yunyun ơi~ jaejae chưa muốn chết đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Title: Yunyun ơi~ Jaejae chưa muốn chết đâu~!

*Editor/Beta reader/typer: Tiểu Bảo Bảo >   < (rốt cuộc thì Author làm gì ý nhỉ?)

*Disclaimer: Không ai thuộc về Sky vì tất cả đã có chủ, không dại gì mà đánh chủ giật hoa cả~! Yun và Jae thuộc về nhau nhưng trong fic của Sky số phận của hai bác í do em quyết định… Miễn bàn!!! **hắc hắc**

*Parings: YunJae

*Rating: B+ =))

*Length/Status: Short Fic/ Completed

* Vài lời (thừa thãi) muốn nói:

· Đây là fic ðể tham gia dự thi nhưng nhận được sự giúp ðỡ của rất nhiều người ^^, và nếu thắng cuộc, em sẽ cầm một mình =]]]]]z (nhất là A Bảo nha == ðừng có xoắn con ạ~)

· Tốc độ beta và edit cũng gọi là hoả tiễn nên có thể còn nhiều lỗi sai chính tả. Mong mọi người lượm thứ *cúi đầu*. Và cuối cùng, chân thành cảm ơn vài người bạn đã còm + ném gạch cho Sky để có được bản Word hoàn chỉnh nhất gửi tới mọi người.

· Kamsa Tiểu Bảo Bảo của ta, kamsa all~~~ :”>. Mọi người thưởng thức nhé!

Chúc m.n đọc Fic vui vẻ =3=

*Giới thiệu nhân vật:

Kim Jaejoong: Tên ở nhà là Jaejae. 4 tuổi. Nhân vật chính diện” bị (được) mất đi sự ngây thơ của một đứa trẻ ^^~

Jung Yunho: Tên ở nhà là Yunyun. 5 tuổi. Nhân vật phản diện” làm mất đi sự ngây thơ của một đứa trẻ ^^~…

Cùng một số thành phần bất lương à không… bất chính (không chính thức ấy) khác…

*Summary :

 Hành trình giải cứu Jaejae của bé Yunyun 

::Chính văn::.

Ngôi nhà màu xanh nhạt mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ, phía trước đối diện là một căn nhà màu xanh nốt. Cả hai cùng nằm trong một khu vườn nhỏ. Chúng bốn mùa tươi tốt, hoa quả sai trái qua năm. Nơi đây tuy mộc mạc, thô sơ nhưng cảm giác ấm áp, đầm ấm vì thường xuyên nghe thấy tiếng cười của những đứa trẻ…

Trong sân vườn nhỏ, tiếng kêu tíu tít của đứa nhóc vang lên.

“Jaejae ơi~! Ra đây chơi với Yunyun nhé.” Thằng nhóc đứng từ nhà đối diện gọi với sang.

“U… u… đợi Jaejae tí~!”

Thấp thoáng căn nhà đối diện bóng đứa bé tròn tròn mũm mĩm lẩn nhanh sau bức vách.

“Mót quá…” Thằng nhóc vừa bành bạch chạy vào nhà vệ sinh vừa rên.

—X—

“Sao Jaejae lâu vậy?

“Jaejae vừa mót xong… Hì hì!” Jaejae cười, lấy tay che miệng. Đôi tay múp tròn tròn gãi nhẹ lên đầu. Cặp môi cherry chúm chím chu ra, trông đáng yêu lắm— lắm!!!

“Hôm nay chúng ta chơi ‘vợ chồng’ nhé!” Yunyun nháy mắt nhìn Jaejae. Ở cái tuổi này, bất kì ông bố bà mẹ nào mà thấy hành động này chắc cũng phải khóc thét lên mất. Chẳng rõ thằng nhóc học ở đâu nữa? Chỉ biết rằng mấy hôm nọ, ông anh họ Park YooChun sang chơi cũng dạy cho vài chiêu cua gái…

“Ưhm ưhm…” Cậu nhóc tên Jaejae gật đầu tán thành. Nhiều khi tự hỏi sao mà ngây thơ thế không biết!

“Nhưng hôm nay, luật chơi hơi khác nhé…” Yunyun ra chiều bí mật. Mắt diều hâu liếc qua trái, dòm qua phải.” Chúng ta đóng vai appa vs uma Yunyun nhé!” Thằng nhóc ghé sát tai Jaejae thì thầm.

“Appa vs Umma Yunyun sao?” Jaejae đưa mắt nhìn thằng nhóc đối diện. Chớp mắt liên hồi. Vẻ mặt phấn khích tột cùng.

“Ừ~ Mà Jaejae đợi Yunyun ở đây một tí!” Nói rồi nhóc con chạy tót vào nhà.

Thế là chỉ mỗi Jaejae ngồi ôm gối, vân vê gấu quần tự kĩ giữa góc vườn mượt cỏ xanh rì. Gió mơn man mái tóc mềm hương bố kết của bé, mang theo bầu ’tâm sự’ trên đôi vai bé nhỏ.

Kêu người ta chơi cùng mà chạy đi đâu không biết. Đáng ghét quá đi!> . <’

—X—

“Jaejae à~ Phụ Yunyun với… – Thằng nhóc kệ nệ mang ra vài món đồ.

“À… ừ~”

“Yunyun à~ Sao lại lấy cái áo này làm chi vậy?” Jaejae chỉ vào chiếc áo khoác lớn của Jung đại nhân. “Lại còn cái này nữa? Umma gọi nó là gì nhỉ?” Có lẽ với một đứa con nít bốn tuổi như nhóc, khái niệm về chiếc tạp dề còn khá mơ hồ và không rõ ràng cho lắm.

“Tạp dề!” Yunyun nhăn trán.” Muốn chơi ’vợ chồng’ thì Jaejae phải mang cái này vào!” Nói rồi cậu chàng vừa ra hiệu cho Jaejae mặc chiếc tạp dề ấy vào vừa gãi gãi cằm tri thức.

“Jaejae là vợ. Jaejae rất ngoan. Jaejae ở nhà nấu cơm. Yunyun là chồng. Yunyun chăm chỉ. Yunyun đi làm về kiếm tiền cho Jaejae xài. Jaejae nấu ăn đợi Yunyun về nhà ăn cơm.” Nhóc vừa nói vừa xoa xoa cằm. Jung phu nhân mà nghe được câu này chắc sẽ gặp tên họ Park kia mà đạp cho mấy cái vào mặt và đòi lại sự trong sáng cho con mình quá a~

“Nhưng Jaejae muốn là chồng cơ!” Nhóc vội đưa tay cởi tạp dề ra. “Jaejae cũng là trai chứ bộ!”

Yunyun trầm tư một chút rồi tiến lại gần Jaejae, dùng tay đo đo đếm đếm gì đấy, im lặng thêm một hồi rồi kết luận.

“Yunyun cao hơn Jaejae nửa cái đầu này! Với lại nhìn Jaejae giống con gái hơn là Yunyun nên Jaejae phải làm vợ.” Yunyun đưa tay bẹo má Jaejae một phát rõ đau. Khiến chỗ vừa đụng vào ửng hồng cả lên. Thật là đáng yêu ah~ Nhưng mà quái thật! Sao lại tới hai bên má đỏ ửng thế kia? Yunyun nhớ là nó chỉ nhéo có một bên thôi mà. Kì lạ~! (Hú hú hú hú, có người biết iu rùi kìa *trấm lước mắt*. Chậc chậc con nít bây giờ quả là khó đỡ *lắc đầu*)

Jaejae lúc này thật sự là rất dễ thương nga~ Làn da trắng mịn không tì vết, phảng phất mùi burbery ngọt ngào. Hai má ửng hồng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời. Đôi mắt to tròn giương lên nhìn người đối diện. Cặp má hồng phúng phính phồng ra trông yêu lạ. Đôi môi nhỏ xinh dù bất kì lúc nào cũng chu chu ra trông rất muốn cắn. Những giọt mồ hôi bết ở hai thái dương khiến cho cậu bé trông lanh lợi và sinh động là thường. Đã thế, tạng người lại tròn tròn, cặp chân ngắn luôn lon ton khắp từ nơi này đến nơi khác. Chiếc tạp dề dài qua cả chân của Jaejae nên nhóc đành phất tà áo về phía trước cho tiện di chuyển. Hai bàn tay đặt trước tạp dề. Trông nhóc lúc này giống như búp bê trong tủ kính. Vừa yểu điệu nhưng lại toát ra khí chất mạnh mẽ. Vừa đáng yêu nhưng lại đôi chút mị hoặc. Thật là khiến người khác phải ngoái nhìn a~

“Tuỳ Yunyun thôi. . . . .” Jaejae vừa nói thì bỗng cúi gằm mặt xuống, giọng còn về sau càng nhỏ như tiếng vo ve của mấy con muỗi. Chắc là tại Yunyun rồi nga~

Yunyun trông thật là ra dáng “người nhớn”. Cái áo vest chỉa trộm của bố mặc vào thì rộng thùng thình. Tay áo thì dài qúa thể. Vạt áo, có lẽ là do Yunyun lùn chăng nên luệt quệt dưới đất. Đã thế lại còn vác thêm cái cặp da cũ của appa nữa chứ! Trông nhóc thật giống cây nấm í nhỉ~ Nhan sắc chả kém Jaejae là mấy nhưng khí chất lại nhỉnh hơn chút đỉnh. Không giống Jaejae, da của Yunyun hơi ngăm ngăm, không phải là đen đâu mà chỉ hơi kém sắc một tí, nhưng điều đó khiến cho Yunyun trông thực khoẻ mạnh, dạn dĩ so với các bé cùng tuổi. Yunyun rất thích mùi hương từ loại cây gỗ Hoắc hương nên thường nhón trộm của Appa Jung một ít mỗi khi đến nhà trẻ hay chỉ đơn giản là khi chơi với Jaejae. Đặc biệt, mắt Yunyun là mắt một mí, không hí nhưng trông hơi đáng sợ. Tuy nhiên mỗi lần nhóc cười, cặp mắt vốn đã hí thì trở thành… 2 cộng chỉ luôn, cười chi mà chẳng thấy tổ quốc gì cả! Cộng thêm cái sóng mũi thẳng đã đành, cặp môi cũng đầy đặn và hơi thâm một tí. Tất cả khiến cho Yunyun trông vừa ngô ngố lại hơi bá đạo, tuỳ vào cảm nhận của từng người.

“Vậy là quyết định nhé! Jaejae là vợ, Yunyun là chồng!” Yunyun vỗ tay vào ngực.

Jaejae lắc đầu tột độ. Nhưng dưới cái khí bức người ngùn ngụt toả ra của Yunyun thì cũng phải gật đầu. (ghê thật, mới tí tuổi mà đã có khí bức người ấy rồi *thở dài*).

Cũng may là hôm nay cả appa và uma của YunJae đều đã đi làm. Nhà trẻ lại nghỉ để xây lại vài phòng học nên hai nhóc được nghỉ. Umma Jung đã căn dặn nhiều lần hai đứa số điện thoại khẩn cấp khi có việc cần. Thế là hai đứa “home alone”.

—X—

Kịch bản số 1:

Yunyun bước vào. Lấy tay lau lau trán, ngồi phịch xuống chiếc ghế đá kê ở góc vườn.

“Bà xã a~ Cho ông xã ly nước!” Yunyun vừa nói vừa đưa tay kéo kéo cái cravat thắt ngược ra. Khổ sỡ lắm mới cho nó không thắt ngược vào cổ. (–”–)

“A~ Ông xã về rồi!” Jaejae vừa nhảy một cái vừa vỗ tay cái bốp vào nhau. Jaejae ngoan hiền của chúng ta đang vắt óc suy nghĩ xem hằng ngày umma mình thường đón chồng về như thế nào ý mà!

“Phù! Mệt quá~! Yunyun ra vẻ mệt mỏi. Hai tay đưa lên xoa xoa thái dương. Lắc đầu.

“Ông xã! Đợi em tí!” Jaejae bước đến xoa xoa ngực Yunyun. (lợi dụng chứ rề? > .. <) Rồi chạy tót vào nhà, lấy cho “ông xã” kia ly nước.

“Ừ! Bà xã nhanh nhé!” Gật đầu.

—X—

“Ưhmmmm…. Cao… quá~ đi!

Jaejae nhón người lên hết cỡ. Chết tiệt thật! Cậu nhóc lùn quá. Trong khi bình nước thì nằm sâu trên bàn ăn.

Cậu liền chạy ra phòng khách, kệ nệ đẩy chiếc ghế đẩu vào bếp (chỉ đẩy thôu, khiên sao nổi). Vươn tay tháo chiếc tạp dề ra cho dễ di chuyển. Lúng túng leo lên chiếc ghế vừa cao vừa ọp ẹp ấy. Jaejae vốn rất sợ độ cao mà~ Huh u hu hu!

“Hixxx…” Nước mắt trực rơi rồi. Quệt vội giọt nước sắp rơi ấy. Leo thẳng lên bàn. Jaejae với tay lấy chiếc ca nhựa trên bàn. Dùng hết lực bình sinh kéo chiếc bình nặng đầy nước kia, đổ đầy vào trong cốc.

“Yeah~!” Jaejae hét lên khi hoàn thành xong ‘nhiệm vụ’. Và cũng là lúc cậu nhóc nhận ra rằng…

“Hu~ huhuhuhu! Cao quá má ơi! Yunyun à~ Cứu Jaejae với! Hic…” Jaejae ngồi bệt xuống mặt bàn. Sao lên thì dễ mà xuống thì khó thế? Cứ nhìn xuống đất là lại choáng hết cả đầu óc. Làm sao xuống bây giờ? Yunyun ơi~ Jaejae chưa muốn chết đâu~!

—X—

“Sao Jaejae lâu thế nhỉ?” Thằng nhóc ngồi ở góc vườn đang bứt bứt mấy cộng cỏ. Sốt ruột. Lo lắng. Buồn bã. Tất cả khiến Yunyun… tức giận. Jaejae không muốn chơi với Yunyun hay sao mà bỏ vào nhà lâu thế!

Thế là nhóc rời bỏ chổ ngồi. Cởi phăng luôn chiếc áo vest của bố. Tiến lại phía nhà Jaejae.

—X—

“Jaejae a~ Ở trong nhà phải không?” Sốt ruột.

“…”

“Jaejae ơi, Jaejae đâu rồi?” Lo lắng.

“Yun… yun…ơi… híccc…” tiếng nấc khẽ vang lên từ sau bếp.

Yunyun vội chạy tới. Nó thấy Jaejae đang ngồi co ro trên bàn mà không khỏi đau lòng.

“Oa oa oa oa~” Nhóc con thấy Yunyun tới, càng được nước khóc to hơn. Hai bàn tay vươn ra phía Yunyun. Hai mắt to tròn ầng ậng nước. Trông đến tội… “Yunyun ơi, Jaejae sợ quá~” Nhìn xuống mặt đất, nhóc con cảm thấy sợ hãi, tuy bình thường, chiếc bàn không quá cao với một người lớn nhưng lại rất cao so với hai đứa nhóc một 5, một 4 này. Chỉ cần tưởng tượng Jaejae mà rớt xuống thôi thì… Ôi~ không dám nghĩ nữa đâu! Hãi lắm!

“Jaejae à~ Jaejae nín khóc đi!” Yunyun dỗ dành. Trong lúc này, tinh thần cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ cách giải quyết. Chứ khóc lên cũng chỉ tốn nước mắt chứ không giải quyết được vấn đề gì! Ôi~ mình thật là thông minh nga~ (gớm, tự sướng = . =’)

“Ưhm… ưhm… Jaejae nín khóc mà!” Jaejae dù còn sụt sùi nhưng đã hết khóc phần nào.

Suy nghĩ một hồi, Yunyun nghe tiếng bóng đèn vỡ loảng xoảng trong đầu mình! (Ể???) Búng tay cái tách, nó hí hửng.

“Rồi, rồi! Giờ Yunyun sẽ vịnh chặt ghế cho Jaejae leo xuống ghế. Sau đó Jaejae nhảy xuống, Yunyun đỡ cho. Nói rồi, nó vươn tay ra minh chứng cho lời nói của mình. (tưởng cách jr chứ — .—‘ )

“Nhỡ Jaejae… à mà không, Yunyun không đỡ kịp thì sao?” Giọng nó lạc cả đi, nước mắt lại tiếp tục rơi. Hốc mắt hồng lên khiến người khác đau lòng. Hai tay lau lau nước mắt. oTT^TTo

“Không sao đâu. Jaejae cứ từ từ mà leo xuống. Có Yunyun đỡ dùm rồi mà.

Jaejae không đáp. Bắt đầu công cuộc giải cứu bản thân…

“Jaejae à! Bình tĩnh thôi.” Yunyun nhìn Jaejae vừa khóc vừa run mà leo xuống thì đau hết cả lòng. Không kìm lòng được mà thấp tha thấp thỏm, nhấp nha nhấp nhỏm.

Tội cho Jaejae quá đi! Bé cưng xoay lưng lại đối diện với chiếc ghế. Hạ một chân xuống. Tay này níu chặt lấy cùi chỏ của tay kia, bám chặt vào thành bàn mà thả người xuống. Yunyun cũng dùng hết sức vin chặt ghế cho Jaejae leo xuống. Mỗi tội cái ghế cao qua cả đầu nó. Đã vậy, có vẻ như bốn chân ghế đã yếu lắm rồi nên Jaejae đã rung chân ghế còn rung ác khiến Yunyun vừa lo cho Jaejae vừa không biết khi nào ghế sập.

“Cố lên nào! Sắp xuống tới ghế rồi!”

“…” Jaejoong im lặng. Phải tập trung, phải tập trung!

“Cẩn thận!” Yunyun hét toáng lên khi Jaejae hụt chân.

“Huh u huhu~ Jaejae sợ quá!” Jaejae khóc nấc, tiếng khóc xé lòng một ai đó. Chân bị hụt huơ huơ giữa không khí. Tay vội vàng bám chặt vào thành bàn.

Yunyun nhanh trí. Đẩy chiếc ghế lại gần chỗ Jaejae. Miệng hô to:

“Jaejae thả người từ từ xuống đi!”

Jaejae đưa mắt nhìn xuống. Quả thật là cao quá!

“Đừng, đừng nhìn xuống. Cứ hạ người từ từ xuống thôi.” Yunyun hét toáng lên khi Jaejae cứ cúi xuống đất, mặt trắng bệt.

Jaejae hít một hơi thật sâu. Hai tay thả lỏng thả cơ thể xuống. Theo chỉ dẫn của Yunyun mà đặt chân lên mặt ghế. Đầu tiên vì còn choáng nên Jaejae cứ nghiêng người mấy lần khiến cho Yunyun mém gọi điện cho Umma về dắt đi thay tim. Sau đó, khi đã đứng vững thì bắt đầu nhận ra…

“Mau lên ghế yếu lắm rồi, không đỡ nổi Jaejae nữa đâu!

Kẹt~ Tiếng ghế kêu khi Jaejae lỡ xoay nhẹ người một cái.

“Được rồi, Jaejae nhảy xuống đi! Mau lên” Yunyun hối.

Nhóc con đứng thẳng, hai tay từ từ buông ghế ra để đỡ Jaejae, ánh mắt chăm chăm vào ghế, như chỉ cần nó dịch đi 0,000… 5 mm thì Yunyun sẽ không ngần ngại mà leo lên ghế… chết cùng Jaejae luôn. (-________—)

Phần Jaejae, nó đứng dang hai tay sang ngang giữ thăng bằng. Chân hơi khuỵu xuống lấy đà, mắt chăm chăm vào phần cơ thể sắp lao vào. (Bé Hoa, bé bỉ quá > <)

Vụt~

Phịch~

Bốp~

“Ui~” Jaejae hét lên khi ngả vào lòng Yunyun.

Nóng.

Ẩm.

Mềm mại.

Thơm.

Trước khi bất tình nhân sự, Yunyun còn thấy cảm thấy vài va chạm tác động lên môi mình. Lờ mờ mở mắt. Mặt của Jaejae zoom x n. Sát rạt. Nóng quá~! Nhà Jaejae mát lắm mà~! Và vì quá nóng mà cậu nhỏ… xỉu lun!

Trước khi cảm thấy mình nằm trên đệm giường thoải mái, Yunyun còn cảm thấy mình bị lôi đi vài nơi nữa. Cụ thể là leo lên cầu thang bằng… đầu, hai tay vòng ngược lên đầu, hai chân bị Jaejae túm kéo lê về phía trước. Thật tội nghiệp a~

—X—

“Yunyun… Yunyun ơi… Yunyun a~” Nó cảm thấy giấc ngủ của mình bị quấy rối. Nhưng giọng nói ngọng líu—  ngọt ngào quá đỗi lại không làm nó tức giận.

“Ưhm…” nó chớp nhẹ hai hàng mi, rồi từ từ mở to cặp mắt diều hâu của mình. Cảm giác đau nhói từ sau đầu truyền tới tận tế bào bên trong cơ thể. Nhức đầu quá. Tay chân tê dại. Mình chết rồi sao? Sao lại một màu hồng không thế này?

“A~~! Yunyun tỉnh dậy rồi!” Jaejae hét lên rồi ôm chầm lấy nó. Trên cơ thể từng chút một lấy lại cảm giác. Mùi hương Burbery lại xông lên sộc vào mũi. Mềm mại quá! Ấm quá!

Mùi Burbery?

Mềm mại?

Ấm?

Cảm giác vừa rồi khiến Yunyun nhớ lại lúc té. Mặt bỗng dưng đỏ lên. Hai má nóng bừng. Vành tai đỏ lựng.

“Yunyun sao thế?” Jaejae ngu ngơ ngờ nghệt hỏi. Nhóc con ngồi chống hai tay lên mặt giường. Đưa mắt về phía Yunyun lo lắng. “Yunyun bị đau ở đâu sao?”

“Hồi nãy… lúc té… Yunyun với… Jaejae…E…hèm!” Lắp bắp.

“Jaejae đưa Yunyun lên phòng của Jaejae.” Chớp mắt ‘Có gì sao?’ Đần thối mặt ra.

“Không. Ý Yunyun là trước lúc Jaejae kéo Yunyun đi đấy… có… có… làm gì không?” Hai mặt trời tí hon trên mặt cu cậu.

“Hỳ hỳ. Hình như có chạm môi. Như thế này này.”

Chụt~” Jaejae vừa nói vừa bobo Yunyun một cái rõ kêu.

“…”

“Ý… ý… Yunyun ơi. Yun a~”“Jaejae nắm lấy vạt áo của Yunyun mà kéo. Cu cậu lại ngất xỉu nữa rồi… Thật là tội nghiệp a~

(Jaejae: Au ơi… Sao YunYun của Jaejae lại ngất hoài vậy *kéo áo* *rưng rưng*

Sky:… *mất máu*)

Jaejae: Au ơi, sao au xỉu lun rồi? Hu hu hu thế ai cho Yunyun của mình tỉnh dậy bi zờ… híc~

Sky: *bật dậy* Yunho của ai cơ?)

Chẳng rõ lúc sau thế nào, lúc về, Jung, Kim appa umma ðều thấy 2 thiên thần say giấc giấc nồng cạnh nhau. Thiên thần áo hồng dụi dụi ðầu vào cổ của thiên thần áo xanh, lâu lâu còn khẽ kêu, “Yunyun ngốc~”

END

12:57 AM — By SkyTVXQ

Woa~~~ Đây thật sự là fic Sky đã ngâm được hơn 1 năm trong máy, dự tính ðể tặng sinh nhật cho một người, nhưng không nghĩ rằng hai người đã kết thúc tình bạn ấy một cách chóng vánh như vậy nên đã ngâm trong máy khá lâu, hôm nay vì đi tham dự contest nên… thải nó đi. Mong là nội dung phù hợp với yêu cầu của contest ^^~

Ngày lành ♥~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dbskfic