Hồi 2: Bạch Ngọc Kinh trên trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Kinh không phải ở trên trời, y ở trên lưng ngựa.

Yên ngựa của y đã cũ kỹ lắm, đôi giày và vỏ kiếm của y cũng đồng dạng cũ kỹ, nhưng y phục của y rất mới mẻ.

Vỏ kiếm của y đang đụng lao xao vào yên ngựa, gió xuân thổi mát rượi trên gương mặt y.

Y cảm thấy rất khoan khoái, rất thoải mái.

Yên ngựa cũ ngồi rất êm, giày cũ mang rất êm, vỏ kiếm cũ sẽ không làm suy suyển lưỡi kiếm, y phục mới mẻ ít nhiều cũng làm cho tinh thần người ta phấn khởi, sức sống tràn trề.

Nhưng làm cho y thoải mái nhất, không phải là những thứ đó, mà là đôi mắt kia.

Trước mặt là một cỗ xe lớn, có một đôi mắt thật mê hồn, cứ liếc liếc lại chỗ y, y đã thấy qua đôi mắt ấy một lần rồi.

Y nhớ là lần đầu thấy đôi mắt ấy, là trong một khách sạn ở một tiểu trấn nọ.

Y bước vào khách sạn, cô vừa mới bước ra.

Cô đụng vào người y.

Nụ cười của cô đầy vẻ thẹn thùa và xin lỗi, má cô hồng như ráng chiều sau cơn mưa. Nhưng y hy vọng mình đụng cô thêm lần nữa, bởi vì thật tình cô là một cô gái đẹp mê hồn, còn y không phải là một người quân tử đạo mạo gì cho lắm.

Lần thứ hai gặp cô, là ở trong một quán ăn, lúc y uống đến ly thứ ba, cô đang bước vào, nhìn thấy y, cô cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Nụ cười vẫn còn đầy vẻ thẹn thùa và xin lỗi. Lần này y cũng cười. Bởi vì y biết, nếu cô đụng phải người khác, nhất định cô sẽ không cười thêm lần nữa.

Y cũng biết mình không phải là người đàn ông khó thương gì cho lắm, cái điểm đó, y trước giờ rất lấy làm tự tin.

Vì vậy tuy y đi ra trước, y không hề vội vã trên đường.

Hiện tại, cỗ xe ngựa của cô quả nhiên đã theo kịp y, nhưng không biết là hữu ý, hay là vô ý.

Y vốn là một kẻ lãng tử, vốn thích đời nay đây mai đó, trên đường dong ruổi, y từng làm bạn với đủ thứ các hạng người.

Trong đó cũng có những gã râu xồm tóc đỏ ngoài quan ngoại, cũng có những tay thiết kỵ qua lại trong sa mạc, những tay lục lâm hảo hán trừng mắt là giết người, cũng có những tay thiếu hiệp giang hồ ý khí khoát đạt.

Trong cuộc đời trôi nổi, yên ngựa, vỏ kiếm của y cũng thành cũ kỹ đi, râu tóc cũng từ từ khô cứng đi.

Nhưng sinh hoạt của y, vẫn mãi mãi mới mẻ và sinh động.

Trước giờ y không bao giờ dự liệu trước được trong con đường phiêu bạt đó, sẽ có chuyện gì phát sinh ra, sẽ gặp những hạng người nào.

Gió càng lạnh.

Mưa xuân triền miên, bỗng rơi ồ ạt xuống, rơi ướt đẩm tấm áo mùa xuân của y.

Cỗ xe đằng trước đang ngừng lại.

Y đi tới đó, bèn thấy vòm cửa cuốn lên, cặp mắt mê hồn kia đang nhìn y chăm chú.

Cặp mắt mê hồn, nụ cười e thẹn, gương mặt trái xoan không trang điểm phấn son, chiếc áo diễm lệ tím sẫm như ráng chiều.

Cô chỉ xuống chân mình, rồi lại chỉ vào tấm áo đã bị ướt đẩm của y.

Bàn tay của cô như ngó sen.

Y chỉ vào người mình, rồi lại chỉ vào thùng xe.

Cô gật gật đầu, nhoẻn miệng cười, cửa xe đã mở ra.

Trong xe thoải mái và khô ráo, tấm thảm lót trên xe mềm mại trơn láng như da thịt của cô.

Y xuống ngựa, bước vào xe.

Mưa rơi triền miên dày đặc, không những vậy, còn rơi thật đúng lúc.

Mùa xuân, ông trời cứ thích an bày những chuyện kỳ diệu, cho những người kỳ diệu ngẫu nhiên gặp nhau.

Đã không gượng ép chút nào, cũng không cần phải nói năng chi, y phảng phất như trời sinh là sẽ nên gặp người này, phảng phất trời sinh là ngồi trong xe đó.

Đường xá tịch mịch, người tịch mịch, có ai nói rằng bọn họ không nên gặp nhau không. Y đang tính lấy ống tay áo lau nước mưa trên mặt, cô đã đưa cho y một tấm khăn mềm mại màu hồng. Y nhìn cô chăm chú, còn cô đang cúi đầu vân vê tà áo.

- Anh đừng ngại.

- Tôi họ Bạch, tên là Bạch Ngọc Kinh.

Cô cười thật tươi nói:

- Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Ngũ lâu thập nhị thành, Tiên nhân phủ ngũ đỉnh, kết phát thụ trường sinh.

Y cũng bật cười nói:

- Cô cũng thích Lý Bạch lắm sao ?

Cô lấy ngón tay cuộn chéo áo, miệng ngâm lên:

Ngã tịch đông hải thượng Lao Sơn xan tử hà Thân kiến an kỳ công Thực táo đại như qua Trùng niên yết Hán Chúa Bất yêm hoàng quy gia Châu nhan tà xuân hôn Bạch phát kiến sinh nha Sở kỳ tửu kim dịch Phi bộ đăng vân xa Nguyện tùy phu tử thiên vân thượng Nhàn dữ tiên nhân tảo lạc hoa Ngâm đến câu Lao Sơn, giọng của cô tựa hồ ngừng một chút.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Lao cô nương ?

Đầu cô cúi xuống càng thấp, cô nói nhỏ:

- Viên Tử Hà... Bỗng nhiên tiếng vó ngựa nổi lên, ba con ngựa chạy như bay qua bên cỗ xe, ba cặp mắt bén ngót đồng thời nhìn lom lom vào trong xe một cái.

Ngựa chạy như bay qua, người cuối cùng bỗng từ trên yên ngựa búng ngược người lên hai trượng, hạ xuống yên ngựa của Bạch Ngọc Kinh, mũi chân điểm xuống, đã câu thanh kiếm đang trên yên ngựa lên.

Ba con ngựa đang chạy qua rồi bỗng quay đầu trở lại.

Người này lại tung người lên, nhẹ nhàng đáp xuống lại con ngựa của mình.

Ba con ngựa lại tiếp tục chạy, trong chớp mắt đã biến vào trong màn mưa mù mịt, không còn thấy bóng dáng đâu.

Cặp mắt mỹ lệ của Viên Tử Hà lại càng mở lớn lên, cô thất thanh nói:

- Bọn họ trộm mất thanh kiếm của anh rồi.

Bạch Ngọc Kinh cười cười.

Viên Tử Hà cắn môi, nói:

- Nghe nói, có những người trong giang hồ xem thanh kiếm của mình còn hơn cả tính mạng.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Tôi không phải thuộc hạng người đó.

Viên Tử Hà thở nhẹ ra một tiếng, hình như có vẻ thất vọng.

Có mấy cô thiếu nữ nào không đi tôn sùng các bậc anh hùng ?

Nếu mình vì một thanh kiếm mà đi liều mạng với người khác, các cô có thể cho mình là đồ ngu xuẩn, không chừng sẽ vì mình mà rơi lệ.

Nhưng nếu mình nhìn người khác vác thanh kiếm của mình đi mà không nói gì, các cô nhất định sẽ rất thất vọng.

Bạch Ngọc Kinh nhìn nhìn cô, y bỗng cười một tiếng nói:

- Chuyện trong giang hồ, cô biết nhiều lắm sao ?

Viên Tử Hà nói:

- Không nhiều, nhưng tôi rất thích nghe, tôi cũng thích nhìn nữa.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Vì vậy cô mới trốn một mình ra đây ?

Viên Tử Hà gật gật đầu, cô lại đi vân vê tà áo của mình.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Chuyện mình thấy được, nhất định sẽ không đẹp như chuyện mình nghe.

Viên Tử Hà còn muốn hỏi thêm, nhưng cô lại nhịn không nói.

Chính ngay lúc đó, bỗng lại có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, ba con người vừa chạy như bay qua lúc nãy lại quay trở về.

Kỵ sĩ đi đầu bỗng quay ngược lá cờ lại, thò tay ra, trả thanh kiếm lúc nãy trở về lại yên ngựa.

Còn hai người kia đồng thời ôm quyền thi lễ trên yên ngựa, sau đó lại chạy biến mất trong màn mưa.

Viên Tử Hà mở to cặp mắt, cô cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, lại vừa phấn khởi hỏi:

- Bọn họ lại trả thanh kiếm về lại cho anh rồi kìa !

Bạch Ngọc Kinh cười cười.

Viên Tử Hà chớp mắt, cô hỏi:

- Anh đã biết bọn họ sẽ đem trả lại thanh kiếm cho anh trước rồi phải không ?

Bạch Ngọc Kinh lại cười cười.

Viên Tử Hà nhìn y, ánh mắt cô sáng rực lên, cô nói:

- Hình như bọn họ có vẻ sợ anh lắm.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Sợ tôi ?

Viên Tử Hà nói:

- Anh... thanh kiếm này nhất định đã từng giết nhiều người lắm !

Cô tựa hồ phấn khởi đến mức giọng nói muốn run rẩy lên.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Cô xem dáng tôi có phải là kẻ đã từng giết người không ?

Viên Tử Hà nói:

- Không giống.

Cô đành phải thừa nhận.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Chính tôi, tôi cũng thấy không giống.

Viên Tử Hà hỏi:

- Nhưng, tại sao bọn họ lại sợ anh ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Không chừng bọn họ sợ là cô, chứ không phải tôi.

Viên Tử Hà bật cười, cô hỏi:

- Sợ tôi ? Tại sao phải sợ tôi ?

Bạch Ngọc Kinh thở dài nói:

- Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, kiếm có bén nhọn đến đâu, e rằng không bằng được nụ cười của mỹ nhân.

Viên Tử Hà cười càng ngọt ngào, cô chớp mắt nói:

- Anh... anh có sợ tôi không ?

Ánh mắt cô phảng phất chứa một lực lượng không thể kháng cự được, phảng phất đang khiêu chiến với y.

Bạch Ngọc Kinh thở ra nói:

- Tôi muốn không sợ cũng không được.

Viên Tử Hà cắn môi, hỏi:

- Anh sợ tôi, có phải là sẽ nghe theo lời tôi không ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Dĩ nhiên.

Viên Tử Hà nhoẻn miệng cười nói:

- Tốt, vậy thì tôi muốn anh uống vài ly rượu với tôi trước đã.

Bạch Ngọc Kinh giật mình hỏi:

- Cô cũng uống rượu sao ?

Viên Tử Hà nói:

- Anh xem tôi có giống một người uống được rượu không ?

Bạch Ngọc Kinh lại thở ra, nói:

- Giống.

Y đành phải thừa nhận.

Bởi vì y biết, giết người và uống rượu, những chuyện đó, nhìn dáng điệu nhất định chẳng ai có thể nhìn ra.

oOo Bạch Ngọc Kinh đã từng say, thường thường say, nhưng trước giờ y chưa bao giờ say đến như vậy.

Lúc y còn rất nhỏ, y đã từng có một bài học.

Trong giang hồ có ba hạng người khó chọc vào nhất ... Ăn mày, hòa thượng và đàn bà.

Nếu ta muốn ngày tháng trôi qua thái bình một chút, tốt nhất là không được lại đụng vào bọn họ, bất kể là muốn đánh nhau, hoặc là uống rượu, cũng tốt nhất là đừng đụng vào.

Vì bây giờ y mới bị đầu nhức như bị vỡ tung ra.

Y chỉ nhớ được lần cuối cùng thua luôn ba bận, uống liên tiếp ba chén rượu lớn, uống rất nhanh, rất oai phong.

Sau đó đầu não của y hình như bỗng biến thành trống không, nếu không có cái gì lạnh lạnh như băng đá bỗng đặt vào mặt y, không chừng đến bây giờ y vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Cái gì lạnh băng đó, chính là bàn tay của Tiểu Phương.

Không ai có bàn tay gì lạnh như vậy, chỉ bất quá Tiểu Phương không còn tay phải.

Bàn tay phải của y là cái lưỡi câu bằng sắt.

Tiểu Phương tên là Phương Long Hương, thật ra y không còn nhỏ nữa. Nhưng nghe đến cái tên đó, nếu cho rằng y là một người đàn bà, là quá lầm lẫn, trên đời này không chừng ít có ai còn đàn ông hơn y. Đuôi mắt của y tuy đã có nếp nhăn, nhưng ánh mắt của y vẫn còn rất sáng, ít gì cũng thấy được một vài chuyện người khác không thấy được.

Hiện tại, y đang nhìn Bạch Ngọc Kinh.

Nghĩ bụng cũng đã thấy gã, y lập tức lấy hai tay ôm lấy đầu, nói:

- Trời ơi, ngươi đấy sao ! Sao ngươi lại ở đây ?

Phương Long Hương nói:

- Bởi vì tổ tiên của ngươi tích đức, vì vậy ta mới ở đây.

Y lấy lưỡi câu nhè nhè cọ xát cần cổ của Bạch Ngọc Kinh, hững hờ nói:

- Nếu là Song Câu Hàn Xương lại đây, cái đầu của ngươi e đã dọn nhà rồi.

Bạch Ngọc Kinh thở ra một hơi lẩm bẩm:

- Không phải là rớt xuống khỏe khoắn sao ?

Phương Long Hương cũng thở ra nói:

- Cái tật của ngươi là cứ ham khỏe khoắn.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Sao ngươi biết ta ở đây ?

Phương Long Hương hỏi lại:

- Ngươi có biết làm sao ngươi lại ở đây không ?

Nơi đây là một căn phòng rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ có bóng mát của một cây bạch thụ thật lớn phủ kín.

Bạch Ngọc Kinh nhìn bốn phía, cười khổ nói:

- Không lẽ ngươi đem ta lại đây sao ?

Phương Long Hương nói:

- Ngươi nghĩ là ai khác ?

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Cái vị Viên cô nương đâu rồi ?

Phương Long Hương nói:

- Cũng say với ngươi, túy lúy như nhau.

Bạch Ngọc Kinh cười phì nói:

- Ta đã biết mà, cô ta nhất định uống đâu bằng ta.

Phương Long Hương nói:

- Cô ta uống không bằng ngươi ? Thế thì tại sao ngươi say trước ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Ta uống nhiều hơn cô ta.

Phương Long Hương nói:

- Sao ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Lúc uống rượu thi, dĩ nhiên là ta không thể nào thật tình thi đua quá, lúc thi đánh đáo cũng không thật lắm, ngươi xem như vậy làm sao mà ta không uống nhiều hơn.

Phương Long Hương nói:

- Nếu ngươi đánh lộn với cô ta, dĩ nhiên cũng không thể nào đánh thiệt được.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Đương nhiên.

Phương Long Hương nói:

- Giang hồ nói chuyện quả nhiên không hề sai lầm.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Nói chuyện gì ?

Phương Long Hương nói:

- Vì đàn ông đa số đều có cái tật đó của ngươi, vì vậy người kinh nghiệm giang hồ đều biết rằng, đánh nhau, uống rượu, đều nhất định không thể đụng phải đàn bà.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Ngươi là tay giang hồ lão luyện ?

Phương Long Hương nói:

- Nhưng ta còn không ngờ được rằng, khí phái của ngươi dạo này lại lớn quá như vậy.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Khí phái gì ?

Phương Long Hương nói:

- Ngươi nằm ngủ trong này, bên ngoài ít nhất có tới mười người đứng quanh dàn hàng.

Bạch Ngọc Kinh ngẫn mặt ra, nói:

- Mười người nào ?

Phương Long Hương nói:

- Dĩ nhiên là mười người rất có lai lịch.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Rốt cuộc là ai vậy ?

Phương Long Hương nói:

- Chỉ cần ngươi còn đủ sức đứng dậy, ngươi có thể thấy họ đấy thôi.

Nơi đây là gian phòng cuối cùng trên căn gác, phía dưới song phía sau là con hẻm rất hẹp.

Một người gù lưng đầu đội một cái mũ rỉ cũ rích rách nát, trên người mặc một cái áo bông cũng rách nát, đang ngồi lim dim ngủ gật dưới ánh mặt trời.

Phương Long Hương lấy móc câu kéo rèm cửa lên, nói:

- Ngươi có nhận ra cái gã gù lưng ấy là ai không ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Ta chỉ thấy ra được y là một gã gù lưng.

Phương Long Hương nói:

- Nhưng nếu ngươi lột cái mũ nỉ rách nát ấy xuống, ngươi sẽ biết được y là ai.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Tại sao ?

Phương Long Hương nói:

- Bởi vì tóc của y màu sắc không giống của người khác.

Bạch Ngọc Kinh chau mày hỏi:

- Xích Phát ở Hà Đông ?

Phương Long Hương gật gật đầu nói:

- Xem bộ điệu của y, nếu không phải là lão nhị trong Xích Phát cửu quái thì cũng là lão thất.

Bạch Ngọc Kinh không hỏi thêm, trước giờ y vốn rất tín nhiệm cặp mắt của Tiểu Phương.

Phương Long Hương nói:

- Ngươi nhìn lại cái gã dưới tàng cây đầu hẻm.

Đầu hẻm cũng có một cây cổ thụ lớn, dưới cây có một gã bán mì, đang đổ một bình nước sôi ùng ục vào trong tô mì.

Bình nước rất lớn, rất nặng, y dùng một bàn tay cầm cái thùng, mà hình như không có gì là phí sức.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Cổ tay gã này mạnh dữ.

Phương Long Hương nói:

- Dĩ nhiên, nếu không làm sao y sử được cây đại đao nặng hai mươi bảy cân.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Nặng hai mươi bảy cân ? Phải từ Thái Hành sơn lại đây không ?

Phương Long Hương nói:

- Lần này ngươi nói cũng đúng đó, cây đao của y giấu trong xe mì.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Còn gã đang ăn mì ?

Một người đang ôm tô mì vừa nấu xong, ngồi xổm dưới gốc cây, chầm chậm hút, ánh mắt thì đang nhìn về hướng lầu bên này.

Phương Long Hương nói:

- Trong xe mì có hai cây đao.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Hai người này đều là huynh đệ của Triệu Nhất Đao ?

Phương Long Hương nói:

- Y chính là Triệu Nhất Đao.

Y vỗ vỗ vào vai của Bạch Ngọc Kinh nói:

- Ngươi kêu được Triệu Nhất Đao đứng ở ngoài canh cho ngươi ngủ một đêm, khí phái có phải là không còn nhỏ lắm không.

Bạch Ngọc Kinh cười cười, nói:

- Khí phái của ta trước giờ có nhỏ đâu.

Một gã bộ khoái đầu đội mũ hồng anh, mặc chiếc áo chẽn màu xanh, đang từ đầu con hẻm bên này bước lại, đến gốc cây đứng lại mua một tô mì ăn.

Bạch Ngọc Kinh cười nói:

- Xem ra Triệu Nhất Đao nên đổi nghề bán mì mới đúng, y làm ăn thật là phát đạt, không những vậy không phải bị tí gì nguy hiểm.

Phương Long Hương nói:

- Không có gì nguy hiểm !

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Có sao ?

Phương Long Hương nói:

- Gã đội mũ hồng anh, không chừng có thể cho y một đao lúc nào không hay.

Bạch Ngọc Kinh cười nói:

- Quan sai giết người trong hẻm từ lúc nào vậy ?

Phương Long Hương nói:

- Y đội mũ hồng anh, nhưng y cưỡi con ngựa trắng lại.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Bạch Mã Trương Tam ?

Phương Long Hương nói:

- Ngươi không ngờ ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Bạch Mã Trương Tam trước giờ vẫn qua lại một mình, bây giờ sao lại đi chung bọn với những người kia ?

Phương Long Hương nói:

- Ta cũng đang tính hỏi ngươi.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Có thể là xảo hợp thôi không ?

Phương Long Hương nói:

- Thiên hạ làm gì có chuyện xảo hợp như vậy ?

Bạch Ngọc Kinh rót ra một ly trà nguội, uống một hơi cạn ly, mới hỏi tiếp:

- Trừ bốn người bọn họ ra, nơi đây còn ai lại nữa không ?

Phương Long Hương nói:

- Ngươi có muốn đi ra nhìn nhìn một lát không ?

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Mấy người đó dễ nhìn lắm sao ?

Phương Long Hương nói:

- Đúng vậy, người này càng dễ nhìn hơn người kia, càng lộng lẫy hơn người kia.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

- Sao ngươi biết những người này lại đây ?

Phương Long Hương cười cười nói:

- Ngươi đừng quên nơi đây là địa bàn của ai.

Bạch Ngọc Kinh cũng cười cười:

- Ta mà quên, tại sao lại uống say mèm bí tỉ ở nơi đây ?

Phương Long Hương trừng mắt nói:

- Thì ra ngươi đã tính toán đâu vào đó, để ta lại làm bảo tiêu cho ngươi.

Bạch Ngọc Kinh cười nói:

- Bảo tiêu là ngươi, tính tiền cũng là ngươi, ta đã đến đây rồi, chuyện gì cũng đều để ngươi toàn quyền lo liệu.

Phương Long Hương hỏi:

- Ngươi thì lo chuyện gì ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Ta chỉ lo ăn lo uống cho nhiều, ăn chừng nào ngươi la cứu mạng mới thôi.

Phương Long Hương thở ra, y cười khổ nói:

- Xem ra, gã này ít khi đi lầm chỗ thì phải.

Phía trước dưới song cửa cái lầu, là một cái sân, không lớn cũng không nhỏ.

Trong sân dưới gốc cây tử đằng la, có nuôi một chậu cá vàng. Một gã mập phệ còn trẻ tuổi, đang chắp hai tay sau lưng ngắm cá, một người mặc áo đen vừa ốm vừa cao, đứng sát sau lưng y như cái bóng.

Một bà già đầu tóc bạc phơ, dắt một đứa cháu trai mười ba mười bốn tuổi, lọm khọm đi qua sân.

Ba gã đại hán kình trang y phục, đứng một hàng bên dãy hiên phía tây, ánh mắt loang loáng nhìn chăm chú vào cửa lớn, hình như đang đợi người nào từ ngoài cửa bước vào.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Ta thấy ba người này hôm qua.

Phương Long Hương hỏi:

- Ở đây ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Trên đường.

Phương Long Hương hỏi:

- Bọn họ tìm lại ngươi ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Chỉ bất quá mượn thanh kiếm của ta nhìn thử.

Phương Long Hương nói:

- Sau đó rồi sao ?

Bạch Ngọc Kinh hững hờ nói:

- Sau đó thì trả lại, dù lão đại Thanh Long có mượn thanh kiếm của ta, cũng sẽ phải trả lại thôi.

Phương Long Hương chau mày nói:

- Ngươi biết bọn họ là người của Thanh Long Hội ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Nếu không phải trong Thanh Long Hội, người khác e không có cái gan lớn như vậy.

Phương Long Hương dùng đuôi mắt liếc y, lắc đầu thở ra:

- Ngươi nghĩ ngươi là hạng người gì ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Là Bạch Ngọc Kinh.

Phương Long Hương chớp chớp mắt hỏi:

- Bạch Ngọc Kinh lại là hạng người gì ?

Bạch Ngọc Kinh cười nói:

- Là hạng người chết không nổi.

Bỗng nghe tinh lên một tiếng, chậu cá không biết bị vật gì đánh vỡ ra, nước trong chậu đổ ra tung tóe, xem ra gã mập mình mẩy sẽ đầy những nước.

Nào ngờ thân hình nặng cả trăm cân của y bỗng nhẹ nhàng bay lên, y dùng một ngón tay móc vào trong giàn hoa, cả người treo lên phía trên nhẹ nhàng như người giấy.

Người mặc áo đen thì cả người đã ướt sủng đầy nước.

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Không ngờ gã mập trẻ tuổi kia khinh công thật không tệ tí nào.

Phương Long Hương nói:

- Ngươi không nhìn ra y là ai sao ?

Bạch Ngọc Kinh nói:

- Xem thân pháp của y, có vẻ giống Nga My,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net