Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới luôn tràn ngập nguy hiểm.

Bất kể là ai đều có nguy cơ bị phá hủy. Vạn vật trên thế gian này luôn hướng đến và kiếm tìm cảm giác an toàn. Vì chúng ta đều biết sợ hãi, thế nhưng nỗi sợ của mỗi người mỗi khác.

Sợ đói khát, sợ phản bội, sợ mất đi,...

"Để thoát li nỗi sợ hãi, quan trọng nhất là phải được an toàn"
- giữa cơn mưa lớn, khoảng khắc tôi được cô ấy giao vào tay anh ta, tôi đã hiểu ra điều này.

"Chiếc ô này rất hợp với cậu, cho cậu đó"

"Ơ?...Vâng...Cảm...cảm ơn"

Người trước là chủ nhân tiền nhiệm của tôi, còn cái người nói cảm ơn cũng không xong kia chính là chủ nhân hiện tại.

Còn tôi? Tôi là một chiếc ô cán dài, nếu như trên thế gian này không còn mưa nữa thì chắc hẳn tôi sẽ bị vứt bỏ.

Thật may, thế gian này vẫn có mưa rơi.

Chủ nhân mới của tôi là một người tất hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích bất cứ hoạt động xã giao nào. Còn ngoại hình ấy hả? Nếu vứt cậu ta vào giữa đám đông thì sẽ không tìm thấy luôn ấy.

Không đến nỗi cái gì cũng tệ, nhưng cũng chẳng có gì để mà khen.

Thế nhưng có một điểm khiến tôi cảm thấy bản thân mình và vị chủ nhân mới này rắt hợp nhau, tôi thường hay nghũ rằng... cũng chính vì điểm này mà tôi mới đến tay anh ta.

Chúng tôi đều sợ bị người khác phát hiện, sợ bị người khác nhìn chằm chằm, bởi lẽ chúng tôi đều biết," cảm giác tồn tại" đồng nghĩa với" hiểm nguy". Vì sao mà tôi chủ nhân của mình như thế á?

Bởi vì chủ nhân mới thường bám theo sau chủ nhân cũ của tôi, nhưng mãi vẫn không dám bắt chuyện. Dù trời có mưa, thì anh ta cũng chỉ thích cầm lấy tôi để che chắn, rồi đi theo sau chủ nhân cũ của tôi về nhà. Anh ta thường đứng trước cửa rất lâu rồi mới chụi rời đi.

Chói mắt đến mất không dám lại gần ư?

Tựa như kiếp sống loài bươm bướm, lẽ ra nên sống lí trí hơn, nhưng nó thường hay bị ánh nến hấp dẫn, để tự thiêu rụi, dẫu biến thành tro tàn cũng chẳng thể lưu lại chút gì trong lòng ánh nến.

Khi đã biến thành tro tàn, sẽ chẳng còn ánh sáng nữa.

Bạn muốn nói rằng nó không oán không hối à? Xét theo nghĩa nào đó thì cũng không sai... Bởi vì nó đã tan biến rồi, ngay cả tư cách để buông bỏ oán trách và hối hận cũng khônh cifn nữa.

Có một vài người sinh ra để cho người khác phải ước vọng, nhưng thứ ước vọng ấy chẳng hề liên quan đến những người bình thường, chủ nhân tôi ắt hẳn cũng hiểu được điều này.

Ước vọng được gọi là ước vọng, chính là vì bạn biết rằng mình vĩnh viễn không với tới nó.

Trong xã hội loài người, dù hành vi này chẳng hề mang ác ý, nhưng cũng gần giống như " stalker( kẻ cuồng bám đuôi, cuồng theo dõi người khác)"nhỉ?

Vì sao stalker lại đáng ghét? Bởi vì "kẻ bám đuôi" liệu có biến thành "kẻ tấn công" hay không, hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào ý muốn của chính kẻ đó mà thôi, cũng có nghĩa là: toàn bộ hiểm nguy đều do một mình người bị bám đuôi gánh chịu.

Còn về quuền riêng tư?

Chỉ cần không chuyền ra ngoài, không bị bắt lại, thì cũng chẳng có ai phải chịu thương tổn cả. Vậy nên, nhìn nhận một cách nghiêm túc thì lỗi lầm duy nhất của stalker chính là: bị người ta phát hiện ra.

Cách danh xưng này nghe chẳng hay chút nào, hơn nữa lại còn bị người đời kì thị. Nhưng dẫu sao, kiểu cuồng theo dõi này người ta nhìn mãi cũng thành quen, vậy chứng tỏ hành vi ấy cũng có ưu điểm nào đó, chẳnh phải sao?

Đó chính là an toàn.

Như chủ nhân hiện tại của tôi chẳng hạn, không bày tỏ thì sẽ khoing sợ bị từ chối, nếu như không quá tham lam, chỉ cần nhìn thôi là đủ, vậy đây chắc chắn là một hành vi vô cùng sáng suốt.

Nhưng loài người ấy mà, rồi cũng có một phút giây nào đó đột nhiên phát điên, làm ra những chuyện cực kì ngu xuẩn.

Anh ta rốt cuộc vẫn cứ tham lam...

Anh ta thổ lộ rồi, dẫu đã biết trước kết quả, nhưng anh ta vẫn cứ làm.

Vốn tôi cũng chẳng bận tâm đâu, nhưng kết quả cuối cùng... tôi lại bị chỉ nhân này vứt bỏ nữa rồi.

Chuyện này khiến tôi hơi đau lòng...

Nhưng cũng chỉ " hơi hơi" mà thôi.

Không phải tôi mạnh miệng đâu.

Như tôi đã nói đó, điều quan trọng nhất trên thế gian này chính là an toàn, đặt quá nhiều kì vọng vào bất cứ thứ gì, vật gì cũng đều quá mạo hiểm. Chỉ có thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, giữ khoảng cách an toàn với mọi thứ, ấy mới là đạo lý tồn tại lâu dài.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh #vật