Chương 63: Quán bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ánh nắng cũng không tệ, chiếu vào phòng tắm, Chu Dương đưa lưng về phía ánh sáng, sắc mặt âm trầm không rõ, một lúc sau mới vươn tay tiếp tục sửa ống nước, hỏi: "Làm sao em biết?"

Anh cũng không giấu mà thoải mái thừa nhận.

Không biết là ai lỡ miệng nói ra.

Tô Hảo rút một tờ giấy, lau mồ hôi ở cổ anh, thấp giọng nói: "Em đoán."

"Anh đây là đang thể hiện?" Tô Hảo nhàn nhạt hỏi.

Chu Dương cười một cái không trả lời, không có mặt mũi trả lời.

Tô Hảo cũng cười, nhìn khớp xương ngón tay của anh giữ lấy lỗ hổng kia, phòng ở đã cũ, công tắc chính ở tầng một thông với siêu thị người khác.

Siêu thị phải dùng nước, siêu thị đóng cửa cũng không được, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng tìm người đến sửa, anh là đại thiếu gia, mười ngón tay không dính nước xuân, thật không nghĩ tới vậy mà biết sửa còn sửa rất tốt. Tô Hảo vứt khăn giấy, hỏi: "Làm sao anh biết làm cái này?"

"Học." Chu Dương đóng vạch ngăn gỗ, sau đó đóng hộp dụng cụ, đứng dậy dùng chân dài đá cửa một chút, thuận tay kéo Tô Hảo vào trong ngực.

Anh dựa vào cửa, Tô Hảo dựa ở trong ngực anh, đầu ngón tay chống đỡ lấy ngực anh ngửa đầu nhìn.

"Anh học ở đâu?"

Cô mặc váy mỏng, lòng bàn tay anh dán vào eo cô, xoa nhẹ, có thể cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp, Chu Dương mím môi nói: "Anh học được khi ở Harvard, những cái súng ống ở công nghiệp quân sự đều là anh lắp ráp."

Ý của anh là anh có năng lực thực hành mạnh.

Tô Hảo gật đầu: "Lợi hại."

"Vậy khen thưởng cho anh?" Anh cúi thấp đầu, ngửi tóc cô, nghiêng đầu môi rơi xuống gò má cô, Tô Hảo không trốn, ánh mắt rơi vào ống nước, nhìn kĩ có thể nhìn thấy chỗ hỏng trước đó đã được sửa, mà chỗ Chu Dương sửa là mới làm hỏng.

Anh tinh tế hôn vào cổ, Tô Hảo nắm lấy cổ áo anh, khuôn mặt đỏ lan rộng, cô nói: "Em phát hiện anh, cái người này đôi lúc rất vô đạo đức."

Chu Dương chôn ở đó, dừng lại, thanh âm mơ hồ: "Phải không?"

Tô Hảo nói: "Chính anh tự biết."

Chu Dương tiến lên hôn khóe môi cô: "Đều là vì em."

Tô Hảo: "Đừng, em không dám gánh cái trách nhiệm này."

Chu Dương hôn xong, ngẩng đầu đem mặt cô đặt ở trong ngực, nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu vào, còn có bụi bay trên không trung, anh ôm sát eo cô, nói: "Anh là người tốt."

Tô Hảo cười lên.

Đấm đấm vào ngực của anh.

Cô lại phát hiện càng ở chung với anh cô càng ít đắn đo, có thể nói rất nhiều chuyện, nhưng anh cái gì cũng có thể hiểu, người này cái gì cũng đều hiểu.

Hiểu nhiều khó tránh không ai bì nổi.

Cánh cửa có tiếng gõ.

Hai người dừng động tác, hô hấp cứng lại.

Nghe được Thành Linh sau cánh cửa nói: "Tô Hảo? Chu Dương, xong chưa?"

Tô Hảo lập tức từ trong ngực Chu Dương tránh ra, trả lời: "Xong rồi."

Nói xong, cô đẩy Chu Dương ra, đi mở cửa.

Chu Dương tránh sang một bên, cảm giác trống rỗng trong vòng tay khiến anh khó chịu, Tô Hảo vội vàng thoát ra khỏi anh như vậy càng khó chịu hơn.

Sau khi mở cửa.

Thành Linh cầm trong tay cái thìa, liếc nhìn ống nước trên mặt đất, nắp gỗ đã được đóng lại, bà thở phào nhẹ nhõm: "Chu Dương đâu rồi?"

"Anh ấy đang rửa tay." Tô Hảo bình tĩnh đi ra khỏi phòng tắm, đầu ngón tay kéo cổ áo lại.

"Ừ." Thành Linh chưa từng nghĩ tới Tô Hảo sẽ ở bên Chu Dương cho nên lúc này cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp, hai giây sau lại thăm dò: "Hảo Hảo, cậu ấy ở lại ăn cơm không?"

Tô Hảo rót một ly nước, nghe tiếng nước trong phòng tắm, anh có thể đang rửa mặt, Tô Hảo gật đầu: "Có, ở lại đây ăn cơm."

"Được." Thành Linh lại đi vào phòng bếp.

Ánh sáng bị ngăn lại, Chu Dương kéo tay áo đi ra, cổ còn có một chút nước, anh vừa rửa mặt, anh đi đến bên bàn trà, khom lưng cầm lấy đồng hồ đeo leo, đôi mắt hẹp dài nhìn Tô Hảo đang đứng cạnh bàn ăn, Tô Hảo rót một ly nước đưa tới, đối diện với ánh mắt của anh, đặt nước ở trên bàn trà.

Chu Dương sửa lại cổ áo sơ mi, đưa tay lấy cốc nước, đi qua nhau, thấp giọng hỏi: "Lúc nào thì nói với dì Thành một tiếng? Tóm lại như này anh giống như người thứ ba."

Tô Hảo nhìn anh một cái, ánh mắt giống như biểu thị, anh không giống như vậy sao?

Chu Dương híp mắt nhìn ra ẩn ý trong ánh mắt cô.

Tâm cứng lại.

Một giây sau, anh uống nước, ngữ khí lười nhác: "Chuyện này vẫn còn cần mẹ anh giúp đỡ, nhưng mà mẹ anh người này sẽ cản trở anh."

Tô Hảo không nghĩ tới suy nghĩ của anh cùng với cô lại trùng nhau, cô nói: "Anh còn rất tự mình hiểu lấy."

Chu Dương: "......"

Lúc này phòng bếp truyền ra tiếng Thành Linh gọi Tô Hảo đi giúp bưng thức ăn, Tô Hảo quay người đi vào, trên bếp đã chuẩn bị hai món ăn.

Thành Linh nói: "Không biết cậu ấy có ăn hợp hay không, mẹ đã lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hết."

Tô Hảo: "Ăn hợp thì ăn nhiều, ăn không hợp thì ăn ít, anh ấy không thiếu bữa cơm như thế này."

Thành Linh: "Ừ."

Lập tức không còn áp lực, Tô Hảo bưng thức ăn ra ngoài, chỉ một lát sau có thể ăn, Chu Dương lúc này nghe một cuộc điện thoại, tổng cộng bốn món một canh.

Ba người ngồi xuống, Tô Hảo múc cho Chu Dương một bát canh, anh gắp một ít đồ ăn cho Tô Hảo, hai người duy trì tương tác nhưng lại có chút khoảng cách.

Cả quá trình Thành Linh không phát hiện ra hai người có gì quá mức.

Sau khi ăn xong, Chu Dương nhìn điện thoại, nói: "Buổi tối đi quán bar của Liễu Yên, vừa khai trương."

Tô Hảo gật đầu.

Thành Linh lại nói: "Đừng quá muộn."

"Ừ, được." Tô Hảo đáp.

Cô phụ giúp thu bát đũa vào bếp, trong phòng bếp cùng Thành Linh nói chuyện một lúc rồi mới đi ra, cùng Chu Dương ra ngoài, Thành Linh giống như nghĩ đến gì đó, đi theo sau, gọi: "Tô Hảo."

Tay Chu Dương đặt ở eo Tô Hảo đột nhiên bị hất ra.

Anh quay người lại nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo quay người lại nhìn Thành Linh.

Thành Linh không thấy động tác của hai người, chỉ dặn dò Tô Hảo: "Không nên uống rượu, vui vẻ một chút là được."

"Con biết rồi." Tô Hảo mỉm cười.

Chu Dương đứng ở một bên nhìn cảm thấy vô cùng uất ức, trước mặt mẹ bạn gái mà phải che giấu thân phận, anh cầm điều thuốc nghịch nghiền nát.

Sau khi đóng cửa lại.

Trong hành lang chỉ có hai người, Tô Hảo nhìn anh một cái.

Chu Dương đem tàn thuốc thả vào túi, nắm lấy tay Tô Hảo, quay người xuống tầng.

Giọng điệu anh có chút lạnh lùng: "Anh có chỗ nào không tốt? Hử?"

Tô Hảo: "Anh cảm thấy anh rất tốt sao?"

Lời này vừa nói ra, Chu Dương dừng bước chân quay người lại, Tô Hảo đứng ở bậc thang, khuôn mặt nhu hòa, cô nở nụ cười: "Phụ nữ gia đình bình thường cùng kiểu đàn ông như anh chơi không nổi, ba mẹ của gia đình bình thường cũng sẽ tránh anh như tránh rắn."

Chu Dương đi lên bậc thang tới gần Tô Hảo, đầu gối chống đỡ lấy cô: "Nếu như mang thai dì Thành hẳn là sẽ không phản đối nữa?"

Hô hấp của anh rất gần, đầu ngón tay còn có mùi bạc hà. Tô Hảo nhìn anh có thể cảm giác được anh kiêu ngạo như vậy sợ là ở chỗ mẹ cô không nhấc đầu lên được.

Tổn thương lòng tự trọng nha.

Cô hỏi: "Trước kia sao anh không sinh ra một đứa con?"

Chu Dương bóp vành tai cô thưởng thức: "Bọn họ không xứng."

Suy nghĩ về đứa bé nên tâm tư hơi lạc Chu Dương, đầu ngón tay hướng xuống sờ bụng cô.

Tô Hảo hất ra.

Chu Dương nhíu mày không tiếp tục, dắt tay cô tiếp tục xuống tầng.

Tâm trạng cáu kỉnh cùng với phiền não cũng khá hơn một chút.

Con cái cũng xem là một cách.

Sau khi lên xe, Tô Hảo thấy Liễu Yên gửi WeChat cho cô.

Liễu Yên: Tô Hảo, đêm nay nhớ tới.

Tô Hảo: Được, đang trên đường tới.

Bentley màu đen khởi động, lái ra đường lớn hướng về phía phố quán bar ở trung tâm, Tô Hảo nhìn người đàn ông ở vị trí lại, anh lấy một điếu thuốc, không có hút chỉ cắn, liếc nhìn cô một cái. Hai người đối mặt vài lần, Chu Dương trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, kéo tay cô bóp một cái.

Quán bar Liễu Yên mở ở khu trung tâm nhưng không phải khu vực phồn hoa mà ở trong góc. Ngoài cửa đỗ nhiều xe, toàn là xe sang.

Có lẽ thiếu gia, thiên kim Lê Thành đều tới.

Âm nhạc không lớn còn rất êm tai. Sau khi xe dừng lại, Chu Dương ôm eo Tô Hảo đi vào, gặp được Lý Dịch ở cửa ra vào anh ta đang dựa vào tường gọi điện thoại.

Nghe giọng điệu có chút giống đang dỗ người.

Anh ta dùng ngón tay chỉ phía sau ý tứ để bọn họ đi vào, lại chào hỏi Tô Hảo, Tô Hảo nhìn anh ra mỉm cười, Chu Dương cười hỏi: "Gặp phải yêu tinh sao?"

Lý Dịch: "Tô Hảo, quản cậu ta đi, miệng thiếu nợ."

Tô Hảo cười nhìn Chu Dương.

Chu Dương ho một tiếng, nhướng mày ôm cô đi vào trong.

Lý Dịch dựa vào tường thấy vậy chậc một tiếng.

Chu Dương chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Ghế dài quầy rượu là thiết kết theo hình trăng lưỡi liềm, Hứa Điện và Mạnh Oánh, Giang Úc và Vân Lục đang ngồi ở đó, bốn người đang chơi xúc xắc. Chu Dương ôm Tô Hảo đi đến, Vân Lục vẫy tay, Tô Hảo ngồi ở bên cạnh cô ấy, Chu Dương thuận tay cầm một ly rượu trái cây đặt trước mặt Tô Hảo.

Sau đó ngồi bên mép sô pha, vòng tay qua eo cô, ngón tay nhận lấy điếu thuốc Liễu Yên đem tới gõ gõ ở trên bàn.

Hứa Điện ném một cái chén qua, Chu Dương bắt lấy, anh kéo tay áo sơ mi lên, cắn thuốc lá, bắt đầu chơi: "Uống cái gì?"

Anh ngước mắt lên hỏi.

Hứa Điện cầm một viên bạc hà cắn lấy, nói: "Đấu rượu hả? Chờ Liễu Yên tới xem cô ấy muốn đấu cái gì với chúng ta."

"Cô ấy có lẽ không rảnh." Chu Dương nói.

Người đến trong quán bar càng nhiều, Liễu Yên xuất hiện ở quán bar, mọi người la hét, yêu cầu cô đến nâng ly chúc mừng, Liễu Yên dựa vào quầy bar, nói: "Tôi cũng không phải lấy chồng cần gì đi qua cho mấy người mời rượu, không đi."

Một đám người cười lớn.

Tô Hảo uống một ngụm rượu trái cây, nhìn quán bar chật kín người.

Không biết Liễu Yên nói cái gì, mấy người cười đứng lên nói muốn đi mời cô ấy, cô ấy không tiếp liền biến thành cả đám tới mời hội Chu Dương.

Từng người bưng rượu tới liếc mắt thấy được Tô Hảo bên cạnh Chu Dương, mấy người nhìn nhau, sau đó hướng Tô Hảo cúi đầu: "Chào chị dâu! Chị dâu thật xinh đẹp."

Tô Hảo sững sờ.

"Chào mọi người."

Giọng cô mềm mại.

Vừa lên tiếng, mọi người đều yên lặng. Giọng này thật dễ nghe, Chu Dương đá tên cầm đầu: "Tất cả cút!"

Tất cả đều là lũ ăn chơi.

Hiểu biết về mọi thứ, Tô Hảo lại dịu dàng động lòng người, sẽ có cảm giác khác. Cái người cầm đầu sửng sốt một chút, vội vàng uống xong ly kia kéo mọi người đi trong bối rối.

Không có cách nào khác, đôi khi đàn ông không thể cưỡng lại phụ nữ nhu tình như nước.

Chu Dương đặt ly rượu xuống bàn đi tới gần Tô Hảo, ép cô vào một góc, trầm giọng nói: "Ở bên ngoài em có thể tức giận hơn với người khác được không? Hử? Giống như em bình thường đối với anh, nhanh mồm nhanh miệng."

Tô Hảo dựa vào sô pha đẩy bả vai anh: "Em sẽ cố gắng."

Chu Dương hừ lạnh.

Trước đó không có phát hiện ra mẫu người như Tô Hảo thật ra là ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều đàn ông.

Mẹ kiếp.

Đêm nay khai trưởng quán bar, Liễu Yên còn làm một trò bốc thăm, uống một ly rượu đặc biệt do cô ấy chuẩn bị, có thể tiến lên bốc thăm. Chu Dương có chút hứng thú, sau khi hôn lên môi Tô Hảo: "Ở chỗ này chờ anh, đi lấy giải thưởng lớn về cho em."

Tô Hảo gật đầu, dựa vào bàn nghiêng đầu nhìn. Quầy bar bên kia ngẫu nhiên phát ra tiếng cười, Tô Hảo nhìn sang, Chu Dương ngồi ở trên quầy bar, xung quanh rất nhiều người, anh chống trán cười, xương quai xanh hơi lộ vẫn phong lưu như cũ.

Hứa Điện với Giang Úc cũng tham gia náo nhiệt, ở đây chỉ còn ba người phụ nữ, Vân Lục kéo tay Tô Hảo trò chuyện không ngừng. Tô Hảo lắng nghe, Vân Lục thật sự rất đáng yêu, lúc nói chuyện cũng thường xuyên phát ra một chút giọng trẻ con.

Mạnh Oánh ở đối diện thỉnh thoảng nói hai câu, ba người bầu không khí hòa thuận vui vẻ. Lúc này một cái bóng người cao gầy xuất hiện, Tô Hảo ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt tinh xảo của Lý Tú.

Lý Tú cười: "Chị Tô Hảo, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Tô Hảo đáp.

Lý Tú đứng xem với vẻ mặt khinh thường, cô ta nhìn Mạnh Oánh với Vân Lục, cũng chào hỏi, Vân Lục tò mò nhìn Lý Tú, Mạnh Oánh liếc mắt nhìn liền mất hứng thú. Lý Tú quét mắt nhìn một vòng trên bàn nói: "Chị Tô Hảo, gần đây chị khỏe không? Chị uống rượu trái cây?"

Tô Hảo nhìn liếc cái ly, gật đầu: "Ừ."

"Rượu trái cây cũng là rượu, chị Tô Hảo uống ít một chút." Lý Tú nghiêng đầu, có vẻ như có chút lo lắng.

Tô Hảo: "Đã biết."

Lại im lặng mấy giây.

"Em có thể ngồi được không? Nói chuyện với chị một chút." Lý Tú cẩn thận hỏi, Tô Hảo nhìn Vân Lục, Vân Lục gật đầu, Tô Hảo mỉm cười dời chỗ ngồi: "Ngồi đi."

Lý Tú ngồi xuống bên cạnh Tô Hảo, cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, lộ ra xương quai xanh, Tô Hảo nhìn thoáng qua có thể thấy hình xăm trên đó.

Một chữ [Z] rất rõ ràng.

Tô Hảo híp đôi mắt, giữ nguyên vẻ mặt.

Lý Tú nghiêng người, nói: "Trong khoảng thời gian này em bận rộn không có thời gian liên lạc với chị, em phải chúc mừng chị Tô Hảo với Chu Dương ở cùng một chỗ."

Khúc nhạc đệm xinh đẹp như vậy, Tô Hảo mỉm cười: "Cảm ơn."

Lông mi của Lý Tú rất dài, cô ta đánh phấn mắt dàu, khi cụp mắt nhìn có chút u sầu, vài giây sau, cô ấy lại gần Tô Hảo, nhỏ giọng nói: "Chị."

"Bây giờ Chu Dương vì chị mà điên cuồng như vậy, đánh nhau, quỳ gối, hoa hồng, bóng bay, chỉ vì chị quá khó theo đuổi thôi, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ chán, bởi vì anh ấy căn bản không phải người như vậy, anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi vì một người phụ nữ nào, sự mới mẻ kiểu gì cũng sẽ qua."

Giọng cô ta bây giờ không còn nũng nịu nữa.

Nói chuyện với Tô Hảo cũng giống như nói chuyện bình thường, nhưng dùng dao đâm người.

Vân Lục ngồi một bên trừng to mắt.

Mạnh Oánh ngồi đối diện tỏ vẻ hứng thú, ngồi thẳng người.

Tô Hảo chống cằm nhìn Lý Tú, nghĩ thầm quả nhiên người này tới không có ý tốt, cô yên lạnh mấy giây, phụ họa nói: "Em nói rất đúng."

Lông mi Lý Tú run lên, lập tức nhìn về phía Tô Hảo, cho rằng là mình thắng.

Tô Hảo mi mắt cong lên, không có nửa điểm công kích: "Vậy thì em làm cho Chu Dương quỳ xuống vì em, vì em đánh nhau, được không?"

Sắc mặt Lý Tú thay đổi.

Nhìn Tô Hảo với vẻ mặt không dám tin.

(2985 words)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net