Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao đến giờ tôi mới cảm thấy an toàn nhỉ ? Rõ ràng từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng làm việc gì nguy hiểm cơ mà?

Sao đến tận lúc này tôi mới phát hiện trước đây bản thân mình bất an đến vậy nhỉ?

Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng kích động lạ thường, sự kích động này quá đỗi kì diệu, nó đi ngược hoàn toàn với cách nghĩ đó giờ của tôi, nhưng tôi không khống chế nổi bản thân mình, cứ như giờ phút này đây tôi đã bị cái gã chủ nhân ngu xuẩn kia nhập vào rồi ấy.

" Cậu tên gì?"

Tôi đột nhiên mở miệng hỏi tên của nàng.

"Tôi là Thư Thư."

Khoảng khắc nhận được câu trả lời, tôi bỗng hiểu rõ tại sao chủ nhân trước đây của tôi có thể vì những thứ kia mà điên cuồng tới vậy, tưởng như không cách nào dừng lại.

"Tôi là...là...Lưỡi Dài."

Tôi gom góp hết can đảm để nói ra lời giới thiệu không được lưu loát cho lắm, rồi lại lùi về sau hai bước, cầm lá lên che trước người hòng ngăn chặn ánh mắt của bọn họ.

Tôi không bận lòng việc bản thân bị gọi thế nào, tôi chỉ băn khoăn không biết liệu có người gọi nó hay không, trước đây tôi không để ý đến tên của mình cũng bởi bọn họ đâu ai biết đến sự tồn tại của tôi.

Thế nhưng cảm giác mình đang sống, ngay trong khoảng khắc bọn họ nhìn chằm chằm về phía tôi, đã tự nhiên nảy sinh.

Thì ra lâu nay tôi chưa từng sống, bởi vì chưa từng sống, cho nên tôi chưa từng sợ chết.

Đây là cái mà trước đây tôi chưa từng có đâu nha! Nhưng nó cũng thật mạo hiểm, bởi vì trong lòng tôi sẽ sinh ra một loại sợ hãi, sợ mất đi nó.

"Các người...các người...đừng có nhìn tôi như thế, tôi...tôi không quen."

Tôi cố gắng khống chế giọng mình đừng run rẩy, thật ra tôi không quen nói chuyện chút nào, chẳng phải không nói được, mà là nói ra cũng không ai nghe, thế nhưng giờ đây có người nghe thấy rồi, tôi lại không thể bình tĩnh được nữa.

Kẻ nhìn lén bị đưa ra ánh sáng, đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào?

"Xin lỗi nha, mày cứ thoải mái đi. Trước khi mày quen được thì tụi đây sẽ cố gắng chú ý."

Cái người được gọi là A Lạc kia nói với tôi một câu như vậy, sau bèn vung tay vung chân tùy ý nói:"Mau tản ra, mau tản hết ra nào! Đừng có như học sinh cấp một vây lại xem bạn học mới chuyển đến nữa, mấy tuổi rồi hả?"

Cái đám" vật linh" tản bớt đi, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Sợ à? Rất nhiều đứa trẻ lần đầu tiên đến nhà trẻ cũng sẽ thế này, trước đây tao cũng khóc ghê lắm...tại tao sợ mà."

Lời của A Lạc khiến tôi nhích cái lá ra một chút, lộ ra khe hở để nhìn về phía khuôn mặt cậu ta, nụ cười trên mặt cậu ta rất đỗi dịu dàng:"Có lẽ nghe thì hơi sợ hãi,nhưng chính bởi vì biết sợ hãi,nên ta mới biết trân trọng điều đó,mày cứ thử xem, sẽ nghiền cho coi."

Tôi nghĩ, đột nhiên tôi nhận ra... có lẽ tất cả những suy nghĩ trước đây của mình chẳng hề sáng suốt tí nào,mà là nhát gan thì có,nhưng dẫu thế, tôi vẫn không thể xác định được việc để nhân loại biết đến sự tồn tại của mình là tốt hay xấu.

Nhưng quả thật là tôi bỗng có một cảm giác kích thích lạ lùng.

Thế là lần đầu tiên trong đời,tôi cố lấy gan để nói với A Lạc một câu....

"Chủ nhân mới của tôi ơi,làm phiền cậu, đặt tôi ở chỗ nào kín một chút,tôi chỉ muốn nhìn mọi người thôi, chứ không muốn họ nhìn thấy tôi."

Tôi vốn nên trốn tránh hiểm nguy.

Nhưng chỉ riêng lần này, tôi thật sự muốn thử .

Chỉ một lần thôi là đủ.

Tôi cố gắng thuyết phục chính mình,cho dù tôi vẫn thấy sợ hãi như cũ, không khác trước đây là mấy.

Thế nhưng hiện tại, trong lòng tôi có thêm một thứ vô cùng lạ lẫm:

Khát vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh #vật