Sao?

Ánh mắt của Vương đại tiểu thơ loang loáng, cô nhìn chăm chăm vào y nói:

- Có phải hắn cũng biết mặt anh?

Đinh Hỷ hững hờ nói:

- Tôi chẳng biết y có biết tôi không, nhưng tôi không nhận ra y.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Anh có thấy hắn rõ ràng ra sao đâu mà nói không nhận ra được hắn?

Đinh Hỷ nghinh mặt lên lạnh lùng nói:

- Sao cô biết tôi không nhìn rõ ràng?

Vương đại tiểu thơ đảo quanh tròng mắt, cô bỗng cười lên một tiếng, nói:

- Không chừng anh quả thật nhìn hắn rõ ràng hơn chúng tôi, lúc nãy hắn đào tẩu qua chỗ anh mà.

Đinh Hỷ lắc đầu nói:

- Hừ.

Vương đại tiểu thơ bỗng sa sầm nét mặt hỏi:

- Lúc nãy hắn đã bỏ chạy qua chỗ anh, tại sao anh không chận hắn lại?

Đinh Hỷ lạnh lùng nói:

- Bởi vì cây Bá Vương thương của các người đã giúp hắn mở đường rồi.

Vương đại tiểu thơ thốt không ra lời.

Đinh Hỷ bước lại, rút cây Bá Vương thương ra, bỗng cười nhạt nói:

- Y quả thật phải nên cám ơn các người, đáng lý ra y chẳng có thì giờ làm chuyện giết người bịt miệng, các người đã kịp thời tống cây thương lại cho y.

Đặng Định Hầu ho khẻ lên hai tiếng, cười khổ hỏi:

- Y giết ai vậy?

Đinh Hỷ nói:

- Tô Tiểu Ba.

Đặng Định Hầu thở ra, nói:

- Ngươi quả thật không nhìn lầm, Tô Tiểu Ba đã quán thông với người này.

Đinh Hỷ lại chầm chậm bước tới, nhổ cây kiếm trên cổ xe ra.

Đặng Định Hầu nói:

- Đây quả thật là một thanh kiếm báu.

Y còn muốn nhìn nhìn thêm, thì chẳng còn thấy nó đâu.

Đinh Hỷ trở ngược tay, thanh kiếm bỗng chui tọt mất tiêu vào ống tay áo của y.

Đặng Định Hầu nói:

- Lúc nãy ngươi phóng thanh kiếm lại, tuy không muốn làm hại ai, nhưng dọa cho người ta sợ quá chạy mất.

Đinh Hỷ hỏi:

- Sao ông biết cú phóng đó không làm hại gì ai?

Đặng Định Hầu cười cười nói:

- Thanh kiếm cắm vào thành xe, chỉ lút sâu có hai tấc.

Đấy là sự thật, dấu vết trên cổ xe còn sờ sờ ra đó.

Đặng Định Hầu nói:

- Sức cổ tay của ngươi cộng thêm thanh kiếm bén nhọn này, nếu muốn hại người, cú phóng đó, dù là đâm vào đá, ít ra cũng phải đâm vào sâu năm sáu tấc.

Đinh Hỷ lạnh lùng nói:

- Ông chẳng cần phải tâng bốc tài sức của tôi lên như vậy.

Đặng Định Hầu cười cười nói:

- Bất kể ra sao, người áo đen đã bị dọa cho bỏ chạy.

Đinh Hỷ nói:

- Sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Dĩ nhiên không phải y sợ thanh kiếm này, y sợ là sợ ngươi đấy thôi.

Đinh Hỷ hững hờ nói:

- Không chừng y coi bản lãnh của tôi hơi quá cao.

Đặng Định Hầu nói:

- Ít nhất y biết đó là kiếm của ngươi, ít nhất y cũng biết ngươi là một người thế nào, vì vậy y mới bỏ đi.

Đinh Hỷ nhìn y hai ba lần:

- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì?

Đặng Định Hầu lại thở ra nói:

- Có những chuyện ta muốn nói ra, chỉ bất quá bây giờ...

Đinh Hỷ hỏi:

- Bây giờ thì sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Đinh Hỷ nói:

- Tại sao ông không hỏi đi?

Đặng Định Hầu nhìn chăm chăm vào mắt của y:

- Ngươi đang dấu gì trong bụng, tại sao không chịu nói ra?

Đinh Hỷ nói:

- Ông đã biết vậy, tôi còn phải nói làm gì.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ta làm sao biết được?

Đinh Hỷ cười nhạt hỏi:

- Nếu ông đã không biết, ông dựa vào đâu mà nói tôi có chuyện gì dấu trong lòng?

Đặng Định Hầu ngẫn người ra, cười khổ nói:

- Thật ra, trong lòng ta cũng có dấu một chuyện, không muốn nói ra.

Đinh Hỷ nói:

- Sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Ta biết có một người tuy thành danh ngoài Quan ngoại, nhưng y lớn lên ở Mân Nam.

Đinh Hỷ đứng nghe.

Đặng Định Hầu nói:

- Mân Nam là một nơi rất hẻo lánh, người thiếu niên muốn nổi tiếng ở nơi đó, không phải là chuyện dễ, vì vậy bọn họ đi ra khỏi nơi đó lập công danh, có người vào Trung nguyên, có người ra Quan ngoại.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Bọn họ?

Đặng Định Hầu nói:

- Dĩ nhiên là lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài lập nghiệp, không phải chỉ có một người mà thôi.

Gương mặt của Vương đại tiểu thơ trắng bệch ra, cô nói:

- Có phải ông nói, cha tôi cũng là một trong những người đó?

Đặng Định Hầu nói:

- Hiện tại ta chỉ nói có một người, y ở Mân Nam, nhưng thành danh ở Quan Ngoại, vì vậy, y và cha cô là bạn bè với nhau.

Gương mặt của Vương đại tiểu thơ lại càng trắng bệch ra, cô nắm chặt bàn tay y hỏi:

- Ông đang nói Bách Lý Trường Thanh?

Đặng Định Hầu gật gật đầu nói:

- Một người đã nổi tiếng rồi, đại khái không muốn đề cập tới những chuyện dĩ vãng không hay ho gì cho lắm, vì vậy chuyện của y và cha cô, trong giang hồ ít có ai hay biết.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Sao ông biết?

Đặng Định Hầu nói:

- Bởi vì gia đình bà vợ của tôi, tấu xảo là một nhà vũ lâm thế gia ở Mân Nam, ông bác của bà lúc trước có qua lại với Bách Lý Trường Thanh.

Lúc đề cập đến bà vợ của y, vô tình hay cố ý, y nhè nhẹ buông bàn tay của Vương đại tiểu thơ ra.

Vương đại tiểu thơ không hề chú ý.

Đặng Định Hầu lại nói tiếp:

- Những nhà vũ lâm thế gia ở Mân Nam, đa số đều rất bảo thủ, bởi vì họ đặt nặng quan niệm về quê quán của mình, ngôn ngữ lại không giống người Trung nguyên cho lắm, nên rất ít khi lại Trung nguyên.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Vì vậy chuyện dĩ vãng của Bách Lý Trường Thanh ở Mân Nam, người Trung nguyên rất ít ai biết được.

Đặng Định Hầu nói:

- Có điều bà vợ của tôi có nói qua, ông bác của bà là bạn cũ của Liêu Đông đại hiệp, bà rất lấy làm vinh dự, thậm chí bà còn nhớ được ngày sinh nhật của Bách Lý Trường Thanh.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Thế à? Sao bà ta biết được?

Đặng Định Hầu nói:

- Bởi vì ông bác của bà nói cho bà biết, sinh nhật của Bách Lý Trường Thanh cùng một ngày với bà.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Ngày nào?

Đặng Định Hầu nói:

- Mười ba tháng năm.

Những ngôi sao đang lấp lánh trên trời, mặt đất rộng bao la lại càng thêm yên tĩnh, gió đêm thổi qua cây cỏ, nhẹ nhàng như hô hấp của tình nhân.

Đinh Hỷ bỗng nói:

- Tại sao các người không nói gì nữa?

Không có ai phản ứng.

Đinh Hỷ nói:

- Không nói chuyện có nghĩa là, các người đã cho Bách Lý Trường Thanh là kẻ hung thủ thiên tài ấy rồi phải không?

Vương đại tiểu thơ hằn học nói:

- Xem ra hắn còn là một kẻ gian tế đáng chết.

Đặng Định Hầu nói:

- Liên doanh tiêu cuộc của chúng ta nếu tổ chức được thành công, thế lực của Thanh Long Hội sẽ không khỏi bị ảnh hưởng, vì vậy, y bèn đưa bí mật của bọn ta ra cho ngươi biết.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Y làm như vậy, không những sẽ phá hoại oai tín của Khai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ, mà còn có thể ngồi đó làm ngư ông thủ lợi.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Nhưng y không ngờ rằng Đinh Hỷ thông minh cũng có lúc bị thất thủ, kế hoạch lần này đã bị thất bại, y chỉ còn cách phát động lại lần thứ hai.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- May mà y đã đem thế lực của Thanh Long Hội tiềm nhập vào Ngạ Hổ Cương từ lâu, Ngạ Hổ Cương lại tấu xảo đang tính liên minh các nhóm hắc đạo, y bèn quyết tâm mua chuộc cái tổ chức đó, để đám bằng hữu bọn hắc đạo đánh nhau một trận với Khai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Chỉ tiếc là bọn huynh đệ trên Ngạ Hổ Cương, còn có những người không nghe lời, y không mua chuộc được những người đó, vì vậy mới giết quách họ luôn để bịt miệng.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Sau đó y mới giá họa cho chúng ta, làm cho ngươi không về lại được Ngạ Hổ Cương, bởi vì y vẫn còn có chỗ cố kỵ với gã Đinh Hỷ thông minh.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Đại Vương tiêu cuộc kiên quyết không chịu gia nhập Khai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ, không chừng chính vì Vương lão gia tử đã biết âm mưu của y, bọn họ lúc còn ở Mân Nam vốn là bạn bè thân thiết với nhau.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Nghe nói Thanh Long Hội vốn bắt đầu ở Mân Nam, lúc Vương lão gia tử còn trẻ, không chừng đã từng gia nhập tổ chức của họ.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu nói:

- Đợi đến lúc Thanh Long Hội muốn đem thế lực vào Trung Nguyên tiêu cuộc, dĩ nhiên là muốn nhờ Vương lão gia tử giúp dùm họ, nhưng bấy giờ Vương lão gia tử đã nhìn xuyên qua mặt thật của bọn họ, vì vậy tuy bị bọn họ Oai bức dụ dỗ, ông ta vẫn không bị lay động, do đó mới bị chết thảm dưói tay bọn họ.

Đinh Hỷ nói:

- Có lý.

Đặng Định Hầu bật cười nói:

- Ngươi đã nói tới chín câu "có lý" liên tiếp, nhất định đã cho là ta có lý phải không?

Đinh Hỷ cũng bật cười nói:

- Tôi thừa nhận mỗi câu ông nói đều có lý, chỉ tiếc là tôi chẳng thấy có chứng cớ gì cả.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ngươi muốn chứng cớ ra sao?

Đinh Hỷ nói:

- Tùy tiện chứng cớ ra sao cũng được.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Nếu không có chứng cớ, chúng ta không thể xem Bách Lý Trường Thanh là hung thủ sao?

Đinh Hỷ nói:

- Không thể.

Đặng Định Hầu thở ra nói:

- Y là bạn thân của Vương lão gia tử, những năm còn trẻ đã từng quậy ở đất Mân Nam, lộ trình và bí mật của tiêu cuộc chúng ta, chỉ có y là hoàn toàn hay biết, không những vũ công của y cực cao, mà còn từng luyện qua Bách Bộ thần quyền, thậm chí ngay cả binh khí của ngươi sử dụng, y cũng đều biết rõ.

Y than thở một hồi, lại nói:

- Bao nhiêu đó điều kiện, y đều phù hợp vào đó cả, không lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Đinh Hỷ nói:

- Còn chưa đủ.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Tại sao?

Đinh Hỷ nói:

- Bởi vì người có thể phù hợp những điều kiện đó, không phải chỉ có một mình ông ta.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Trừ y ra còn ai nữa?

Đinh Hỷ cười cười nói:

- Ít nhất là còn có ông.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Là sao?

Đinh Hỷ nói:

- Ông cũng là bạn bè của Vương lão gia tử, vợ của ông là người Mân Nam, dĩ nhiên ông đã có qua Mân Nam, bí mật trong tiêu cuộc của các ông, dĩ nhiên là ông đều biết rõ.

Đặng Định Hầu cười khổ nói:

- Không những vậy, ta còn có luyện qua Bách Bộ thần quyền, không những vậy còn đến mức không dở lắm.

Đinh Hỷ mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên tôi biết ông nhất định không phải là hung thủ, chẳng qua tôi chỉ muốn đề tỉnh ông, người phù hợp với bao nhiêu đó điều kiện, không hẳn nhất định là hung thủ.

Đặng Định Hầu nhìn nhìn y, bỗng cười cười nói:

- Ngươi quên mất một điều.

Đinh Hỷ nói:

- Sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Những điều kiện đó, ta không phù hợp hết hoàn toàn, bởi vì cho đến tối hôm qua, trước đó ta chưa hề biết ngươi sử dụng thứ binh khí gì.

Đinh Hỷ không thể phủ nhận chuyện đó.

Đặng Định Hầu nói:

- Dạo sau này danh tiếng của ngươi tuy đã nổi như cồn, nhưng ít kẻ trong giang hồ thấy qua binh khí của ngươi.

Đinh Hỷ cũng không thể phủ nhận chuyện đó.

Quả thật rất ít khi y phải động thủ, giải quyết các vấn đề, thường thường y dùng trí tuệ hơn là thanh kiếm của mình.

Đặng Định Hầu đang nhìn y chăm chăm, bỗng cười lên một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net