THẦY LÀ CỦA EM! - CHƯƠNG 6 - VÉN MÀN BÍ MẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bác bảo vệ không nói gì, lặng người rồi giơ tay vỗ lên vai thầy Minh một cái như tỏ vẻ đồng cảm và an ủi. Vừa quay người bỏ đi về chỗ thì:


- Bác bảo vệ: Ơ cậu Khả Huy. Cậu mới đến sao?


- Khả Huy: *liếc nhìn Trọng Minh hồi lâu* Vâng...


- Trọng Minh: Lên trên thôi nào PunPun


...


- Khả Huy: Cháu lên nhé bác.


- Bác bảo vệ: Ừ, cậu lên đi!


***


- Trọng Minh: em vào sau thì đóng cửa lại chứ?


- Khả Huy: Rồi rồi... chào Pun quậy nhé... nhớ tao không?


- Nay rãnh rỗi, em đến làm gì?


- Đây... *chìa bao thư đặt lên bàn* ... mẹ tôi đưa anh!


- Dạo này mẹ khỏe chứ?


- Tất nhiên. Chỉ vì anh mà không khỏe thôi.


- ... Nếu không còn gì, thì em về đi. Cầm nó về, nói với mẹ là anh không cần những thứ bố thí thế này!


- Cũng là công tôi mang đến, không nhận thì anh tự đi mà trả mẹ!


Trước khi ra khỏi cửa, Khả Huy vẫn không quên ném lại một chút tâm tư:


- À còn chuyện này! Anh là Thầy giáo, đừng vượt quá bổn phận! Không dễ để có được vị trí như ngày hôm này đâu... Cáp Trọng Minh!


- Em đang nhắc nhở tôi hay nhắc nhở chính em? Ba em không phải đặt để cho em mấy chỗ với đối tác ông ấy rồi sao?


- Cái đó anh không cần lo. Anh chỉ cần biết rằng: Tôi thích Mẫn Linh!


Tiếng cửa đóng mạnh lại. Đủ mạnh để khiến người trong cuộc đau lòng...


Đêm ấy là đêm dài với cả 3 chúng tôi, nhưng với mỗi người là một lý do khác nhau.



*Trọng Minh: tôi đã coi đi coi lại cuốn album gia đình này suốt hơn 17 năm nay, cuốn album cũ kỉ này gần như nhàu rồi. Nhưng, cảm xúc và suy nghĩ của tôi vẫn cháy rực rỡ và không thể dừng. Tôi yêu bà ( người đã sinh ra tôi ) xuyên suốt như thế, vậy mà trong một vài phút ngắn ngủi của cuộc đời, bà lại không đặt tình cảm của bà cho tôi. Lớn lên chút, những lời đàm tíu của làng xóm về bà, tôi nghe đến thuộc lòng. Hơn ai hết tôi có thể hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm của bà – của một người con dâu luôn bị nhà chồng ruồng rảy, đay nghiến. Bờ vai của ba tôi không đủ rộng để che chở trước sự cay nghiệt mà dòng họ bên nội nhắm vào bà. Vì thế, bà buộc phải chọn cách ra đi.


Đáng ra tôi nên nói lời cảm ơn đến ba của Khả Huy, vì ngay lúc mẹ tôi suy sụp nhất, ông vẫn chìa tay về phía của bà. Tôi thầm cảm kích tình cảm hơn 10 năm của ông ấy dành cho mẹ tôi kể cả khi biết bà ấy đã có chồng.


Cứ 3 tháng, đứa con trai sau của bà – Khả Huy, đều đem tới cho tôi một phong thư. Bao gồm kinh phí để tôi trang trải cho cuộc sống của mình, kèm theo đó là đôi ba dòng thư mà bà dặn dò tôi như bổn phận của một người mẹ....


*Tingg* - tiếng tin nhắn ngắt ngang dòng suy nghĩ: 'Mẫn Linh đã gửi cho bạn 5 ảnh'


Trong bất giác, Trọng Minh nhoẻn miệng cười:


- Mẫn Linh: PunPun lạc chủ khi chiều đây!


- Mẫn Linh: Thầy vẫn chưa ngủ ạ?


- Trọng Minh: thầy ngủ rồi em! Chỉ có em chưa ngủ thôi.


- Mẫn Linh: ơ, ngủ rồi mà vẫn nhắn tin được ạ? Điện thoại thầy hay thế?


- Mẫn Linh: thôi, em phải ngủ đây. Thầy ngủ sớm đi!


- Trọng Minh: Ừ, em ngủ đi.


- Mẫn Linh: ....


- Trọng Minh: Ngủ ngoan!



*Khả Huy: Thay vì làm con trai trong biệt gia, tôi lại muốn có cuộc sống như anh ấy. Muốn được tự do quyết định chuyện của mình, muốn được có thời gian cùng bố nói chuyện thật thoải mái và.. chắc là muốn đứng ở vị trí của Trọng Minh để có được trái tim của người con gái mình luôn theo đuổi. Bố tôi dường như không hề biết rằng tôi cảm thấy khó chịu nhường nào trong những lần gặp gỡ vấy mùi mai mối với đối tác của ông cả. Cuộc đời của ông đặt sự nghiệp lên hàng đầu, ông sẵn sàng để người phụ nữ mình luôn yêu thương gã đi chỉ vì chưa xây dựng được sự nghiệp, chưa đủ tiếng nói và chổ đứng. Với tôi, ông thật sự là một người đàn ông mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi lạnh nhạt!


Cuộc đời trêu người, vậy mà sau khi xây xong cơ nghiệp, người phụ nữ mà ông đem lòng yêu mến lại xảy ra chuyện không may. Ông đã dùng sự nghiệp và tiếng nói của mình để vớt vát một bông hồng ra khỏi sự cổ hủ đã bốc mùi tanh tửi. Cái tanh của lòng người mà sau khi lớn lên, tôi mới nhận ra được nó đáng sợ đến mức nào. Bông hồng năm ấy ông lấy lại được chính là mẹ tôi hiện tại và mãi mãi!


Tôi không đủ mạnh mẽ như ông, không đủ dũng khí nhìn người mình yêu rơi vào tay người khác. Tôi yêu cô ấy. Tôi muốn để cô ấy được hạnh phúc cùng tôi! Với tôi, Mẫn Linh luôn là người con gái đặc biệt. Dáng người thon thả, khuôn mặt trái xoan có má lúm đồng tiền. Khi ở gần cô ấy, trong lòng tôi thanh thản đến lạ. Tôi cảm nhận được dư vị của tình người. Cảm nhận được một sức sống căn tràn thắp sáng những u uất trong lòng tôi bấy lâu...


Nhưng.. đáng ra tôi nên nói với cô ấy về tình cảm của mình. Nói cho cô ấy nghe về tất cả những gì tôi đã chất chứa bấy lâu nay! Đúng! Tôi phải nói!...


HẾT CHAP 6

(ảnh cp minh họa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net