Chương 59: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hảo không nghĩ tới anh sẽ có hành động như này.

Cả người theo bản năng lùi về phía sau, điện thoại cầm trên tay thiếu chút nữa rơi: "Anh ... làm gì vậy?"

Chu Dương nhìn hai chân của mình, thật sự không chuẩn bị "quỳ đến vội vàng". Anh cầm điếu thuốc trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Anh không có ý định lừa gạt em."

(Quỳ đến vội vàng: là cái gối dùng để che đầu gối được Văn Trạch Lệ sản xuất để cho bản thân cũng như những người anh em dùng lúc quỳ không bị đau. Văn Trạch Lệ thuộc hệ liệt trong truyện Hậu Ái. Truyện này cũng rất hay!!!)

Tô Hảo nhớ tới những lời kia và lời tỏ tình mà anh đóng giả Chương Tân Hoa trong WeChat.

Mỗi một câu đều đánh trúng tim cô, những lời kia đều hướng tới cô.

Anh yêu một người đến từ thành phố Giang.

Tô Hảo hơi đỏ mặt, đang định nói.

Lúc này.

Một đám người chờ đợi đã lâu đi tới, tay ôm hoa hồng và bóng bay, nhìn thấy Chu Dương đang quỳ bọn họ đồng loạt sững sờ, Lý Dịch cầm camera đi đầu chậc chậc hai tiếng, sau đó đi nhanh tới, hướng camera lên mặt Chu Dương, Tô Hảo thấy vậy cũng ngây người vô thức đánh lên vai Chu Dương: "Đứng lên!"

Cô có chút lo lắng, chân đá anh một cái, rất nhiều người cầm điện thoại và camera hơn nữa rất đông người, Tô Hảo nhận ra bây giờ vẫn đang ở trên đường lớn.

Cúi đầu đánh anh, Chu Dương giữ lấy hai cánh tay kéo cô tới, đem đầu cô đặt trong ngực, sau đó anh đứng dậy xoay người đè Tô Hảo ở cửa xe.

Camera.

Người.

Hoa Hồng.

Tô Hảo cúi thấp đầu, Chu Dương vén tóc cô sau đó theo gò má cô trượt xuống, nắm cằm cô đem khuôn mặt cô nâng lên.

Tô Hảo vội vàng giãy dụa đáy mắt hoảng sợ mang theo hơi nước.

Chu Dương thấp giọng nói: "Làm bạn gái anh? Hử?"

Vừa dứt lời, cúi đầu chặn môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào. Tô Hảo theo phản xạ ngửa người ra sau, lưng áp vào cửa xe, tay Chu Dương từ nâng cằm cô sau đó chậm rãi đặt lên má cô, theo động tác cúi đầu hôn sâu cô.

Vị bạc hà trên đầu lưỡi anh nồng đậm, Tô Hảo né mấy lần liền bị anh giữ lại.

Hình ảnh trong camera.

Người phụ nữ nhu tình, người đàn ông cường thế được thể hiện rõ ràng vào lúc này. Anh không hôn đơn giản mà còn khẽ mơn trớn, tay hướng xuống dưới theo cánh tay cô, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay đang nắm láy góc váy của cô kéo ra ngoài. Cùng lúc đó điện thoại rơi xuống đất.

Màn hình sáng lên.

Hiện lên một câu.

[Thật ra, anh yêu một cô gái đến từ thành phố Giang.]

***

Tô Hảo cũng không biết đã về nhà như thế nào, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, sau khi vào cửa đặt bó hoa ở sô pha, cô đi vào toilet. Thành Linh xem TV thì nhìn thấy một màn này, ngạc nhiên sau đó lại vui mừng, hoa hồng kiều diễm ướt át, tượng trưng cho tình yêu.

"Tô Hảo, ai tặng vậy?" Thành Linh thả điều khiển xuống, đứng dậy hỏi.

Cửa vang lên hai tiếng, Tô Hảo nhìn trong gương thấy bản thân đỏ mặt vì nụ hôn kia, cô tỉnh táo hơn, nói: "Bạn bè tặng."

Còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với Thành Linh, trước tiên chỉ có thể trả lời như vậy.

"Bạn bè? Bạn bè gì? Hoa này nhìn thật đẹp. Mẹ lấy bình hoa cắm vào." Khóe môi Thành Linh đều là ý cười, nói xong vui vẻ đi ra ban công tìm bình hoa, bà thích trồng hoa, mua rất nhiều bình hoa. Rửa sạch chiếc bình mang trở lại phòng khách ngồi trên ghế sô pha mở hoa ra.

Kết quả vừa mở ra.

Từ bên trong rơi ra 3 hộp gấm, rơi trên bàn trà, Thành Linh ngạc nhiên không mở ra, ngẩng đầu kêu lên: "Tô Hảo, bên trong hoa có đồ vật."

Tô Hảo rửa mặt vô ý lau khóe môi, có chút đau, cô đến gần nhìn, miệng bị cắn, cô dừng lại.

Người này giống như chó vậy.

Cô lại dùng khăn mặt lau cổ liền nghe được lời Thành Linh, ngạc nhiên một chút, sau khi treo xong khăn mặt xoay người kéo cửa đi ra ngoài.

Liền nhìn thấy 3 hộp trên bàn trà.

Thành Linh chỉ cái hộp kia: "Đều nhét bên trong hoa."

"Con không phát hiện ra sao?" Thành Linh hỏi: "Suýt thì rơi xuống đất."

"Không thấy." Tô Hảo bước lên, lúc trước cô vội vàng đi lên, mặt và cổ đều đỏ, dưới tiếng la hét của đám người cô chỉ hận không thể lập tức biến mất.

Hoa này là lúc cô đi lên Chu Dương nhét vào, tại cửa ra vào anh còn nghĩ hôn cô, bị cô né tránh đẩy anh ra.

Cô cầm lấy hộp gấm, mở ra.

Đầu tiên rơi ra là một cái thẻ đen.

Thứ hai là một sợi dây chuyền.

Thứ ba là một cái vòng tay.

Thành Linh nhìn ngây người: "Thẻ? Là thẻ gì?"

Bà chưa thấy qua loại thẻ này.

Tô Hảo từng làm tài vụ ở Phí Tiết cũng nhìn thấy loại thẻ đen của Chu Dương, tiền bên trong cùng tài khoản của anh có liên quan, nghĩa là tiền của anh cô có thể tùy ý dùng, không giới hạn.

Cô đóng hộp gấm lại, thấp giọng nói: "Chỉ là một cái thẻ bình thường."

"Thẻ ngân hàng sao?" Thành Linh lại hỏi.

Tô Hảo muốn nói là thẻ mua sắm nhưng sợ Thành Linh cầm đi mua sắm thật, cho nên cô chỉ có thể nói: "Không phải, thẻ thành viên của nơi nào đó, mẹ không sử dụng được."

"À, à, mẹ nghĩ lại, chưa từng thấy, cảm thấy giống thẻ tín dụng, người theo đuổi con vậy mà đưa thẻ." Thành Linh yên lòng, đẩy hai cái hộp đồ trang sức: "Mẹ thấy rất đẹp, hình như rất đắt, con nhận không?"

Nhận có phải nghĩa là Tô Hảo thật sự thích đối phương?

Thành Linh có chút mong chờ.

Tô Hảo ho một tiếng, đóng hộp gấm lại, nói: "Để con cân nhắc, mẹ, con về phòng trước."

Nói xong, cô đem 3 hộp gấm cầm lên, quay người vào phòng.

Thành Linh lên tiếng: "Aizza, được, vậy mẹ đem hoa cắm vào."

Vốn dĩ Tô Hảo tới Lê Thành, phương diện tình cảm không có, trước kia bà không tới Lê Thành, ở thành phố Giang mỗi lần hỏi đều lo lắng và sợ hãi.

Mà bây giờ lại phát hiện không phải như vậy, Tô Hảo vẫn có người thích, bà lập tức thả lỏng.

***

Trở về phòng Tô Hảo đem hộp gấm đặt ở trên bàn, cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Chu Dương gửi tới, đây cũng không phải là chuyện chính.

Mà là video anh quỳ xuống, Lý Dịch và mấy người khác đăng trong vòng bạn bè.

Lý Dịch: Quỳ mặc dù đến muộn nhưng sẽ không vắng mặt.

Video.

Hứa Điện: Hahaha, cậu ta quỳ trong sợ hãi!

Video.

Lục Khởi: Tôi trộm cười một chút?

Video.

Vân Lục: Hahahaha, cho tôi cười một chút.

Video.

Giang Úc: Ai đã thề rằng bản thân tuyệt đối sẽ không quỳ?

Video.

Tằng Kiêu: Tôi cũng đăng một cái? Tuy rằng dưới gối đàn ông có vàng nhưng lão bà ở trước mặt thì mạng vẫn quan trọng.

Video.

Liễu Yên: Chu Dương, cậu bị vả mặt.

Video.

Giống như đã hẹn trước, toàn bộ vòng bạn bè đều là cái video này. Bởi vì Tô Hảo cúi đầu nên không thấy Tô Hảo trong video, chỉ thấy Chu Dương kéo tay cô, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn, chỉ là tay cũng có thể khiến cho người ta mơ tưởng rất lâu, tay xinh đẹp như vậy người chắc chắn cũng rất xinh đẹp.

Video đánh nhau lần trước, Tô Hảo căn bản không có tâm tư xem.

Lần này không giống vậy.

Sau khi xem xong, Tô Hảo ấn vào WeChat.

Chu Dương: Mấy giờ ngủ?

Chu Dương: Hử?

Chu Dương: Bà xã.

Tô Hảo: Vòng bạn bè, sao đều là video kia của anh.

Chu Dương: Chậc, một đám người xem náo nhiệt.

Tô Hảo: Anh không xấu hổ?

Chu Dương: Vì em thì có gì phải xấu hổ, trước đây Hứa Điện quỳ xuống mới gọi là chật vật, anh đây là chuyện nhỏ.

Tô Hảo: ... Anh đây không phải là sợ hãi quỳ sao?

Chu Dương: ......

Tô Hảo nhìn 6 dấu chấm này, người này cũng thật là, còn đắc ý.

Chu Dương: Ngày mai đi làm?

Tô Hảo: Ừ.

Chu Dương: Buổi tối đi ăn cơm.

Tô Hảo: Được.

Chu Dương: Bà xã, anh ngủ không được.

Tô Hảo: Em có thể ngủ được.

Chu Dương: ......

Tô Hảo: Anh sao lại đưa thẻ cho em? Em không cần.

Chu Dương: Mặc kệ, cho dù không cần, em là người quản lý tài chính, giữ tiền trong nhà.

Tô Hảo: ......

Không biết sao, mấy ngày qua hai người trò chuyện trên WeChat của Z, nói chuyện nhiều như vậy.

Cuộc sống còn phải tiếp tục, công việc cũng muốn tiếp tục nhưng Tô Hảo nằm ở trên giường lại cảm thấy nhiều hơn một chút cảm giác, lo lắng cũng có mà yên tâm cũng có.

Cô nắm lấy chăn, xoay người, tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau rời giường, đứng trong toilet cô nghe thấy tiếng ngâm nga của Thành Linh, cô sửng sốt trong giây lát, tiếp tục đánh răng, mặt mũi của cô càng thêm nhu hòa.

Cô chuẩn bị tìm dì Thiến thuyết phục Thành Linh.

Ăn sáng xong, đi làm.

Đến công ty Kỳ Kỳ đứng tại cửa vẫy tay với Tô Hảo, Tô Hảo nhìn cô ấy một cái, đặt bữa sáng lên bàn, Kỳ Kỳ đuổi theo cô bấm vào điện thoại mở video.

Liền thấy màu đỏ khắp phố, khung cảnh thật là đồ sộ rất nhiều xe thể thao, phía trên tất cả đều là viết [Tô Hảo], bóng bay và hoa hồng chất đầy xe, không chỉ vậy những người ngồi trên ghế lái đều rất đẹp trai, giống như là đội ngũ đón dâu, tiếp đó video đi tới chiếc xe Hummer nổi bật giữa đám đông.

Tiếp nữa.

Một người đàn ông cao lớn quỳ ở đó, trước mặt là Tô Hảo, anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Hảo, cổ thon dài, Tô Hảo cúi đầu nhưng mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

"Cầu hôn sao?" Khuôn mặt Kỳ Kỳ hâm hộ: "Phải không?"

Tô Hảo: "Không phải."

"À? Đây chỉ là theo đuổi sao? ĐM." Kỳ Kỳ không dám tin: "Trời ạ, không nghĩ tới anh ta sẽ quỳ xuống, sao đột nhiên vừa mở cửa xe liền quỳ?"

Tô Hảo nhớ tới vẻ mặt tối hôm qua của anh, cũng có chút buồn cười.

Cô đẩy điện thoại Kỳ Kỳ ra, nói: "Chị đoán?"

Kỳ Kỳ: "Không phải đã làm sai chuyện gì chứ? Chị thấy em lúc đi xuống rất tức giận."

Tô Hảo bất ngờ, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ dựa vào cái bàn chớp mắt, Tô Hảo cũng cười đẩy cánh tay cô ấy: "Đi ăn sáng thôi."

"Hahahaha không nghĩ tới đàn ông đều giống nhau, đều có khát vọng sinh tồn mãnh liệt, gặp sợ hãi liền vội vàng quỳ xuống giữ mạng, hahahaha." Kỳ Kỳ cười ha hả, ngồi xuống ăn bữa sáng.

Tô Hảo hỏi: "Nghiêm Sùng cũng như vậy sao?"

Kỳ Kỳ đảo mắt một cái: "Không có, anh ấy không phải kiểu này, chị xem tin đồn của Hứa Điện cùng Mạnh ảnh hậu thấy được video Hứa Điện quỳ xuống, chồng em cũng trong nhóm kia, làm cho người ta không tưởng tượng được."

Dáng dấp dễ nhìn, nhiều tiền, tính cách phách lối nhưng mà từng người đụng tới tình yêu đích thực, đều quỳ.

Nhóm quỳ Lê Thành.

Tô Hảo: "Còn video không? Em xem một chút."

Cô chỉ mới nghe nói, chưa có thấy qua.

"Có." Kỳ Kỳ mở video ra, đưa cho Tô Hảo, Tô Hảo lấy tới xem, là video quỳ bàn giặt. Mặc dù video rất ngắn nhưng thật sự quỳ.

Tô Hảo: "... Cái này mà còn lây?"

Kỳ Kỳ cười đứng lên: "Có thể? Nghiêm Sùng sao lại không có nhóm bạn bè quỳ như vậy?"

Tô Hảo cười cười, cô mở máy tính bắt đầu làm việc. Khoảng chừng 6h chiều, Chu Dương gọi điện thoại tới, Tô Hảo đang bận vội vàng nhìn rồi nghe.

"Alo."

"Ở cổng công ty của bọn em."

"Được."

Chu Dương truyền đến tiếng cười: "Bận rộn nhiều việc hả?"

"Ừ, bọn anh hôm nay không đập tiền?"

Chu Dương: "... Đấu không lại em, không đập."

Tô Hảo bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu đối với bản thân. Cô cười một cái, để anh chờ một lát sau đó cúp điện thoại, chạy dữ liệu một lần nhìn số liệu ổn định. Tô Hảo tắt máy tính, cầm điện thoại lên đi cùng mọi người tan làm, Kỳ Kỳ kéo cánh tay Nghiêm Sùng trên mặt biểu cảm vui vẻ.

Tô Hảo đi ở phía trước có chút không được tự nhiên.

Cô quay đầu nhìn một chút, mọi người đều đi sau cô, Tô Hảo bất đắc dĩ, một đường đi đến cổng, Chu Dương đổi xe là Bentley.

Mặc áo sơ mi quần dài dựa ở trên cửa xe, vuốt vuốt điện thoại, dáng người cao thẳng tràn đầy phong lưu.

Anh đứng thẳng người, cong môi nắm tay cô, đi đến bên ghế phụ.

Bên đường, người qua lại tấp nập rất nhiều xe, anh mở cửa xe đưa Tô Hảo đến, đóng cửa vòng qua vị trí lái.

Nhìn nhóm đồng nghiệp Tô Hảo một chút.

Nhóm đồng nghiệp Tô Hảo đứng thẳng người, ưỡn ngực không chịu thua.

Nhiều người nên có thể áp chế khí thế Chu Dương một chút, Chu Dương quét mắt một cái, cười, ngồi vào trong xe.

Tô Hảo thò đầu vẫy tay với mọi người.

Cửa sổ xe thuận thế kéo lên, tay Chu Dương đặt lên tay lái, nhìn cô.

Tô Hảo mím môi: "Gì vậy?"

Chu Dương tới gần, hôn lên khóe môi cô, sau đó lại hôn một cái: "Không phải nằm mơ."

Cô không biết được, anh mơ bao nhiêu lần.

Tô Hảo cụp mắt xuống, hôn đáp trả. Hai người cứ như vậy vừa chạm lại buông ra, quấn quít lấy nhau, Tô Hảo đẩy anh một chút: "Lái xe, trời tối rồi."

Chu Dương ngồi lại, khởi động xe.

"Muốn ăn cái gì?"

Tô Hảo: "Anh quyết định."

"Anh đặt chỗ ở tầng 53, ăn ở đây?"

"Ừ."

Trời tối dần, vào mùa đông ban ngày ngắn hơn rất nhiều, đến tòa nhà 53, màn đêm buông xuống, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ, Tô Hảo tháo dây an toàn, lần đầu tới chỗ này, khoảng cách gần như vậy nhìn tòa nhà như quái vật khổng lồ, Chu Dương đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, giữ eo cô: "Có phải rất cao không?"

"Ừ, người thật nhỏ bé."

Chu Dương cười.

Cô không phải nói là rất sang trọng mà là nói nhỏ bé.

Quá đáng yêu rồi.

Anh ôm cô chưa đủ, nắm bàn tay đang đặt trên bụng của cô, nắm lấy cổ tay cô, dắt cô lên cầu thang, nói: "Nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực có thể thành việc lớn."

Tô Hảo ngẩng đầu liếc anh một cái: "Mấy chiếc đũa bẻ gãy liên tục sao?"

Chu Dương lại cười, lông mày đều là phong lưu.

"Là vậy."

Hai người tiến vào thang máy, Chu Dương quẹt thẻ, trực tiếp đến tầng 53.

Ra khỏi thang máy đã có người chào đón, lúc này người tới ăn cơm rất nhiều nhưng mà nơi này lớn cho nên không có sự chen chúc, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến vị trí gần cửa sổ, nhìn xuống không thấy đáy, nhìn cũng giống như kiến.

Chu Dương kéo ghế cho Tô Hảo, Tô Hảo ngồi xuống.

Chu Dương ngồi đối diện.

Nhân viên phục vụ tiến lên, cầm menu đưa cho Chu Dương, Chu Dương đem menu cho Tô Hảo, Tô Hảo nhìn một vòng đều là tiếng Anh.

Cô nhìn bò bít tết.

Các món ăn ở đây không ghi giá.

Cô chọn một phần bò bít tết.

Chu Dương cũng chọn một phần, nói với nhân viên phục vụ: "Một bình rượu đỏ."

Tô Hảo: "Em không uống, anh còn phải lái xe đấy."

Chu Dương ngừng lại một chút.

Tô Hảo chống cằm nhìn anh.

Chu Dương nhíu mày, mấy giây sau anh nghiêng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Không lấy rượu đỏ, thêm một phần kem."

"Được." Nhân viên phục vụ cầm thực đơn, mỉm cười rời đi.

Chu Dương nhìn điện thoại một chút: "May mà còn 1 tuần nữa mới tới ngày 28."

Tô Hảo lúc đầu không phản ứng, sau đó phản ứng kịp, phía dưới vô thức dùng chân đá chân Chu Dương, anh không né tránh, nghiêng người về phía sau, đầu ngón tay gõ bàn, cười nói: "Nhớ kỹ mà."

"Nếu gần quá thì ăn kem không tốt." Anh nhướng mày, mặt mũi cũng mang theo ý cười.

Tô Hảo mặc kệ anh.

Mấy giây sau, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mắt không chớp nhìn anh.

Chu Dương: "Hử?"

"Anh sẽ không phải ngay cả em ..." Cô không nói tiếp.

Chu Dương xích lại gần: "Hử?"

Một giây sau, anh cúi đầu nở nụ cười, sửa lại cổ áo sơ mi: "Cup B đúng không?"

Tô Hảo đột nhiên đỏ mặt, đá anh lần nữa.

Chu Dương lấy tay ngăn chặn chân cô dưới bàn, cô mặc váy đến đầu gối nhưng ngồi xuống nhất định là bị kéo lên, lòng bàn tay anh dán vào da thịt cô.

Nóng bỏng.

Tô Hảo đột ngột lùi lại.

Anh lại nắm lại.

Hai người náo loạn một chút.

Hai phần bò bít tết đem lên, nhân viên phục vụ chăm sóc rất chu đáo, môi trường ở đây rất tốt, ánh sáng không quá sáng nhưng cũng không quá tối, âm nhạc êm dịu.

Còn có một cây dương cầm đặt trên sân khấu nhỏ.

Nhân viên phục vụ làm xong, rời đi.

Chỉ còn lại bò bít tết chưa cắt.

Chu Dương cầm dao nĩa lên, trước tiên giúp Tô Hảo cắt bò bít tết.

Áo sơ mi được anh vén lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn chắc, tộc độ rất nhanh đem bò bít tết cắt thành những miếng nhỏ.

Cắt xong không vội vàng rời đi, xiên một miếng đút cho Tô Hảo. Tô Hảo nhìn xung quanh mọi người đều đang nói chuyện, chần chừ một lúc, lấy tay chặn lại cúi người cắn.

"Ăn ngon không?"

Tô Hảo phồng má gật đầu.

"Ăn ngon là được."

Anh lấy khăn giấy lau nước trên khóe môi Tô Hảo, Tô Hảo phản ứng kịp tự mình lau, bít tết cũng không nhiều lại thêm mỳ, salad hoa quả các loại rất nhanh liền ăn xong. Nhà hàng trên trời không phải là tốt nhất, chủ yếu là khu vực bên ngoài, nơi có sàn kính, nơi nhiều người ăn uống trò chuyện, không có cảm giác đang ở tầng 53, nhìn rất thoải mái.

Tô Hảo nhìn vài lần cũng không dám nhìn nhiều, cảm giác thật chóng mặt, cũng bội phục mọi người không bị ràng buộc, thoải mái. Chu Dương theo ánh mắt cô nhìn một chút, cười lên: "Ăn cơm xong đến đó xem phong cảnh không?"

Tô Hảo nhanh chóng lắc đầu.

Chu Dương vươn tay xoa lỗ tai cô một chút.

Ăn xong bò bít tết, một phần kem được đưa tới.

Là vị ô mai, thử một miếng đặc biệt thơm ngọt. Chu Dương uống cà phê, Tô Hảo ăn vài miếng sau đó múc một miếng đưa cho anh, Chu Dương để cà phê xuống, lắc đầu.

Tô Hảo: "Thử xem."

"Ngọt."

"Cũng được."

Nhìn ánh mắt như nước của cô cũng không có cảm xúc gì khác, Chu Dương vô thức tiến tới, há miệng ngậm lấy cái thìa.

Vị ngọt tiến vào cổ họng.

Anh nhíu mày: "Cũng chỉ có em dám cho anh ăn cái này."

Tô Hảo ồ một tiếng.

Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô thuận tay alo một tiếng.

Là ba Đường Duệ.

Ông ở bên kia cẩn thận nói: "Hảo Hảo, con có thể đến xem Đường Duệ không? Nó bị bệnh đang ở bênh viện."

Chu Dương chống đỡ răng, dừng động tác nhìn cô.

Tô Hảo cũng nhìn anh.

Sau đó cô thấp giọng nói: "Chú Đường, được."

Chu Dương khẽ cắn hàm răng.

(3603 words.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net