Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Chi Dung bất ngờ nhìn thấy người kính phục luôn bận áo sơ mi, quần tây hẳn hoi trong kí ức mình giờ đây cả người đã bị xối ướt đẫm. Áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào người để lộ đường cong cơ bắp thon thả. Hai chân trắng nõn thon dài lộ ra. Người thầy Cố run lẩy bẩy đứng trước mặt cô, giương mặt điển trai đầy nước, cũng không biết nước từ vòi sen hay nước mắt của anh.

"Xin em đừng nhìn tôi..."

Cố Tu Minh che kín mặt của mình, cơ thể không còn điểm tựa bám víu, hai chân mềm nhũn ngã quỵ quỳ gối trước mặt cô học trò của mình. Anh bây giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi ướt đầm với vạt áo dài miễn cường che lại được lòng tự trọng và mặt mũi cuối cùng của anh.

Lê Chi Dung duỗi tay đỡ thầy giáo ướt sũng của mình lên, thầy Cố lúc cô ôm về vẫn còn nóng hôi hổi, vậy mà giờ lại lạnh băng, lạnh đến nỗi cả người cũng bất giác run lên chẳng khác nào tảng băng di động. Áo sơ mi cũng ướt thành như vầy rồi còn không chịu cởi...

Cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt khiến Lê Chi Dung không khỏi rùng mình, càng khỏi nói đến thầy Cố bị nước xối một tiếng đồng hồ.

"Thầy ơi, áo thầy ướt nhẹp rồi, em giúp thầy thay áo nhé..."

Lê Chi Dung đỡ thầy Cố yếu ớt đến nỗi sắp ngã bất kỳ lúc nào, đau lòng khuyên nhủ.

"Không cần... Không... Em đừng nhìn thầy, không cần thay quần áo... xin em mà..."

Cố Tu Minh cảm giác chật vật và nhục nhã cả đời này của mình có lẽ đều bị cô gái trước mắt nhìn sạch. Anh thậm chí đã cởi bỏ mặt mũi của mình, bỏ cả sự nho nhã lễ độ của người tri thức mà quý dưới đất hy vọng học trò đừng nhìn mình. Cơn động dục như hố đói vồ lấy thân xác anh, ép anh phải thần phục nó, vâng lời nó.

Ngứa quá... Khó chịu quá...

Rất muốn bị người nhồi cho no căng...

Cố Tu Minh khóc dữ dằn hơn, anh thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn học trò của mình, chỉ sợ sẽ bị phát hiện cơ thể quái dị này, sợ rằng bị người ta biết thật ra anh là một thằng song tính thèm khát sẽ động dục vào mỗi quý.

"Thầy Cố..."

Lê Chi Dung không biết anh bị làm sao, tình hình cơ thể của anh cô cũng không hiểu hết. Thầy Cố khóc như mưa, người thì ướt sũng lạnh đến run cầm cập, còn không chịu cởi quần áo, Lê Chi Dung thật sự không biết phải làm gì với thầy cả.

Cô vốn là người ngay thắng có nguyên tắc, vì tình cảm, cũng vì phải phép, cô không cho phép mình cưỡng ép người làm gì, đây là thầy giáo mà cô kính nể, cô không muốn phải làm việc trái với mong muốn của thầy.

Thầy Cố, thầy đừng khóc nữa mà... khóc đến mức tim gan em cũng phải quặn thắt thế này...

Lê Chi Dung ngồi xổm xuống, dịu dàng đỡ tay Cố Tu Minh, khẽ giọng bảo: "Thầy ơi, thầy có lí do nào khó nói sao? Em chắc chắn sẽ không bỡn cợt với thầy đâu, xin thầy nói với em có được không? Chỉ cần em có thể giúp em sẽ tìm mọi cách giúp cho thầy."

Cổ Tu Minh nghe cô gái nhỏ nhẹ vỗ về, giọng nói trầm ấm kích thích cơ thể đã trên đà mất trí càng thêm nóng bỏng, hai cái miệng non đói khát tựa như có hàng vạn con kiến bò xiên bò xẹo gặm căn khiến chúng vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Dương vật phía trước hưng phấn ngóc đầu ọc thẳng dịch từ tuyến tiền liệt ra ngoài.

Cố Tu Minh phát hiện... vừa rồi anh hết vuốt ve dương vật lại tự thủ dâm hoa huyệt cũng chẳng có tác dụng gì, cơn động dục vẫn không thuyên giảm, thậm chí cả việc bắn ra để giảm bớt khó chịu cũng không làm được. Vậy mà bây giờ... chỉ vì giọng nói của Lê Chi Dung vọng bên tai mà anh lại xuất tinh.

Cố Tu Minh... mày còn chẳng rõ hay sao, mày học y nhiều như thế để làm gì, cơ thể của mày rõ ràng... đang khao khát em ấy biết bao.

Em ấy là học sinh của mày, còn là con gái. Mày có còn biết nhục hay không Cố Tu Minh? Có còn muốn thử gọi là đức người thầy hay không? Mày khao khát thứ chết tiệt gì chứ?

Cổ Tu Minh không dám ngẩng đầu nhìn cô, tiếng khóc nức nở cùng tiếng thở dồn dập khó nhịn lẫn vào tiếng nước tuôn đằng sau, vang trong căn phòng rộng. Từng tiếng, từng tiếng đều như búa tạ đập thẳng vào lòng Lê Chi Dung khiến lý trí cô luôn lấy làm tự hào từ từ tan rã.

Cô bất giác duỗi tay đến đẩy ra mái tóc mái bám trên trán che khuất đôi mắt vì ướt nước của thầy Cố, nhìn những giọt nước mắt kia tích tụ lại bên khóe mi rồi lăn dài xuôi theo gương mặt điển trai, nhìn đôi môi vốn hồng nhuận giờ tái nhợt, bị cắn hằn vết sâu hoắm cùng nước da phiếm một màu hồng đỏ, hai mắt đầy dục vọng mờ mịt cùng tuyệt vọng khó giấu.

"Thầy..."

Giọng Lê Chi Dung khàn đặc, con người đẹp như thế này quỳ trước mắt mình, dáng vẻ đẫm nước mắt yếu ớt đẹp như thần tiên thế này ai có thể chịu nổi? Càng khỏi nói việc thầy Cố đẹp đến nhường nào, chỗ nào cũng đẹp hệt như gu của Lê Chi Dung khiến cô vừa học được buổi đầu đã nhớ mãi không quên biết bao lâu.

Bụng dưới cô nóng như sắp cháy thành than, dương vật ngủ say dưới đũng quần màu đen sớm cũng đã có phản ứng khi nhìn thấy Cố Tu Minh ướt sũng cả người. Giờ còn nhìn thầy hình ảnh thầy Cố cởi nửa áo, cả người run lẩy bẩy quỳ gối trước mặt... Dương vật cô cứ thể ngẩng cao đầu, cứng đến nỗi làm cô đau đớn, chỗ dưới háng bị làm cho không dám nhúc nhích.

Cô nhẫn nhịn dục vọng nóng nảy vì nguyên tắc làm người, cũng vì tình cảm, vì tôn trọng thầy. Đây là thầy giáo của cô, sao cô có thể xúc phạm thầy được. Ngoài chịu đựng ra thì có thể làm gì bây giờ?

Lý trí của Cố Tu Minh vì cảm giác lạnh trên người mà còn chút tỉnh táo. Cũng vì thế anh mới có thể cảm giác được bản thân đang từng bước ngã xuống hố sâu tuyệt vọng. Hoa huyệt ngứa phát điên, ngay cả hậu huyệt cũng không nhịn được mấp máy thịt đói khát. Dâm dịch tuôn nhiều đến nỗi nếu vói tay xuống có thể hứng đầy một bàn tay.

Anh chỉ quỳ mà thôi cũng có thể nhận thấy cảm giác nhớp nháp ngứa ngáy ướt đẫm của nước dâm đang tuôn òng ọc kia.

Ngứa quá... Khó chịu quá... Anh muốn bị người đâm vào... muốn được điên cuồng xâm phạm...

Cổ Tu Minh, mày đúng là thằng điếm đói khát, động dục trước mặt học sinh của mình... uổng cho thân phận giáo viên cao quý mà mày mang biết bao.

Cổ Tu Minh nhắm chặt mắt, nước mắt chảy dài. Anh tự hỏi mình có phải nên lên tiếng hỏi xem Lê Chi Dung giúp mình được hay không, có phải nên xé bỏ cái lớp mặt nạ tự tôn thanh cao này, cởi bỏ lớp vải cuối cùng mà thuần phục với dục vọng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net