chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5: TÔI LÀ AI ?
Hắn mặt nhăn lại lo lắng đi đi lại lại quanh phòng cấp cứu rồi lại ngồi xuống ghế.
- Chị ơi! - hắn phất tay với 1 y ta đang đi tới!
- Anh gọi em ạ? - cô y ta kia mắt hình trái tim đắm đuối nhìn hắn.
- Ừm, phòng này xao phẫu thuật lâu vậy?
- Bình thường thì 1 ca phẫu thuật kéo dài từ 4 tiếng trở lên. Bệnh nhân phòng 442 này mới hơn 1 tiếng rưỡi! - vừa nói cô ả vừa cố gắng ưỡn ẹo làm dáng.
- Đc rồi. Cảm ơn chị. Giờ chị cứ làm việc của chị đi tôi ko làm phiền! - thề là đây là bệnh viện nếu ko hắn đã đem cô ta vứt ra đường từ lâu rồi!
- Hihii. Gọi em thôi là đc rồi. Anh cho em xin số điện thoại tối nói chuyện nha! - cô ả ko biết ý còn chớp chớp mắt làm bộ ngây thơ nói.
- Xin lỗi tôi ko có hứng thú với người già trước tuổi. Phiền chị đi chỗ khác. Tôi không thích bị làm phiền.
Cô ả nghe xong trợn mắt phùng má. Giậm chân thìch thĩch, quay ngoắt mông bỏ đi còn không quên mở giọng chanh chua nói thêm:
- Người gì mà chảnh thấy mồ à? Hừ!
***
- Khánh ...Khánh Vy...ra ...ra xao rồi! Hộc hộc! - ông Trung quần áo xốc xếch. Nước mưa vương trên tóc, quần áo rơi xuống từng giọt.
- Chào bác. Khánh Vy còn đang trong phòng cấp cứu! - hắn ngước lên nhìn. Giọng rầu rĩ trả lời!
Ông Dũng ngồi xuống bên cạnh. Đôi mắt nhìn xa xăm. Giọng đều đều:

- Tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu ...nếu tôi không phản bội Huệ Anh thì đã không có ngày hôm nay. Tất cả đều là lỗi của tôi... - Ông Dũng ôm mặt nước mắt khẽ lăn xuống.
- Đâu cũng là số phận cả thôi bác ạ. Bác đừng tự trách mình. Bây giờ bác nên chăm sóc thật tốt cho Khánh Vy. Vậy là đủ rồi!
- Con bé...con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa rồi!
....
"Cạch"
Cửa phòng mổ đc mở ra.
- Bác sĩ...bác sĩ. Con gái tôi...nó ...nó xao rồi? - ông Dũng lao đến túm tay vị bác sĩ kia.
- Ông bình tĩnh. Cuộc phẫu thuật thành công 1 nửa. Vì 1 số việc trong quá khứ quá sốc nên bệnh nhân không muốn tỉnh lại.
- Chẳng lẽ, con bé ...phải sống cuộc đời thực vật mãi mãi xao??? - ông Dũng buông lỏng đôi tay đang nắm kia. Đôi mắt vô hồn.
- Hiện giờ phải chờ đợi vào ý chí và nghị lực của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân không muốn tỉnh lại thì chúng cũng không còn cách nào khác!
Ông Dũng ôm đầu ngồi thụp xuống! Cơ sự của ngày hôm nay là do ông. Dù con gái ông có tha thứ cho ông đi chăng nữa ngay chính bản thân ông cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Một người cha tồi tệ như ông không xứng đáng nhận đc tha thứ!
- Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân! Nhiều người cũng lâm vào tình trạng " ngủ dài " như con gái ông, nhưng 1 số vẫn tỉnh lại. Người nhà đừng đánh mất hy vọng! - vị bác sĩ kia ôn tồn nói.
- Cảm ơn ông! - hắn đáp thay ông Dũng! Hiện giờ ông đang trong tình trạng hoảng loạn nặng nên không nghe đc gì!
***
Người con gái đang nằm kia. Sức sống mong manh, gần như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến mất!
“ - Đố thầy, 1 nhà phú ông nuôi 1 con lợn và 1 con chó. Đến ngày giỗ con chó nghĩ chủ nó thịt con lợn. Con lợn thì lại nghĩ chủ nó thịt con chó. Thầy đoán xem ông ta sẽ thịt con chó hay con lợn !?

“ - Đương nhiên là con lợn rồi! ”
“ - Haha. Thầy suy nghĩ giống con chó quá!”
“ - Vậy thịt con lợn?”
“ - Thầy suy nghĩ giống con lợn quá! Hố hố!”
“ - Aiza, lại thua!”
“ - Hắc hắc, em nói rồi mà. Em thông minh vô đối mà lị. Mau mau đưa trán qua đây cho em búng cái nào!”
“ - Ui da, đau quá! Không chơi nữa! U hết đầu rồi đây này!”
---
Khẽ chạm vào đôi tay mỏng manh kia!
- Khánh Vy, em có nghe thấy tôi nói không?
- Tôi biết là em nghe thấy. Em lười quá đấy. Mở mắt ra nhìn tôi đi !
***
Đã 1 tháng! Nó vẫn thế. Không hề cử động!
Hắn luôn vào chăm sóc, kể truyện cười,...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net