Quyển 5 - Chương 8: Tình thế chắc chắn phải chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời chạng vạng tối, gió đêm lướt gấp khẽ kêu, mây bay che trăng, rét lạnh thấu xương.

Gió lạnh mang chút hơi sắt, thối tới trước mặt, tay áo vạt áo lật qua lật lại; lá khô tàn nhánh, theo gió lay động, phát ra âm vang sàn sạt.

Đường Viên Viên vung vẩy liễu kiếm, hào tình vạn trượng nói: " Đi mau ! Chúng ta đi cứu Triển đại ca!"

Bạch Ngọc Đường quả quyết cản trở nói: " Cứu Triển Chiêu đã có Bạch gia đi, ngươi thành thật đợi trong phủ nha!"

Đường Viên Viên mắt hạnh trợn lên, không phục nói: " Triển đại ca bởi vì ta mà tổn thương, ta đương nhiên phải đi cứu hắn! Nếu như hắn có chuyện gì nguy hiểm, có ám khí của bản cô nương xuất thủ, nhất định biến nguy thành an đấy!"

Bạch Ngọc Đường không cao hứng trừng đáp: " Chỉ sợ ám khí của ngươi xuất thủ, Triển Chiêu hắn mới càng nguy hiểm!"

Đường Viên Viên có chút ảo não nói: " Nói bậy cái gì a, ta chỉ lỡ tay hai lần mà thôi ... ..."

Bạch Ngọc Đường vì đó cả giận nói: " Ngươi cũng chỉ xuất thủ hai lần mà thôi!"

Đường Viên Viên bĩu môi, rất là ủy khuất nói: " Ta là lo lắng cho an nguy của Triển đại ca, nghĩ đi hỗ trợ ứng cứu, lão thử ngươi thế mà lại không hiểu sự tình ... ..."

Bạch Ngọc Đường ôm vai đáp: " Có Bánh trôi nước ngươi mà đi theo, sẽ chỉ thêm phiền phức mà thôi, Bạch gia cũng không rảnh rỗi chiếu cố!"

Đường Viên Viên giẫm chân sẵng giọng: " Lão Thử thối! Ngươi lại khi dễ bản cô nương vướng víu!"

Tên ăn mày gãi đầu nói: " Ài , các ngươi đến cùng là có đi hay không a, trễ nữa chỉ sợ người kia đã chết rồi!"

Bạch Ngọc Đường quay đầu, đưa tay vỗ bả vai, ghé tai Đường Viên Viên nói nhỏ vài câu, cũng không biết nói chuyện gì.

Đường Viên Viên chớp chớp mắt hạnh, nghe được cao hứng trở lại, gật đầu nói: " Tốt !"

Bạch Ngọc Đường ôm vai cười nói: " Tốt liền mau đem tới cho Bạch gia ... ..."

Đường Viên Viên đưa tay vào trong vạt áo móc sờ, đem một vật đưa qua, thận trọng nói: " Lão Thử thối, cái túi thơm này cho ngươi, chớ có làm mất đấy"

Bạch Ngọc Đường thuận tay thăm dò trong ngực, nhẹ liếc nói: " Bánh trôi nước, ngươi chớ có lén lút đi theo!"

Đường Viên Viên đem liễu kiếm tra về vỏ, khua tay nói: " Hiểu được rồi! Bản cô nương đói bụng cực kỳ, cũng không rảnh rỗi cùng ngươi uống gió lạnh!"

Tên ăn mày nhìn nàng nghênh ngang đi trở vào bên trong phủ nha, khó hiểu nói: " Cô nương kia nàng ... ... không đi theo sao?"

Bạch Ngọc Đường tùy ý đem Họa Ảnh đỡ lên, hướng tên ăn mày chào hỏi, nói: " Chúng ta đi thôi!"

Tên ăn mày bận bịu đáp ứng, căng chân chạy tới dẫn đường, nói: " A ... ... đi theo ta!"

Bóng đêm mênh mông ảm đạm, mắt thấy hai thân ảnh, dần dần biến mất trên phố trong màn đêm ... ...

Đêm lạnh gió gấp, mây đen vây kín, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, rất là âm thảm thê lương.

Đường đi thanh lãnh yên tĩnh, người đi đường rất hiếm, bên trong ngõ sâu chợt có vài tiếng chó sủa xa xa truyền đến.

Tên ăn mày cư trú tại nhà tranh ngoại ô, từ Tùng Giang phủ ra khỏi thành, lại còn có bảy tám dặm đường núi.

Nhà tranh đơn sơ tàn tạ, trong viện cỏ dại rậm rạp, đêm tối nhìn lại rất cảm thấy thê lương. Trong lò đun chút thảo dược, mùi nồng đậm xông vào mũi, có nữ đồng quần áo cũ nát ở trong viện nhảy nhót, nhìn lại bất quá chỉ mới tám chín tuổi, vừa đi vừa hát trống trong tay lúc lắc chơi đùa, nhìn thấy tên ăn mày trở về, liền cười vui sướng nhào tới, quấn lấy hắn muốn ăn.

Trong phòng tiếng bước chân vang, cửa mở ra đến, là nông phụ quần áo chất phác, nhìn thấy tên ăn mày cùng Bạch Ngọc Đường, sắc mặt hơi lộ hòa hoãn,nói: " Ngươi trở về rồi ... ..."

Tên ăn mày hỏi vội: " Đại nương , người kia đã ổn chưa?"

Nông phụ kia lắc đầu nói: " Hắn bất tỉnh còn chưa có tỉnh ... ... ta đi nhìn một cái thuốc kia còn chưa nấu xong."

Nói rồi quay người đến vách tường dựng làm phòng bếp, củi lửa đôm đốp thiêu đốt, đáy lò ánh lửa nhảy nhót, liếm lấy bình thuốc đen nhánh thô ráp, trong bóng đêm rất là loá mắt.

Tên ăn mày nói: " Đây là hai mẹ con Tần đại thẩm ở cùng với ta ... ... chúng ta đi vào nhà thôi."

Trong phòng đơn sơ hắc ám, chỉ có một ngọn đèn dầu nhảy nhót, màn vải xanh buông xuống, lờ mờ có người mơ màng ngủ say.

Bạch Ngọc Đường bất chấp những thứ khác, đoạt bước đem màn nhấc lên, ảm đạm tia sáng chiếu rọi bên trong, người kia hai mắt nhắm nghiền, mày kiếm cau lại, không ai khác chính là Triển Chiêu!

" Triển Chiêu !" Bạch Ngọc Đường thấp giọng nôn nóng gấp gọi, đưa tay dò xét mạch đậpTriển Chiêu, vội la lên: " Triển Chiêu ! Mèo con ! Mau tỉnh lại !"

Tên ăn mày ghé đầu tới nói: " Hắn đã không còn? Chẳng lẽ ... ... đã chết rồi?"

Bạch Ngọc Đường không có kiên nhẫn đáp: " Không thấy Bạch gia ta đang bắt mạch, ngươi chớ có ở bên cạnh ồn ào!"

Tên ăn mày le lưỡi, thầm nói: " Ai bảo ngươi lại có thần tình kia, tựa như hắn đã chết rồi ... ..."

Vừa nói đã thấy nữ đồng kia bưng chén thuốc tiến đến, cười hì hì nói: " Thuốc nấu xong rồi ... ... nương gọi ta bưng tới!"

Tên ăn mày vội tiếp nhận bát, bưng tới nói: " Đây là thảo dược đại nương hái, chúng ta nhà nghèo cũng không có tiền mời lang trung, ngươi trước đút cho hắn uống."

Bạch Ngọc Đường buông ra uyển mạch, từ trong ngực lấy ra mấy viên đan hoàn, đút vào trong miệng Triển Chiêu, lắc đầu nói: " Thương thế của hắn , thuốc này chỉ sợ trị không được — —"

Đúng lúc này , chỉ nghe ngoài phòng truyền đến một tiếng nữ nhân hét thảm, trong đêm tối yên lặng rất là thê lương!

Tên ăn mày nghe ra được thanh âm này, kinh ngạc nghẹn ngào kêu lên: " Là Tần Đại nương — —!"

Bạch Ngọc Đường quắc mắt vọt lên, lật cổ tay đã rút kiếm, ném ra ngoài một tiếng nói: " Đợi trong phòng, trông coi Triển Chiêu!"

Thân hình như mũi tên, lời còn chưa dứt, người đã xông ra ngoài nhà tranh!

Màn đêm mênh mông lãnh tịch,trăng phá tầng mây, ánh quang hơi hiện, trận trận gió bắc thê quyển đánh tới.

Chỉ thấy nông phụ Tần Đại nương nằm nghiêng dưới đất, trong phòng bếp bừa bộn, thuốc nấu còn chưa tắt, trong bình thuốc khói nóng tràn ngập, lượn lờ phiêu tán.

Ở giữa cổ nàng thình lình một đạo máu, hiển nhưng đã khí tuyệt mà chết!

" Hỗn trướng ! Cút ra đây cho Bạch gia!"

Bạch Ngọc Đường nghiến răng phẫn hận, rút kiếm chậm rãi dời bước, trong viện yên lặng, không có bất kỳ âm thanh gì!

Đột nhiên gió xoáy mây đen, ánh trăng biến mất, cảnh vật đã mơ hồ càng trở nên ảm đạm.

Trong lúc đó , thanh âm thê kinh phá lên, từ phía sau trong túp lều truyền đến!

Hai tiếng kêu thảm thiết rất là thê lương đau đớn! Đúng là thanh âm của tên ăn mày cùng nữ đồng!

Bạch Ngọc Đường vừa kinh vừa sợ, vội la lên: " Hỏng bét ! Triển Chiêu — —"

Hắn thả người cực nhanh, giương ra thân hình nhào vào trong phòng, sắc mặt đột nhiên càng biến!

Trong phòng ngọn đèn đã tắt, không gian đen mịt, vài tia sáng yếu ớt nhàn nhạt từ song cửa sổ chiếu nghiêng đến, tên ăn mày cùng nữ đồng đã đổ vào nơi hẻo lánh.

Ở giữa cổ của bọn hắn, cũng có vết máu giống nhau, trong không khí tràn ngập máu tanh, còn hỗn tạp một chút dược khí.

Bạch Ngọc Đường ngực cuồng loạn, đột nhiên ngẩng đầu, hướng vào bên trong màn nhìn lại, lại nghe tiếng đá lửa ma sát vang lên, có người đã đem ngọn đèn thắp lên.

Đèn lồng tăm tối được thắp sáng lên, người kia ngồi bện cạnh giường, mặt mang ý cười, khuỷu tay hơi cong chống trán, hai mắt khép hờ thở dài, khoan thai mang tiếng nói:

" Hãm không đảo Bạch ngũ hiệp, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ ... ..."

Trong viện tiếng kêu thảm thiết lóe sáng, Bạch Ngọc Đường đã nhảy vọt đến, người này lại giống như quỷ mị trống rỗng bay tới, trong chớp mắt không còn trong phòng.

Hắn đứng trước cửa, thân mang thanh sam cũ kỹ, vạt áo đều đã mòn đến tổn hại, nhưng lại vẫn khó nén ý thái thong dong, thái độ phong độ tuấn dật.

Bạch Ngọc Đường ánh mắt đột nhiên co vào, trong lòng dâng lên hàn ý, bàn tay đột nhiên nắm chắc thành quyền, quát lên: " Thẩm Sĩ Bình! Thì ra là ngươi!"

Thẩm Sĩ Bình chậm rãi đem nếp quần áo phủi thẳng, cười nhạt nói: " Khó được Bạch ngũ hiệp còn nhớ rõ Thẩm mỗ ... ..."

Bạch Ngọc Đường trợn mắt hừ lạnh nói: " Tên điên gươi giết người không gớm tay, hóa thành tro Bạch gia cũng nhận ra!"

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười gật đầu nói: " A ? Thế thì thật sự là vinh hạnh cuả Thẩm mỗ ... ..."

Bạch Ngọc Đường phẫn nộ quát: " Họ Thẩm ngươi ! Bạch gia không rảnh cùng ngươi tranh cãi!" Hắn chỉ hướng tên ăn mày cùng nữ đồng ngã dưới đất, nghiêm nghị chất vấn: " Bọn hắn là bị ngươi giết chết!? "

Thẩm Sĩ Bình cười cười, thản nhiên nói: " Bọn hắn ... ... đúng là do ta giết, ngươi muốn thế nào?"

" Đòi mạng ngươi !" Bạch Ngọc Đường quát lên một tiếng lớn, trên tay Họa Ảnh đã lật xiết, thân hình lướt gấp, quắc mắt nhanh đâm tới tử huyệt Thẩm Sĩ Bình! "

Thẩm Sĩ Bình lại không né tránh, ngửa đầu nhắm hai mắt lại, chậm rãi khẽ thở dài:" Ngươi tốt nhất đừng có động ... ... "

Bạch Ngọc Đường trường kiếm phong mang, trực tiếp hướng thẳng mi tâm Thẩm Sĩ Bình, trong khoảnh khắc liền có thể kết liễu mạng hắn, trong lúc đó lại đột nhiên dừng lại!

Thẩm Sĩ Bình mặt ngậm ý cười, thần sắc tự nhiên, bàn tay đã chế trụ yết hầu Triển Chiêu!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên lên cơn giận dữ, trường kiếm bức Thẩm Sĩ Bình, quát lên:" Hỗn trướng ! Ngươi buông hắn ra cho Bạch gia! "

Thẩm Sĩ Bình ý cười nhàn nhạt, ngón tay chậm rãi lướt qua hai gò má Triển Chiêu, nhẹ phẩy bờ môi chóp mũi, thần sắc quyến luyến mập mờ, ý vị thâm trường nói:" Ngươi có biết tay của ta chỉ cần thoáng dùng lực, sẽ có hậu quả cỡ nào ... ... "

Bạch Ngọc Đường vừa kinh vừa sợ, bên trong ánh mắt đen sáng lệ sắc thoáng hiện, nghiến lợi nói:" Ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn, Bạch gia liền nghiền ngươi thành tro! "

Thẩm Sĩ Bình ngóng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn, vẻ mặt ôn hoà nói:" Quả nhiên là lời nói hùng hồn, khiến người cảm thán, bất quá ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không giết Triển Chiêu, ta sao lại giết hắn ... ... "

Bạch Ngọc Đường mũi kiếm chỉ thẳng yết hầu Thẩm Sĩ Bình, phẫn nộ quát:" Ngươi muốn như thế nào!? "

Thẩm Sĩ Bình đứng dậy dạo bước, mỉm cười nói:" Thẩm mỗ bất quá muốn Bạch ngũ hiệp giao ra một vật mà thôi. "

Bạch Ngọc Đường ánh mắt hơi rét lạnh, nghiêng mắt nhìn nói:" Vật gì? "

Thẩm Sĩ Bình mặt mang ý cười, bình tĩnh nói:" Túi thơm, Thái hưng tiêu cục Kỷ Đông Lôi, trước khi chết lưu lại. "

Bạch Ngọc Đường sắc mặt chợt lệ, muốn rách cả mí mắt nổi giận quát:" Thẩm Sĩ Bình! Huyết án ở miếu hoang Tùng Giang phủ, quả nhiên là ngươi hèn hạ làm ra! "

Thẩm Sĩ Bình khóe miệng khẽ nhếch, dù chứa ý cười nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run, thản nhiên nói:" Liền xem như ta làm thì sao? Triển Chiêu bây giờ tình cảnh nguy ngập, ngươi còn muốn cùng ta bàn điều kiện hay sao? "

Bạch Ngọc Đường sắc mặt lạnh lùng, gằn từng chữ nói:" Nếu Bạch Ngọc Đường ta không chịu đáp ứng thì sao? "

Thẩm Sĩ bBình giống như cười mà không phải cười, nhẹ thở dài nói:" Ngươi tốt nhất là đáp ứng cho thỏa đáng, ta từng hứa với Triển Chiêu tận lực không thương tổn tính mệnh ngươi, tốt hơn đừng có ép ta phải xuất thủ! "

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn Thẩm Sĩ Bình, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:" Tốt ! Túi thơm cho ngươi, Triển Chiêu ta muốn dẫn đi! "

Thẩm Sĩ Bình ý cười khó mà nắm lấy, lui người ra mấy bước, gật đầu đáp:" Đây tự nhiên ... ... "

Bên ngoài nhà tranh gian khổ, gió đêm chìm ảm đạm, mây đen càng thêm nồng đậm, u đăng yếu ớt theo gió chập chờn.

Bạch Ngọc Đường đưa bàn tay luồn vào trong ngực, chậm rãi nắm chặt lấy ra, đột nhiên bỗng nhiên giương lên, vật kia mang theo lệ gió, đột nhiên nhào hướng tới Thẩm Sĩ Bình!

Liền trong phút chốc, Bạch Ngọc Đường chân nhanh như bão đến trước giường, đã nắm khuỷu tay Triển Chiêu, rón mũi chân nâng lên, thả người hướng ngoài viện tung phi nước đại!

— — chỉ muốn xông ra khỏi viện, liền có thể mang Triển Chiêu thoát ly hiểm cảnh!

Thẩm Sĩ Bình trước mắt lệ mang, Bạch Ngọc Đường ném ra cũng không phải là túi thơm, mà là Đường gia nghe tiếng mất hồn Truy Hồn tiêu!

Tiêu quang sắc bén lạnh thấu xương, phá không đánh tới, Bạch Ngọc Đường dù không hiểu Đường gia tiêu gì, nhưng tiêu phụ chân lực thâm hậu, uy lực khó mà chống đỡ!

Thẩm Sĩ Bình nhanh chóng thối lui buông ngược ra ngoài, đụng tường đất sau lưng, tiêu mang như bóng với hình, đánh thẳng yết hầu hắn!

Lạnh tiêu truy đến! Thẩm Sĩ Bình đột nhiên giương tay áo, đem lệ mang cuốn vào trong tay áo, xoẹt vài tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, ống tay áo Thẩm Sĩ Bình bị xé rách, tiêu cũng ngã rơi xuống đất!

Từng giọt máu tươi thê diễm, từ đầu ngón tay hắn chậm rãi trượt xuống, nhuộm đỏ tiêu.

Thẩm Sĩ Bình đột nhiên bị tập kích trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường mang cả Triển Chiêu, đã phá cửa xông đến sân trước!

Chỉ cần Đường gia Truy Hồn tiêu có thể tạm thời chế trụ Thẩm Sĩ Bình, Bạch Ngọc Đường tự tin liền có thể mang Triển Chiêu bình an rời đi!

Cửa sân đã ở trước mắt, Bạch Ngọc Đường không kịp quay đầu nhìn lại, vọt người hướng ra ngoài gấp tung mà đi!

Đột nhiên , trước mắt hàn quang bạo khởi, nông phụ vốn đã khí tuyệt bỏ mình kia, lại đột nhiên lướt lên, hướng Bạch Ngọc Đường đánh tới!

Bạch Ngọc Đường ánh mắt đột ngột co vào, vung tay đánh ra ba cái Phi Hoàng Thạch, gắt gao ôm gấp thân thể Triển Chiêu, xông ra ngoài ra!

Phi Hoàng Thạch từ lòng bàn tay của hắn bắn ra, nông phụ kia lâm nguy nhanh chóng thối lui, vẫn bị một kích trên cánh tay trái, đau đớn rút lui ra mấy bước!

Bạch Ngọc Đường thừa cơ phóng lên, thân hình đã nhảy ra khỏi tường viện rách nát, bỗng nhiên phía sau cuồng phong bổ tới, chân trái kịch liệt đau nhức!

Hắn chưa kịp có phản ứng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, ám khí trên chân trái bị mãnh liệt rút ra, mang theo máu tươi lâm ly cuồng phún!

Bạch Ngọc Đường cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình rơi thẳng xuống, lại vẫn đem Triển Chiêu một mực ôm trong ngực, cường ngạnh dùng thân thể hắn bảo vệ!

" Túc tóc túc tóc " Mấy tiếng trống lúc lắc vang lên, nữ đồng bị giết cùng tên ăn mày, đã cười hì hì hướng Bạch Ngọc Đường.

Tên ăn mày nhếch miệng lộ ra răng nanh, híp mắt cười nói:" Ấy da da , danh chấn giang hồ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, sợ là liền muốn thành chuột chết rồi! "

Nữ đồng kia nháy đôi mắt rõ ràng, thiên chân vô tà nói:" Chuột chết chơi không vui a, hay là giữ lại mạng sống, chậm rãi tra tấn mới có thú vị ... ... "

Nông phụ bưng lấy cánh tay tổn thương, cười gằn nói:" Cái này gọi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! "

Bạch Ngọc Đường sắc mặt trắng bệch, giãy dụa muốn chống lên, lại lung lay rung động, bỗng nhiên lại ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng đã có vết máu!

Triển Chiêu ngã vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, không nhúc nhích, gió đêm đem sợi tóc hắn phất loạn, giống như đang thúc giục gấp rút hắn tỉnh lại.

Bên trong hàn phong mang theo mùi máu tanh, chỉ nghe trong túp lều thanh âm Thẩm Sĩ Bình truyền đến, bình tĩnh thở dài nói:" Ta đã từng nói qua, tốt nhất chớ có ép ta xuất thủ ... ... "

— — Hoàng hôn chìm xuống ảm đạm,ánh trăng thưa thớt, viện lạc rách nát hoang vu, đã thành tình thế chắc chắn phải chết!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net