Chương 11: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Các ngươi đang làm gì với tiểu thư của tôi vậy?


Linh Nhi được ôm vào lồng ngực ấm áp của ai đó, ngước mắt lên trên...Là hắn! Vẫn cái vẻ mặt kiêu ngạo đó, từng đường nét thanh tú, mái tóc nâu đó...

-Hửm? Mi nói gì hả tên nhóc kia? Của mày? Ha! Con bé đó là của tao rồi!

Bọn chúng cười khùng khặc, có vẻ như rất đắc ý.

Tên to con nhất ghé sát vào tai Đậu Đậu, nói nhỏ:

-Bán nó cũng được giá lắm đấy, con nhóc trắng trẻo thế...Hự! 


Đáng tiếc, tên đó chỉ nói được vậy, trước bụng đã truyền lên một cỗ đau đớn. Hắn ôm bụng, bất đắc dĩ phải lùi về phía sau.

-Ngươi thử nói lại xem?

-Thằng chó! Chúng bay! Lên trả thù cho đại ca!_Một tên hô lên, rồi cả hai tên còn lại đều xông lên cùng lúc, Đậu Đậu thở dài rồi để Linh Nhi ra sau lưng mình, cũng không quên dặn dò:

-Nhớ phải đứng sau lưng tôi.


...

Đậu Đậu hơi xoay cổ tay, rời đi, dưới đất là ba tên du côn lúc nãy, lúc trước oai phong bao nhiêu thì bây giờ thảm hại bấy nhiêu.

Có vẻ như người dân ở vùng này đã quá quen với những cảnh đấm đá nhau ở giữa đường xá thế này nên dường như cũng chẳng ai thèm đoái hoài tới. Họ vẫn như vậy, đi lại bình thường trên đường phố, coi như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, sau trận đánh đó có vài thứ đã thay đổi.

Đậu Đậu sứ giả nghiễm nhiên có thêm một cái đuôi.

Sứ giả đi trước.

Cái đuôi theo sau.

Cái đuôi vừa lùn, vừa bé, vừa dễ thương, ai đi qua cũng tưởng trẻ con, thấy dễ thương nên có vài người cho bánh, cho kẹo, hoa quả... rồi xoa đầu.


Và điều đó làm vị sứ giả nào đó khó chịu vô cùng.

Anh kéo cô đi lên cùng với anh, ngang hàng.

-Ê này_Đậu Đậu gọi.

-Gì hả?

-Sao muội cứ lẽo đẽo theo ta vậy?


-Chứ không phải anh đang nắm tay tôi sao?

Người nào đó phát hiện ra mình bị hớ, vùng vằng bỏ tay ra.

-Ta bỏ rồi đấy! Giờ muội mau đi đi.

-Ta phải đi đâu?_Linh Nhi có chút buồn cười, bây giờ cô nên đi đâu cơ chứ.

-Đi về nhà của.._Hớ tập hai, anh biết thừa cô không phải người của thế giới này, mà chính anh lại là người đưa cô đến, nói như vậy, chẳng khác nào đuổi khách sao?


-À không, muội mau đi tìm bạn mình đi.


-Nhưng mà bây giờ huynh chính là manh mối duy nhất của ta. Mẹ huynh bảo rằng huynh là sứ giả. Mà sứ giả thì đi tây đi đông đúng không? Chắc đi cùng huynh dễ tìm người hơn.

-Ờ mà cũng đúng...Mà...muội vừa nói MẸ ta là sao...?

Đậu Đậu sứ giả hơi giật giật mí mắt, nhanh như vậy, mà chuyện gì đã xảy ra rồi...


-Ừm_Vậy là Linh Nhi kể hết chuyện ra cho Đậu Đậu, anh chỉ biết thở dài. Ý trời, rõ ràng là ý trời!

-Thôi được rồi...Nhưng ta không biết bạn muội ở đâu cả...Vì chiều không gian lâu quá không hoạt động nên bị trục trặc. Trước tiên thì chúng ta hãy đến tiệc trà của Đạt Đạt đi đã, cậu ấy đi chu du còn nhiều hơn cả ta. Quen biết rộng rãi, với lại tất cả các loài vật đều ở đó, không chừng có thông tin gì đó_Đậu Đậu nói xong liền dừng lại, lúc này hai người đã vào rừng. Anh đến gần một hốc cây, chạm tay vào thân cây, bỗng dưng phần vỏ nứt ra, tạo thành một cái hốc to.

Đậu Đậu liền nhảy xuống cái hốc đó.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net