THẦY LÀ CỦA EM! - CHƯƠNG 1 - ĐỊNH MỆNH BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Linh! Hết tiết ở lại gặp thầy.


Vâng, đó là lời thầy dạy Toán mới đến của trường tôi.


Tôi tên Linh, Diệp Mẫn Linh. Tôi hiện là học sinh lớp 10 chuyên Anh, nhưng cũng tích góp được rất nhiều thành tựu ở các mảng toán học, hóa học và cả văn học. Ấy vậy nhưng thể dục của tôi bao giờ cũng vớt vát cả. Gia đình tôi ở mức khá giả, nhưng không vì thế mà tôi ỷ lại hay dựa dẫm quá mức vào đồng tiền của bố mẹ. Tôi không quá xinh đẹp nhưng vẫn có bề ngoài ưa nhìn. Với tôi, việc bảo vệ và tâng trang cho nhan sắc, vóc dáng cũng không kém quan trọng so với việc trang bị kiến thức! Có một bề ngoài bắt mắt, tin tôi đi, cuộc sống của bạn sẽ trở nên dễ dàng hơn. Gương mặt thanh tú, đôi mắt tròn đen láy và mái tóc đen óng suôn mượt luôn là điểm mạnh của tôi. Ngoài ra việc tham gia tập thể dục mỗi ngày cũng là cách tôi bảo vệ sức khỏe lẫn ngoại hình của mình!


Cuộc sống của tôi vốn đang bình thường theo nhịp điệu trước giờ, tôi luôn kiểm soát được nó. Nhưng kể từ khi người đó xuất hiện, cuộc sống của tôi dần bị khuấy động bởi họ!Cũng như mỗi thứ hai đầu tuần khác, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá đung đưa. Từng cụm mây xanh trôi chầm chậm theo làn gió. Hít hà khí trời đầu tuần là cách khởi động một tuần mới tràn đầy nhựa sống đấy! Việc làm của một Phó Đoàn Viên như tôi là sắp xếp lại cờ lớp, danh sách nhận thưởng của cá nhân học sinh, của các lớp sau một tuần thi đua. Đang cặm cụi vào tập tào liệu trên tay, vô tình đụng phải một thanh niên lạ mặt, vừa đi vừa nghe ngóng thứ gì trong điện thoại. Người thanh niên cao gần 1m8, anh ta bận một chiếc áo sơ mi trắng, cất giọng một cách lơ đểnh hỏi tôi: Ồ! Cô An bên Đoàn đâu rồi em?


Tôi lạnh lùng nhặt sấp tài liệu dưới đất vừa bị rơi vãi, bằng vẻ mặt khó chịu tôi đáp: - Em không biết. - Rồi cúi đầu chào bỏ đi.


- Chẳng nhặt lên giúp mình, đàn ông đâu mà không ga lăng gì hết! Đúng là quả núi ngán đường


- Lèm bèm gì đó bé? - Anh Huy, anh ấy cũng hoạt động Đoàn nên chúng tôi quen nhau. Anh ấy lớn hơn tôi một khóa, học sinh lớp 11 chuyên Toán. Nói về Huy thì chắc tới sáng mới hết. Anh ấy rất ấm áp, vẻ ngoài điển trai và rất năng động.


- Anh này, làm em hết hồn đó.


- Ha ha, hiếm mới thấy em như thế. Thôi nhanh đi, sắp đến giờ chào cờ rồi.


Giờ chào cờ trôi qua suôn sẻ. Tôi về lớp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của tuần mới.


Sau gần 10p vào tiết mà cô giáo vẫn chưa lên, lớp tôi bắt đầu nhốn nháo. Từ phía cửa lớp bước vào là cô An quản lý hoạt động Đoàn viên của trường tôi:


- Chào cả lớp. Cô Thanh (giáo viên dạy Toán lớp tôi) đã vào thời kì thai sinh, nên cô ấy sẽ không đứng lớp ta trong năm học này nữa. Thay vào đó, giới thiệu với các em, thầy giáo dạy Toán mới sẽ dẫn dắt lớp mình..


Cả lớp reo hò vì vẻ ngoài ưa nhìn của thầy giáo, chỉ mình tôi há hốc mồm, thầm nghĩ: Ơ, là quả núi hồi sáng?


Giới thiệu xong, cô An rời đi để thầy giáo làm quen với lớp. Giọng của thầy Núi vẫn thế, nhẹ ngọt nhưng nhiêu đó không đủ để xóa nhòa ác cảm lần đầu gặp được.


- Chào các em, thầy tên là Minh. Thầy sẽ dạy bộ môn toán của lớp chúng ta trong học kì còn lại này nhé! Chúng ta sẽ giúp đỡ nhau thật tốt. Cảm ơn các em.


Rồi chẳng biết vô tình hay cố ý, thầy nhìn vào mắt tôi kiểu châm chọc.. Tức chết mất.


Ra chơi giữa giờ hôm đó, tôi thất thần vì mong nhớ cô Thanh quay lại quá. Đang trầm tư thì má tôi phát lạnh, tôi giật mình lần thứ 2 trong ngày:


- Á.


- Ha ha, nữ thần của trường nay sao thế nhỉ? Nay em lạ lắm, trông tếu thật ha ha.


- Anh Huy, anh đừng có chọc em nữa coi. Hừ!


- Rồi rồi, haha anh xin lỗi. Nè.. - Anh chìa hộp sữa cho tôi. - Cho em nè, ăn uống vậy sao có sức mà học hành.


Chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đi mất. Tôi biết anh ấy có tình cảm với tôi..


Những ngày sau đó, tôi kẹp cho mình chiếc nơ đỏ dài, nó giúp nhấn mạnh thêm cho mái tóc đen óng và mềm mượt của tôi.


- Thầy mời bạn nữ bàn 3, bạn có chiếc nơ đỏ đấy. Lên giải phương trình trên bảng cho thầy.Tôi làm một lượt, buông phấn xuống để về chỗ.


- Bạn làm đúng rồi ha các em, 9 điểm. Em tên gì?


- Đúng mà 9 điểm á?


- Em tên gì?


- À, dạ, em tên Linh ạ. Nhưng sao đúng hết mà 9 điểm vậy thầy?


- Bốn lần 9 điểm mới được 10 nhé em.


* * *


Đó là lần thứ ba trong tuần tôi được 9 điểm, và sau đó, tôi dơ tay nhưng thầy không kêu nữa.Đứng ở trạm chờ xe buýt về nhà, tôi hậm hực dậm đế guốc xuống đất kêu côm cốp vì nhớ lại quả núi khó ưa đó. Chưa bao giờ kiếm điểm 10 miệng môn Toán của tôi lại trở nên khó khăn như vậy! Bỗng nhiên..


- Linh!


Tôi theo phản xạ, quay lại phía phát ra âm thanh. Ánh nắng buổi chiều chiếu bén ngót lên gương mặt thanh tú, góc cạnh rồi đến sống mũi dọc dừa của người đàn ông. Ra là thầy Minh..HẾT CHAP 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net