CHAP 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kon-ni-chi-qua các bạn,lâu rồi,để mấy bạn chờ rồi. Cho mình xin giải thích,qua kì thi thì mình lại có một kì thi tiếng anh phụ nữa nên mình phải ôn tập hơi bị nhiều.

Cái này là mình nói thiệt. Dù sao cảm ơn mấy bạn đã chờ và theo dõi. Giờ là hè rồi nhưng mình sẽ không đăng thường xuyên.
Đọc truyện vui vẻ nha!!
Nên...

CHÚC MỪNG 1 THÁNG 6 muộn nha!!😁😁
~~~~~~••••••♪♪♪♠♥♦♣Π••••••~~~~~~~
- Tôi dám,và nên nhớ một điều: Cô sẽ là của tôi mãi mãi
Hắn bá đạo tuyên bố

Mặt nó đã đỏ lắm rồi mà còn vậy nữa thì mọi người cũng hiểu mà
-A...an...anh...anh nói thiệt sao. Anh nói anh thích tôi sao??

- Ukm. Em chấp nhận tôi nha
Hắn nói

Nó ngồi suy nghĩ

Nên không ta
.
.
.
Nên không ta

Không phải nó không thích mà lại càng thích. Thích cái tính ngang ngược,đầy bá đạo của hắn...

- Không...
Nó nói ngắt quãng,mặt hắn dần xụ xuống

- Không thể không nhận lời của anh
Nó nhào lấy ôm lấy hắn

Hắn vui sướng ôm lại nó. Hắn tận hưởng niềm vui sướng

- Anh yêu em nhiều lắm

Nó chợt đẩy hắn ra: Hả?? Anh nói gì, nói lại cho em nghe đi??

- Không biết. Em nghe rồi anh nói 1 lần thôi.
Hắn đỏ mặt chỉnh lại chỗ ngồi của mk rồi từ từ lái xe đi

- Nè,.. anh nói đi. Anh mới nói gì đó!?
Nó hớn hở

- Em nghe rồi mà.

- Em không nghe rõ mà.
.
.
.
- Anh yêu em, nghe rõ chưa!!
Hắn quay lại nói

- Hihi, nghe rõ rồi. Anh dễ thương thiệt đó. Sao bữa giờ em không biết ta
Nó khen hắn

-...

- Haha. Ngượng sao.
Nó bắt bẻ hắn

-...

- Haha. Em không chọc anh nữa. Em buồn ngủ quá.
Nó cười sảng khoái

Hắn xoa đầu nó: Ngủ đi bà nội của anh.

Nó thoải mái tựa vào thành ghế mà ngủ, ngoan ngoãn khác với lúc nó thức. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng,tiếp tục lái xe tiếp.

Tới nhà,hắn thấy nó ngủ sau quá nên hắn ẵm nó vào nhà. Cảm thấy hơi ấm quen thuộc, nó không  tự chủ mà nép vào người hắn hơn nữa làm hắn không tự chủ mà nở nụ cười, nụ cười hiếm hoi mà đi vào nhà.

Hắn không ẵm nó vào phòng nó mà ẵm trực tiếp vào phòng của mình luôn. Đặt nó lên chiếc giường king size màu trắng sang trọng.

Nó thoải mái nằm ra giường, miệng lẩm bẩm: anh,anh mua cho em bánh này,bành này,bánh này,và bánh này nha. rồi nở nụ cười.

Hai con ngươi của hắn đã hứng trọn khoảnh khắc đó. Hắn cười nhẹ,cúi xuống bên tai nó mà nói:

-Để coi,ngày mai anh sẽ xử em vì tội dám trêu anh nha.

Rổi nằm xuống kế bên nó, và ôm nguyên "cục bông" vào lòng mà ngủ

•••••Ngày hôm sau•••••

Nó lim dim mở mắt ra, thì thấy hắn nằm cạnh nó. Hoảng hốt. Nhưng từ từ những chuyện trong ngày hôm qua lần lượt xuất hiện trong đầu nó như cuốn phim quay chậm.

Bắt đầu nhớ lại thì nó mỉm cười:

-Trở thành người yêu của anh rồi.

Cũng lâu lắm nó mới cười. Cũng không phải là hiếm nhưng nó chỉ cười với những người nào thực sự quan tâm tới nó như người thân nó,bạn bè nó,và cả hắn nữa.

Nó lấy tay gối đầu, một tay lại vẽ theo đường nét trên mặt hắn.

Giờ mới được hình cận cảnh mặt hắn đấy. Đàn ông con trai gì mà da trắng gần như búng ra sữa,ngũ quan hoàn hảo,lại tài giỏi.

Quả là người đàn ông xuất chúng!

Nó chợt nghĩ ra một ý. Nó cười nham nhở rồi bước nhè nhẹ cuống giường.

Chạy lại chỗ đựng bút lấy ra cây bút lông. Xong. Chạy lại giường,quạch tứ tung lên mặt hắn. Nhìn hắn chẳng khắc gì như con mèo.

Tiếp,nó gỡ hết tất cả các gương trong phòng ra. Rồi nó hôn lên má hắn một cái(chỗ nào không có mực ấy),lây lây người hắn dậy.

Hắn từ từ mở mắt:

-Gì thế!??

-Dậy. Dẫn em đi ăn sáng đói bụng qué* nó tủm tỉm cười*

Nhìn nó cười tủm tỉm mà hắn thấy quái lạ. Hắn ngồi dậy mà đi vào phòng tắm. Không thấy gương,hắn hỏi:
- Cái gương trong nhà tắm đâu Ân?

Nó cố gắng không cười mà trả lời:
- Cái gương bị bể rồi.

- Bộ mặt em bự quá soi không vừa nên đập để mua cái mới đúng không!!

-Anh lo cho anh lẹ đi!!_ Nó gầm gừ
" Chút cho anh chết"

Hôm nay hắn mặc một cái quần short đen vàng,áo thun in hình đầu lâu, đôi giày converse đỏ cao cấp.

Nó mặc quần giả váy màu bạc, áo nâu in hình con cừu, chân đi đôi giày hiệu hệt hắn màu trắng.

Nó và hắn tay trong tay đi xuống lầu dưới. Tất cả gia nhân trong nhà đều một loạt nhìn hắn,bàn tán xôn xao

Hắn quay qua nó thì thấy "ai đó" đang bụm miệng của chính mình lại

- Có gì sao??

Nó nghiêm túc lại:
-Hưm hừm,à,không có gì hết á.

Hắn nghi ngờ trước vẻ mặt nó, hắn gọi:

-Quản gia Đỗ, lại đây.

-Vâng,cậu gọi tôi.

-Có chuyện gì sao?

-À,ưm...* ông ngập ngừng*chỉ là...

-Sao?!_hắn nghiêm mặt_

Ông và nó giật bắn người,ông chạy đi lấy chiếc gương nhỏ cho hắn

Chiếc gương phản chiếu một khuôn mặt có ngũ quan đẹp đẽ có những đường vẽ hơi bị nguệch ngoạc.

Trên đầu hắn bắt đầu có những đường hắc tuyến+mây mù+sấm sét ầm ầm ào đến.

Nhận thấy nguy hiểm,nó và tất cả mọi người tự giác bước xa hắn ra một bước

Hắn chẳng nói chẳng rằng mà đi vô nhà tắm rửa đi những "đường nét" vô cùng "đẹp đẽ"

Nó đứng ngoài cửa mà tặc lưỡi,nhún vai với bác quản gia

Ông lắc đầu ngán ngẩm

*Cạch*

Cánh cửa nhà tắm từ từ mở ra. Hắn trầm ngâm bước ra. Đi thẳng một mạch ra ngoài xe. Leo lên đi thẳng tuốt luôn.

Nó kêu cỡ nào cũng không dừng lại, quay qua ông:

-Cháu giỡn hơi quá trớn rồi sao??

-Có thể là thế_Ông lắc đầu ngán ngẩm

Đột nhiên...
*muốn rất muốn rất muốn
Nói với anh đừng đi được không
những ngày yêu mùa đông
đừng xa anh được không*
~~ đừng xa anh-Kai Đinh~~

Chuông điện thoại reo lên.

-Alo.

-Em tự đi đến trường,có người đưa,tôi bận rồi.

•Còn tiếp•
(T.g:đây là chap 13 sau cái chap" thông báo nè" nha,có 1 chú nhầm lẫn😄😄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net