Chương 57: Anh đoán?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất nhiều năm không khóc, nước mắt từng giọt rơi trên ngực anh, Tô Hảo xấu hổ mím môi hơi tránh đi một chút. Bàn tay để ở sau đầu dùng sức ấn một cái, Tô Hảo lại dán vào, mặt cô ngẩng lên, âm thanh hơi khàn: "Em không sao."

"Không khóc thêm một chút?" Chu Dương xoay người, ôm cô không để cho người khác nhìn, bên kia có người đi lên, có người đi dây thép.

Có mấy nhóm đi xuống.

Sao lại nói người ta khóc? Không phải nên nói đừng khóc sao?

Tô Hảo ngẩng đầu, giơ tay mảnh khảnh ra, ở giữa không trung thò tay về phía Kỳ Kỳ: "Khăn giấy."

Chu Dương ngoái đầu nhếch môi nhìn tay mảnh khảnh của cô, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nửa ngày mới phản ứng lại vội vàng cầm khăn giấy đưa cho Tô Hảo. Tô Hải nhận khăn giấy đặt ở ngực Chu Dương lau nước mắt, mũi, môi. Chu Dương lại lấy một chai nước khác đưa cho Tô Hảo.

Tô Hảo nhận lấy, ngửa đầu uống vài ngụm.

Khuôn mặt xinh đẹp ngẩng cao, đôi mắt đỏ, cái mũi đỏ, môi đỏ vội vàng uống rồi cúi đầu nhìn đôi mắt hẹp dài của Chu Dương.

Anh nhướng mày bắt gặp ánh mắt của cô.

Lần cuối nhìn, anh giống như mang theo chút đùa giỡn.

Sau khi lùi ra, Tô Hảo nhìn sơ mi của anh ướt một mảng lớn, liếc anh một cái: "Chờ một chút, có được không?"

Chu Dương cũng uống nước, ngẩng đầu nhìn: "Có thể."

Anh chậm rãi vặn nắp chai, nắm chặt cổ tay Tô Hảo: "Xuống núi thôi."

Nơi này nhỏ, người đến người đi lại có ánh nắng tăng thêm cảm xúc khẩn trương khiến mọi người cảm thấy không yên, bọn họ ở trên núi rất lâu.

Tô Hảo hơi giãy dụa nhưng không còn chật vật như trước, cô nhìn thấy mấy người Kỳ Kỳ đều đang ngồi ở đó nhìn bọn họ, chờ đợi.

Nghiêm Sùng cảm thấy đàn ông này rất quen, đoán nửa ngày cũng không đoán được, liền đứng dậy nói: "Chúng ta xuống núi thôi."

Nói xong, anh ta ôm vai Kỳ Kỳ xoay người.

Tiểu Thất và những người khác cũng đi theo, Tô Hảo cùng Chu Dương đi phía sau, cổ tay cô đã được thả ra, cô đầu nhìn đường dưới chân, tay vô thức nghịch hoa cỏ ven đường.

Chu Dương tay xách theo nước, tay móc ở trong túi đi bên cạnh cô. Cánh tay ngẫu nhiên chạm vào nhau, Tô Hảo thu lại mấy lần nhưng không hiệu quả.

"Uống nước sao?" Giọng trầm trầm vang lên bên cạnh cô.

Tô Hảo bắt đầu nhìn chai nước kia, vừa rồi hai người uống cùng một chai.

Tô Hảo: "..."

Chu Dương: "Xuống đi rồi uống, nước này không ngon, anh lên không mang theo."

Tô Hảo nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao đi lên? Còn có, sao anh lại đến khu nghỉ dưỡng."

Anh nói với hàm chứa ý cười: "Em nói xem?"

Tô Hảo: "..."

"Không phải do em thì anh đến chỗ này làm gì? Hử?" Anh nói thêm một câu, Tô Hảo xoay cổ nhìn phong cảnh. Phía trước Kỳ Kỳ cùng Nghiêm Sùng vừa đi vừa nghỉ, Kỳ Kỳ nhiều lần xoay người nhìn Tô Hảo chớp mắt ra hiệu nhìn nhau, Tô Hảo vờ như không thấy. Lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, cảm giác đường xuống rất xa.

Một con đường chỉ đủ rộng cho hai người đi.

Hai người đi nhiều lần đụng phải nhau, Chu Dương đôi lúc sẽ đỡ cô, kéo cô một chút, bầu không khí có chút mập mờ, có chút không biết làm sao.

Tô Hảo: "Ở đây thật mát mẻ."

"Ừm." Chu Dương đáp: "Thích chỗ này sao?"

Tô Hảo: "Tạm được, anh thì sao?"

Chu Dương: "Lần sau dẫn em đi nơi khác."

Tô Hảo không đáp cũng không nhìn anh, vẫn là xem phong cảnh, cổ tinh tế, thái dương có mồ hôi, Chu Dương sờ sờ mũi, cảm giác này thật kỳ lạ.

Mập mờ lan tràn.

Muốn nói lại thôi.

Cô còn chủ động nói chuyện.

Làm anh vui như điên.

Vui mừng qua đi ngược lại không biết nói cái gì, nhàn nhạt mờ mịt ở trong lòng.

Sao cảm giác giống như gà bông tiểu học yêu đương như vậy?

Tô Hảo cũng phát hiện ra bầu không khí này, cô cầm khăn giấy lau mắt không có gì để làm. Rất nhanh đã đến chân núi, lúc này mặt trời còn rất lớn mà gió cũng lớn, tiếng hét trên đỉnh núi cũng lớn hơn, gió lớn lại càng bất ổn, chỗ đậu khu nghỉ dưỡng đậu xe rất nhiều.

Trong đó có hai chiếc xe sang dừng ở cùng một chỗ.

Vào khu nghỉ dưỡng, một tầng là khu nghỉ dưỡng cùng bể bơi này rất nhiều người. Trên bàn cạnh quầy bar có ba người đàn ông đang ngồi, đều rất đẹp trai khí chất xuất chúng. Không ít người nhìn chằm chằm chỗ này, Tô Hảo vừa bước lên lầu liền nhận ra đám người Lý Dịch.

Cô nhìn Lý Dịch gật đầu mấy cái.

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Chu Dương.

Chu Dương vứt chai nước vào thùng rác, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Muốn đi cùng anh không?"

Tô Hảo: "Em và Kỳ Kỳ ở cùng một chỗ."

Chu Dương nhìn về phía đồng nghiệp của cô, gật đầu: "Ăn tối cùng nhau?"

"Cái này... em hỏi họ một chút." Cô đang nghiêm túc suy nghĩ không phải lờ mờ như trước.

Chu Dương vui mừng trong lòng, ho nhẹ một tiếng: "Được, buổi tối em muốn bơi không?"

"Em sẽ không bơi."

"Anh dạy em?" Chu Dương hơi người, hai tay đút túi, hỏi.

Người đàn ông này mặt mũi ít nhiều có tình cảm, có lẽ đây là trời sinh không đổi được, nhưng lúc hỏi cô giọng nói kia lại nghiêm túc, chuyên chú.

Tô Hảo mím môi, nói: "Buổi tối em xem có khoảng thời gian trống không."

Cô không nói lời nào quá chết.

Chu Dương cười: "Được, chờ tin của em."

Tô Hảo ừ một tiếng, quay người đi về phía bàn Kỳ Kỳ và mọi người. Kỳ Kỳ lập tức đứng dậy kéo ghế ra cho Tô Hảo còn nhìn thoáng chút về phía cái bàn ở quầy bar. Toàn bộ mẹ nó là trai đẹp, quả thực đẹp mắt, theo đuổi Tô Hảo chính là người đàn ông khuôn mặt mỉm cười, ngồi xuống bị mấy người kia trêu chọc.

Chậc chậc.

Quả nhiên trai đẹp thì chơi với trai đẹp.

Sau khi Tô Hảo ngồi xuống, Tiểu Thất lập tức đưa nước trái cây cho cô. Tô Hảo nói cảm ơn, cắn ống hút, Kỳ Kỳ sau khi ngồi xuống kéo tay Tô Hảo, bắt đầu hỏi: "Là người theo đuổi em tới đây sao? Nhìn không giống sẽ đến nơi như thế này."

Tô Hảo: "Hẳn là vậy."

"Đừng khiêm tốn, chính là như vậy." Kỳ Kỳ chống cằm: "Bạn bè của anh ta đều rất đẹp trai nha."

Vừa nói xong liền bị Nghiêm Sùng đánh một cái, Nghiêm Sùng lại gần hỏi: "Tô Hảo, tại sao tôi có cảm giác những người kia nhìn rất quen mắt vậy?"

Nhớ tới hai ngày giao chiến với nhau.

Tô Hảo tiễn người, cô thở động ống hút, hỏi lại: "Anh có lẽ đã gặp qua?"

"Đã từng gặp, cái người đeo kính mắt kia hình như là lão công Mạnh ảnh hậu..." Nghiêm Sùng suy nghĩ một chút rồi nói nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Kỳ Kỳ lập tức phản ứng, đứng lên muốn nhìn bị Nghiêm Sùng kéo xuống, Kỳ Kỳ mở to hai mắt: "Có thật không? Có thật không? Tô Hảo."

Tô Hảo nâng niu, rất lâu sau mới nói: "Em cũng không quen."

Cô với Hứa Điện chưa nói với nhau quá hai câu.

Những người như này quá xuất sắc, mỗi lần hội tụ Tô Hảo cũng là một người an tĩnh.

Kỳ Kỳ vỗ vai Tô Hảo: "Chị có thể hiểu được, em cùng bọn họ không cùng một thế giới, không biết là bình thường."

Tô Hảo ngẩng đầu, cười xoa nhẹ mũi Kỳ Kỳ.

Cô ấy rất hiểu biết.

***

Ngồi một lúc, uống xong nước trái cây nên mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một lát, buổi tối quay lại bơi lội. Tô Hảo kéo tay Kỳ Kỳ đi về phía cầu thang, bàn gần quầy bar kia bốn người đàn ông không có rời đi, vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Tô Hảo nhìn qua Chu Dương vừa vặn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, anh thả điếu thuốc trong tay xuống nhướng mày cười.

Tô Hảo thấy vệt nước trước ngực anh đã khô,cổ áo sơ mi mở rộng, anh lại là bộ dạng cà lơ phất phơ, cô mím môi cười sau đó quay người lên tầng.

Nụ cười kia rất nhẹ Chu Dương lại nhìn thấy má lúm kia, ngón tay cầm điếu thuốc theo bản năng búng nhẹ, tim đập nhanh. Vài giây sau anh nghiêng đầu chống trán, cười nhẹ.

Lý Dịch đá anh một cái: "Chậc, đủ rồi."

Hứa Điện uống nước trái cây nghịch thuốc, chậc chậc hai tiếng: "Sau khi từ trên núi đi xuống, bầu không khí của hai người rung chuyển trời đất."

"Thật sự không uổng công chúng tôi cùng cậu đến chỗ này." Giang Úc một bên vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Nếu không phải vội vã như vậy thì tôi đã đưa bà xã đi cùng."

Chu Dương khoanh chân, lơ đãng hút thuốc, đôi mắt nhìn chỗ Tô Hảo vừa mới cười, nói: "Hiện tại đưa mấy cô ấy tới cũng không muộn."

Giang Úc để điện thoại xuống: "Không được, tối nay bọn tôi đánh bài, còn cậu ra ngoài kia bơi đi hahaha."

Lần này Lý Dịch đi chợ phía Đông có việc, Hứa Điện cũng vậy cho nên hai người xem như tiện đường, chỉ có Giang Úc là tới xem nhiệt Chu Dương theo đuổi người.

Biết Tô Hảo leo núi còn đi bộ cáp thép, sau khi xuống xe liền kéo cà vạt, điện thoại cũng không cầm theo liền ngồi cáp treo đi thẳng lên. Vừa đến liền nhìn thấy Tô Hảo đứng trên dây cáp, Chu Dương trước mắt tối sầm đổi chỗ cho những người xếp hàng sau đó đi tới.

Anh cái gì cũng từng chơi.

Vì vậy với mấy cái trò chơi nhỏ này đều đã chơi thế nhưng khi nhìn thấy Tô Hảo ở chỗ đó, quả thật là muốn lấy mạng của anh.

Vào khoảnh khắc ấy.

Anh lại một lần nữa cảm thấy bản thân coi như xong rồi.

Vốn là đi qua chỗ này, anh sẽ tức giận với Tô Hảo.

Khi thấy cô rơi nước mắt, trong lòng liền hoảng hốt chỉ biết nói lời an ủi.

Về đến phòng, Tô Hảo một người toàn mồ hôi, cô ôm áo ngủ đi tắm rửa, xối nước nóng vào người, Tô Hảo nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh trên đỉnh núi.

Không thể không nói khóc ra cảm giác rất tốt giống như đá tảng trong lòng được trút bỏ. Câu "cố lên" của Chu Dương đã trở thành dũng khí giúp cô bước qua sợi dây đó.

Thật ra mùi cây linh sam trên người anh rất dễ ngửi cũng làm cho khác cảm giác yên tâm.

Giống như đêm đó ở trên vòng cung.

Tắm rửa xong Tô Hảo ôm khăn tắm đứng bên bồn rửa, mặt mũi đỏ đã giảm bớt, mắt còn có chút đỏ, cô vỗ nhẹ lên mặt mình.

Lau sạch sẽ quay người ra phòng tắm, sấy khô tóc rồi ngủ.

Mở cửa sổ sát đất ra.

Gió thổi vào người rất mát mẻ.

Vừa ngủ một giấc điện thoại vang lên, Tô Hảo mơ mơ màng màng đưa tay, nhận.

"Alo..." Giọng nói còn mang theo phần mềm mại.

Đầu kia người đàn ông trầm mặc vài giây, vô thức hạ thấp giọng: "Đã tỉnh chưa?"

Tô Hảo: "Tỉnh rồi."

Đầu kia ngốc nghếch cười một tiếng: "Vậy chờ em xuống đây?"

"Được, đợi em xuống."

Chu Dương lại cười: "Không cúp, chờ em tỉnh."

Tô Hảo lúc này mới quay đầu lại, tỉnh táo trong giây lát, sau đó cô nhìn dãy số trong điện thoại, là số lạ, cô nhận ra là Chu Dương, cô ngồi dậy tựa vào đầu giường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó , cô nói: "Em quên hỏi mấy người Kỳ Kỳ có muốn đi ăn cơm chung hay không rồi."

Chu Dương lại cười.

Giọng của anh trầm thấp, cười lên tất nhiên rất êm tai.

"Không sao, bây giờ em hỏi? Ăn cơm xong gặp ở bể bơi?"

Nhớ tới hoài nghi của Nghiêm Sùng.

Tô Hảo nói: "Vậy gặp ở bể bơi nha?"

"À? Được." Anh quay ngược lại không có ép buộc.

"Em cúp." Tô Hảo nói.

"Ừ, chờ em cúp."

Mỗi lần đều là đợi em.

Tô Hảo có chút ngại ngùng, ấn tắt cuộc gọi.

Cô quay đầu nhìn trời đã tối, nhìn lại thời gian đã 7h. Nhóm trong WeChat vang lên là nhóm của công ty Mỹ Thông.

Tiểu Thất: @Tô Hảo, dậy chưa?

Kỳ Kỳ: Chị vừa dậy, Nghiêm Sùng chơi game nên quên gọi chị.

Tiêu Hoa: Em ở ngoài.

Tâm Trình: Em cũng ở ngoài.

Tô Hảo: Em dậy rồi, đang thay đồ, mọi người đợi một chút.

Công ty ít người, xem nhau như bạn bè. Tâm tình Tô Hảo rất tốt, xuống giường thay đồ đi ra ngoài.

Bởi vì các phòng đều ở tầng 1, vừa mở cửa tất cả đều đi ra.

"Tô Hảo, buổi tối có tiệc hải sản." Kỳ Kỳ giật tai nghe Nghiêm Sùng, chạy theo ôm cánh tay Tô Hảo, Tô Hảo nói: "Thật tuyệt."

"Đúng vậy, em có mang áo tắm không?" Kỳ Kỳ hỏi.

Tô Hảo ừ một tiếng.

"Quá tuyệt, đi."

Xác nhận xong, sáu người đi cầu thang đến phòng ăn, bởi vì bọn họ đến muộn nên rất nhiều người đã ăn xong, phòng ăn không còn người.

Tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, đồ ăn từng món được đưa lên.

Không chỉ có hải sản mà còn có nhiều loại đồ ăn, Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, chỉ vào những món ăn kia: "Mấy món này không phải chúng ta gọi?"

"Là Chu tiên sinh chọn cho Tô tiểu thư." Người phục vụ mỉm cười nói.

Mọi người nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo bên tai có chút đỏ, cô cầm đũa lên: "Ăn thôi."

"Hahahaha, được, ăn thôi, nhiều như vậy thật thèm." Mắt Kỳ Kỳ sáng lên, mọi người ăn xong đã 8h.

Toàn bộ khu nghỉ dưỡng bật đèn, bể bơi kia cũng có hai đèn lớn. Tô Hảo cùng mấy người Kỳ Kỳ xuống tầng, trở về phòng thay áo tắm.

Tô Hảo mua áo tắm màu đen, phối một cái áo choàng. Sau khi mặc vào cô cũng không nhìn gương liền mặc áo choàng lên, sau đó ra ngoài cửa trực tiếp đi xuống tầng.

Mọi người đi lại nên mặt đất ướt sũng.

Tô Hảo đi dép lê, cẩn thận đi xuống.

Từ xa đã nghe được tiếng cười của Kỳ Kỳ.

Cô bắt đầu tìm người.

Trên ghế tựa, Lý Dịch đẩy Chu Dương một cái: "Người đến rồi."

Chu Dương nhìn lại, hô hấp hơi ngừng.

Dưới ánh đèn, người con gái trắng như ngọc đứng ở kia, chân vừa trắng vừa thẳng, đầu ngón tay ôm lấy áo choàng, mơ hồ có thể thấy được quần bó áo sát bên trong, còn lộ rốn.

Cô đang nhìn nơi khác, như thể đang tìm ai đó, đôi mắt cô bị ánh sáng chiếu vào như có ánh nước.

Xoát một tiếng.

Chu Dương đứng dậy đi về phía cô.

Ánh sáng trước mặt bị che, Tô Hảo hoàn hồn thấy được Chu Dương, người đàn ông cúi đầu chặn ánh sáng, híp mắt nhìn cô: "Ai mua cái áo tắm này?"

Giọng nói khàn khàn, kiềm chế.

Tô Hảo: "Em tự mua."

Đôi mắt Chu Dương hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô, trầm giọng nói: "May mắn là buổi tối."

Tô Hảo nghe không rõ, cô vẫn chú ý Kỳ Kỳ bên kia, nhìn Chu Dương: "Hả? Anh nói cái gì?"

Chu Dương nhấp nhô cổ họng, đưa về phía tay cô một ly nước trái cây, nói: "Không có việc gì."

Tô Hảo: "Cảm ơn."

"Đi, anh dạy cho em."

Chu Dương lấy kính râm xuống, ném cho Lý Dịch, sau đó đi đến bên bể bơi nhảy xuống. Tô Hảo đứng trên bờ nhìn người đàn ông dáng người khỏe mạnh bơi dưới nước, cô lúc này mới phát hiện, cơ bụng anh rắn chắc, cổ thon dài, lông mày trong tối có chút sắc bén, mấy giây sau, Chu Dương từ trong bước nước ra, lau nước, hỏi: "Uống xong chưa?"

Tô Hảo nhanh chóng uống mấy ngụm.

Sau đó ngồi xuống.

"Em xuống như thế nào?"

"Ngồi đi, anh ôm em xuống." Chu Dương vỗ vỗ.

Bên kia mấy người Kỳ Kỳ đi tới vẫy tay với Tô Hảo.

Tô Hảo nhìn họ, càng có hứng thú, cô ngồi xuống, đôi chân trắng nõn bên trong nước, nước này không lạnh rất ấm. Chu Dương đứng đó, tiến lại gần cô, dùng tay lớn nắm cánh tay của cô, mang theo nước nóng tập kích đến, anh ngửa đầu hỏi: "Chuẩn bị chưa?"

Tô Hảo nhìn anh.

Chân rụt lại, ừ một tiếng.

Chu Dương cười, cử động.

Cả người Tô Hảo rơi xuống nước, cô sợ hết hồn, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, Chu Dương rũ mắt xuống, lông mày ẩn tình, thấp giọng nói: "Không sao đâu."

"Em đứng không vững, anh làm thế nào đứng vững vậy?" Tô Hảo mấy lần trượt chân, mấy giây sau, chân phiêu lên chân người đàn ông, bàn tay để đi xuống, ôm eo của cô, để cô chúm chím: "Nhìn đi, em có thể dẫm ở đây."

Tô Hảo cúi đầu lờ mờ nhìn chân hai người chồng lên nhau, mặt cô đỏ lên sau đó ngước mắt lên nhìn cái cằm của anh, anh dẫn cô đi một vòng đối mặt với mấy người Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ cười nhẹ, đáy mắt có thâm ý, Tô Hảo thấy vậy càng thêm xấu hổ, muốn thoát ra.

Chu Duong không cho.

Anh nói: "Em phải học cách thở, bắt đầu từ điều cơ bản nhất."

"Làm sao để làm?" Tô Hảo đầu ngơ ngác hỏi.

Cô đang ở trong nước, dù là đứng nhưng vẫn cảm giác giống như không đứng, cảm giác này thật đáng sợ.

Chu Dương đầu nhìn cô, khom môi cười: "Nhìn cho kỹ."

Nói xong.

Anh hít một hơi, một giây sau liền kéo tay cô cả người rơi xuống nước. Tô Hảo có chút sửng sốt, mờ mịt đứng nhìn anh, sau đó sau lưng vang lên, Tô Hảo còn chưa xoay người, tay người đàn ông liền ôm eo cô, cười hỏi: "Học được chưa? "

Tô Hảo đưa tay ra, nhéo cánh tay anh hai cái.

Anh buồn cười, lồng ngực rung lên.

"Hít một hơi, sau đó ngồi xuống, thở sau đó đi lên lấy hơi." Nói, anh lấy một tay đè vai cô, Tô Hảo chìm vào trong nước, hai mắt nhắm lại.

Chỉ cảm giác được phổi sắp nổ tung.

Sắp thất bại, Tô Hảo lúc này đứng lên nhưng lại không động được, tay của người đàn ông cảm nhận được, ôm eo cô nhẹ kéo một cái.

Tô Hảo đi ra, mở to mắt hít thở từng đợt không khí.

Chu Dương rũ mắt xuống: "Như thế nào?"

Tô Hảo trên mặt toàn nước, cô ngẩng đầu, gật đầu: "Còn có thể."

"Vậy chúng ta tiếp tục? Nhớ kỹ, không được miễn cưỡng, không được thì lên lại."

"Anh không đi bơi sao?"

Chu Dương nhếch mép, thấp giọng cười nói: "Em cảm thấy anh tới là để bơi sao?"

Tô Hảo không nhịn được liếc anh một cái, hít lấy không khí, lần nữa ngồi xuống.

Cứ như vậy, 10 phút qua đi, Tô Hảo học được cách hô hấp, nhưng do tác động mà lui vào vách ngăn trường, Chu Dương vẫn luôn ở bên cạnh cô, mỗi lần cô tới gần liền kéo cô lên nên không bị sặc nước, anh dựa vào bờ, Lý Dịch đưa một ly rượu tới.

Anh uống một chút.

Một giây cũng không rời đi.

Bảo vệ cô.

Những người phụ nữ xung quanh nhìn chằm chằm nhưng không có người nào dám đến.

Buổi tối mát mẻ.

Đi ra phía sau, gió núi thổi qua, nước nóng cũng lạnh đi rất nhiều. Tô Hảo nổi da gà nhưng cô đã học được cách thở.

Chu Dương lấy áo choàng qua, choàng trên vai cô, ôm vai đưa cô lên bờ.

Sau đó anh cũng nhảy lên nhấc tay với Lý Dịch. Lý Dịch một thân áo sơ mi cùng quần dài, buổi tối cũng không xuống nước, thừa dịp giải quyết công việc, không kiên nhẫn ném áo khoác qua, Chu Dương ôm áo khoác khoác lên vai Tô Hảo, nói: "Trở về tắm rửa đừng để bị cảm"

Tô Hảo ừ một tiếng, kéo tay Kỳ Kỳ, hai người chạy lên cầu thang.

Nghiêm Sùng đứng tại chỗ, nhìn Chu Dương, nói: "Chu tiên sinh, tôi cảm thấy anh rất quen mắt, chúng ta từng gặp qua sao?"

Chu Dương miễn cưỡng mặc áo khoác ngoài, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn anh ta một cái, nhướng mày: "Hử? Anh suy nghĩ lại một chút đi."

Nghiêm Sùng: "..."

Chắc chắn đã gặp qua người này!

Chu Dương gõ gõ tàn thuốc, hỏi: "Mỹ Thông còn tốt chứ?"

"Rất tốt."

"À." Chu Dương lại châm chọc thuốc, miễn nhiễm cài cúc áo: "Xương cốt anh thật cứng rắn."

Não Nghiêm Sùng loé lên.

ĐM!

Nhớ ra rồi!

Chu Dương! Chu thiếu gia Lê Thành! Tổng giám đốc đương nhiệm của Phí Tiết, tên tư bản chết tiệt kia!

!!

ĐM!

"Tạm biệt." Nghiêm Sùng lập tức rời đi, một giây cũng không muốn đứng cùng một chỗ với Chu Dương, vội vàng lên tầng, ba người cùng Tiểu Thất cũng như thấy quỷ, chạy cực nhanh.

Chu Dương: "Chậc."

Thấy anh ta đối xử với bà xã của anh không tệ đến lúc đó cho anh ta một chức vụ tổng giám đốc.

***

Tô Hảo về phòng, tắm nước nóng nên toàn thân thoải mái đi ra, vừa lau tóc thì nghe tiếng điện thoại vang lên, tích tích...

Cô ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại lên xem.

Nghiêm Sùng: ĐM. @Tô Hảo, ông xã của em là chó tư bản kia.

Kỳ Kỳ: Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiểu Thất: Chính là tổng giám đốc của Phí Tiết, người luôn cố thu mua chúng ta.

Tiểu Hoa: Thú vị như vậy sao?

Tâm Trình: Hahahaha, vậy mà anh ta lại bị Tô Hảo đánh bại 2 lần, đập rất nhiều tiền, Tô Hảo, chị ngược lão công thật sự không mềm lòng nha.

Vừa mới tắm xong.

Sao toàn là ông xã, ông xã?

Những người này thật là.

Tô Hảo: Anh ấy không phải ông xã em.

Kỳ Kỳ: Sớm muộn gì cũng phải.

Tô Hảo: ...

Nghiêm Sùng: Khá lắm, Tô Hảo thật tuyệt.

Kỳ Kỳ: Hahahaha thú vị quá, hahahaha, uy hiếp anh ta, không cho phép anh ta nghĩ đến việc thu mua chúng ta, không thì sẽ không có bạn gái.

Tô Hảo: ...

Kỳ Kỳ: Hahahaha, cảm giác thật tuyệt khi giữ át chủ bài.

Cả nhóm bắt đầu trêu chọc Tô Hảo, Tô Hảo không nói được lời nào, đứng dậy lau tóc, nhìn ra ngoài khu nghỉ dưỡng, cả người có chút lười nhác.

Nhiều lúc con người phải đi con đường bản thân không muốn, bất đắc dĩ không đành lòng.

Tóc khô, Tô Hảo ngồi trên ghế sô pha tâm tình bình tĩnh lại có chút dao động, lúc này điện thoại vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net