Chương 23: Đa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy vừa về đến cổng nhà, Ngọc Sương đã chạy ra bám dính lấy hắn, kể khổ. Nhưng Thủy không nghe lọt được chữ nào. Sự tức giận trong hắn vẫn đang cháy dữ dội. Hắn đứng lại nhìn cái sảnh trước đã cháy thành tro, tay vẫn giữ chặt lấy vạt áo bị cắt đứt. Thấy Thủy không đoái hoài gì đến mình, Ngọc Sương liền giật mạnh cánh tay hắn:

"Anh họ! Anh có nghe em nói không? Cô Loan bây giờ nằm liệt giường, còn con bé cặn bã đó bị Bình cướp đi mất rồi!"

Lần này, Ngọc Sương đã thành công trong việc gây sự chú ý của Thủy. Hắn nhìn xuống cô ta, đôi mắt đầy lạnh lẽo khiến Ngọc Sương hoảng sợ, rụt tay lại. Hắn bỗng nắm lấy cổ áo em họ mình, sát khí dày đặc trong câu hỏi:

"Là lỗi của ai?"

"Em...em..." Nét mặt của Thủy khiến Ngọc Sương sợ đến á khẩu.

Hắn vứt em họ mình xuống đất, nói lạnh ngắt:

"Không biết nói gì thì tốt nhất câm miệng đi!"

Từ trước đến nay, Thủy chưa từng niềm nở với Ngọc Sương, nhưng hắn vẫn luôn xã giao, không nóng, không lạnh. Cô luôn vây quanh hắn, Thủy cũng chẳng phản ứng gì nhiều, hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc. Hôm nay là lần đầu tiên Ngọc Sương thấy rõ một chút cảm xúc từ hắn. Chưa bao giờ trong đời mình, Ngọc Sương thấy sợ Thủy như lúc này.

Lão Hộ chống gậy, lập cập ra đón Thủy. Râu tóc lão đã cháy rụi, đôi tay bị bỏng phải băng bó kín mít. Ngoài hơi nhăn mặt vì mùi hôi trên người lão, Thủy chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm tới chuyện lão bị thương nặng đến mức nào. Kể cả khi lão Hộ cố tình rên ư ử, ra vẻ đau đớn, Thủy cũng chỉ liếc một cái rồi quay đi, không một chút thương cảm.

Đi đến từ đường, Thủy thở mạnh khi thấy cánh cửa đã bị nổ tan tành, cái phản nơi Bình từng bị trói giờ chỉ còn đống tro tàn. Nhưng dù sao Bình vẫn là một người họ Lục, Thủy nghĩ thầm. Cổng chính, sảnh trước và hoa viên đều bị thiêu rụi, nhưng bài vị và bàn thờ tổ tiên vẫn còn nguyên vẹn. Thấy vậy, Thủy chỉ nhếch môi cười. Hắn chậm rãi thắp hương, vái tổ tiên rồi mới quay sang lão Hộ. Từ khi bước chân vào nhà đến giờ, hắn vẫn chưa nói với chú mình một câu nào. Giọng hắn đều đều:

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lão ậm à ậm ừ, nói mãi không thành câu:

"À...thì...lúc...lúc...ta thay bùa...cho Bình...nó..."

Thủy không thèm nghe hết câu, lại hỏi:

"Còn Vân?"

Lão Hộ lắp bắp:

"Con...con bé đó...không biết cấu kết với Bình từ lúc nào..."

Thủy bất chợt quay lại, nhìn xoáy vào mắt chú mình. Sự lạnh lùng chết người khiến lão Hộ khẽ rùng mình. Ngọc Sương cũng bất giác lùi lại một bước. Tiếng Thủy vang lên, sắc lạnh trong sự im lặng đến điếng người:

"Các người đã làm gì cô ta?"

Lúc này, lão Hộ và Ngọc Sương chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, không dám hé răng nửa lời. Thủy liếc mắt sang Điền. Chỉ một cái liếc mắt, tên thư đồng ngay lập tức hiểu ý. Hắn kéo một tên gia đinh đến, bắt quỳ xuống trước mặt Thủy. Thủy thậm chí chẳng cần hăm dọa gì, tên gia đinh nọ đã hoảng sợ mà kể hết tất cả những chuyện hắn đã chứng kiến trong nhà họ Lục.

Trong sự im lặng của Thủy, Điền có thể cảm nhận được ngọn lửa tức giận đang trực chờ bùng cháy, nhưng gương mặt của chủ nhân hắn lại hoàn toàn vô cảm, không một chút biểu hiện. Có vẻ như lão Hộ và Ngọc Sương cũng cảm thấy điều tương tự khi cả hai đều co rúm lại, không dám đáp lại ánh nhìn của Thủy.

Sự im lặng của Thủy dường như đang hút lấy hết không khí của những người có mặt trong từ đường nhà họ Lục lúc đó. Cuối cùng, hắn quay sang lão Hộ, nói gọn:

"Trong mấy ngày tới, đừng làm phiền cháu!" Rồi đi thẳng về phòng mình, với Điền chạy theo sau.

Thủy đi khuất rồi, lão Hộ và Ngọc Sương mới dám thở phào. Lão Hộ nhìn theo hướng Thủy vừa rời khỏi, đôi mắt lão nheo lại:

"Chắc chắn chuyện gì đó đã xảy ra! Chứ không thì làm sao nó lại phẫn nộ như vậy chứ?"

Ngọc Sương ở bên cạnh, gật đầu:

"Cháu cũng đoán thế. Vừa rồi...anh họ thật quá đáng sợ!"

Lão Hộ liếc Ngọc Sương một cái nhưng không đáp lại, chỉ mím chặt đôi môi quá khổ của mình. Lão đương nhiên không cam tâm bị đối xử như một người hầu bởi đứa trẻ do chính mình nuôi lớn, nhưng lão cũng tự biết lượng sức mình. Từ khi mới gặp, lão cứ nghĩ Thủy chỉ là đứa trẻ ít nói, mặt lúc nào cũng chúi vào mấy cuốn sách, không màng đến sự đời. Cho đến vài tháng trước, khi Thủy để lộ sức mạnh thực sự của mình, lúc ấy, lão mới thấy khiếp sợ. Bây giờ, lão Hộ phải cắn răng mà phục vụ thằng cháu mà trước đó lão chỉ coi là một con mọt sách. Vì chỉ có dựa vào Thủy và sức mạnh của hắn, lão Hộ mới đạt được mong muốn của mình.

Vừa đóng cửa phòng mình lại, Thủy liền cởi tấm áo đen thêu chỉ vàng của mình ra, quăng nó lên giường. Hắn ngồi xuống bàn uống nước, rót cho mình một chén trà, nhưng cơn giận không buông tha hắn. Thủy ném cái ấm trà vào góc tường, khiến nó vỡ tan tành. Điều hắn cần làm ngay lúc này là hạ hỏa để có thể tập trung tinh thần vào vá lại tấm áo, nhưng dù hắn có cố tự trấn tĩnh bản thân thế nào cũng không thành công. Thủy không hiểu sao mình lại tức giận đến mức ấy. Không phải là hắn không biết khi hắn rời đi, Vân sẽ bị đối xử như thế nào. Dù sao Thủy cũng đã lớn lên với những người họ Lục đó, bản chất của họ thế nào, hắn quá hiểu. Những chuyện họ có thể gây ra cho Vân, Thủy đều đã lường trước. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cô gái tiều tụy, với đôi chân méo mó, trên cơ thể đầy vết thương cùng bầm tím chưa lành, nỗi tức giận bỗng bùng cháy. Nhớ lại ánh mắt đầy căm ghét Vân dành cho mình, sự tin tưởng hoàn toàn của cô dành cho con quỷ mà hắn bắt được, Thủy lại càng thấy khó chịu.

Chén trà nóng kia không hề có tác dụng trong việc làm hắn bình tĩnh. Thủy bỗng nhận ra mình tức giận vì Vân hơn là tức giận vì đã đánh mất con dao. Trong lúc này, cái hắn nên quan tâm đến là sửa lại tấm áo, lập tức lên đường đoạt lại con dao bảo bối nhà họ Lục và tiếp tục tìm những cái khóa. Nhưng đầu óc hắn bây giờ chỉ hiện lên khuôn mặt tiều tụy của Vân, những vết thương chưa lành kia và cái ngả đầu đầy an tâm của cô vào lòng con quỷ. Không hiểu nổi cảm xúc của mình, Thủy quyết định đi tắm nước lạnh để hạ hỏa, mặc dù đang là giữa mùa đông.

Hôm sau, Lục Bình, Niên, Vân và Dạ Quang quyết định lên đường đi tìm bảo bối. Sau một hồi tụ họp và tranh luận, họ đi đến quyết định ông Hải nên ở lại, phần vì ông còn yếu, phần còn lại thì vì căn nhà rộng lớn của ông vẫn cần người trông coi. Ông Hải và Lục Bình muốn Niên ở lại vì theo họ, cô bé còn quá nhỏ, là con gái, và hành trình phía trước thì quá nguy hiểm. Khi Niên phụng phịu vì không cãi lại được lí luận của Bình, Vân chỉ cười khẩy:

"Nói như anh, không lẽ tôi cũng nên ở nhà? Tôi mới chịu chút đớn đau mà đã không muốn sống rồi. Niên mới 15 tuổi, mất đi đôi mắt mà vẫn kiên cường, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. Đừng thấy em ấy là con gái mà coi thường! Con gái có thể cứu cả thế giới đấy! Không có con gái, anh nghĩ anh có ra đời được không?"

"Ý tôi không phải thế..." Bình chống trả yếu ớt.

Niên ngồi bên cạnh Vân, nắm lấy tay cô, cười thích thú. Còn Vân kéo Niên lại gần, khoác tay mình lên vai cô bé, nói chắc nịch:

"Niên không muốn đi thì không nói làm gì. Nhưng Niên đã muốn đi là em ấy phải đi!"

Dạ Quang đứng đằng sau Vân, hùa theo:

"Đúng đúng!"

Thấy sự ủng hộ nhiệt tình dành cho mình, Niên không nhịn được mà bật cười. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô bé được ông Hải và Bình đồng ý cho lên đường.

Động vật thường có giác quan rất nhạy. Chỉ cần thấy hơi quỷ là chúng sẽ phản ứng ngay lập tức nên không một con ngựa hay con lừa nào muốn gánh Dạ Quang và Vân trên lưng. Dạ Quang cũng chẳng thấy thế làm phiền, anh đã quyết định ngay từ đầu là mình sẽ làm chân của Vân, chuyện cõng cô trên lưng đối với anh không phải là điều gì to tát. Thêm nữa, sức bền của một con quỷ cũng bằng cả hơn 10 con ngựa cộng lại, đường xa cũng không làm Dạ Quang thấy chùn bước. Nhưng vì cả Bình và Niên đều phải cưỡi ngựa, nên Niên liền yểm bùa trấn giữ âm khí trên người Dạ Quang để mấy con ngựa có thể yên tâm đi bên cạnh con quỷ. Để tránh ánh nắng chiếu vào đôi mắt của mình, Dạ Quang luôn phải đội một cái nón rơm. Cũng may mắn rằng: ánh nắng mùa đông không quá mạnh để làm con quỷ yếu đi.

Bước chân ra khỏi cửa nhà ông Lục Hải, Vân chợt nhận ra sự lạ lùng của đội hình 4 người họ: một cô bé không có mắt, một người chân có cũng như không, một con quỷ và một thầy pháp. Sự kết hợp lạ lùng đó khiến Vân phì cười. Theo lời Bình, họ lên đường tiến về phía Nam. Bình cưỡi ngựa đi trước, kéo theo con ngựa chở Niên, còn Dạ Quang cõng Vân đi sau cùng. Họ đi mải miết, thỉnh thoảng chỉ nghỉ chân, ăn chút bánh, uống chút nước, rồi lại đi cho đến khi trời tối. Họ tìm được một quán trọ ven đường và quyết định nghỉ qua đêm để sáng sớm đi tiếp.

Chưa kịp bước chân vào cửa nhà trọ, họ đã nghe thấy tiếng mắng chửi phát ra. Từ phía bếp, dáng người nhỏ bé của một đứa trẻ, đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, chạy vụt ra ngoài. Đuổi theo sau là một người đàn ông phốp pháp, trên tay cầm một cái chày, giơ lên với vẻ đe dọa. Người đàn ông đuổi không kịp đứa trẻ, đứng lại thở dốc, miệng vẫn quát:

"Tao bắt được mày lần nữa thì mày chết với tao! Đúng là đồ xui xẻo!"

Thấy có khách tới, người đàn ông nọ từ nét giận dữ, chuyển ngay thành niềm nở, chào đón. Đặt phòng và cơm xong, nhóm 4 người ngồi xuống bàn ăn, chờ đợi. Khi người đàn ông bê cơm ra, nhìn thấy rõ mặt Dạ Quang, ông ta khẽ nhăn mặt. Dạ Quang thấy vậy, chỉ biết cúi đầu xuống, ngại ngùng che đi khuôn mặt xấu xí của mình. Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay con quỷ, rồi quay sang ông chủ, mỉm cười:

"Đây là anh trai tôi. Chân tôi không đi được, anh ấy cõng tôi cả quãng đường dài mà không biết mệt đấy. Ông chủ nhìn cơ thể cường tráng của anh ấy là biết rồi!"

Nghe nói vậy, người đàn ông phốp pháp vội vàng gật đầu:

"Trượng phu cần gì khuôn mặt đẹp! Đôi tay mới là quan trọng! Người có sức khỏe phi thường như vị này thật hiếm có. Tiểu thư nào được gả cho ngài thật có phúc phải biết!"

Lời nịnh của ông chủ nhà trọ khiến Dạ Quang bối rối đưa tay lên gãi đầu. Niên và Vân cúi xuống để nén tiếng cười. Nhớ ra chuyện vừa nãy, Vân liền hỏi:

"Đứa bé vừa rồi là ai thế?"

Ông chủ liền xua tay:

"Tiểu thư đừng bận tâm về con bé đó! Nó mồ côi, không biết ở nơi nào lưu lạc đến đây từ tầm vài tháng trước. Hồi trước nó hay vào trong làng trộm thức ăn nên bị dân làng đuổi ra đây. Bây giờ nó lại ám quẻ nhà tôi. Có đuổi thế nào thì vài bữa nó lại lẻn vào trộm thức ăn. Tiểu thư yên tâm! Tôi sẽ không để nó làm phiền đến mọi người đâu!"

"Ý tôi không phải..." Nhưng Vân chưa kịp nói hết, người chủ quán trọ đã rời đi.

Vân thở dài. Một đứa trẻ nhỏ bé như thế thì ăn hết bao nhiêu cơm mà ông chủ quán lại nhẫn tâm vậy chứ? Cô quay sang Dạ Quang, giật nhẹ tay con quỷ:

"Em muốn ra đằng sau rửa mặt."

Dạ Quang ngay lập tức đứng dậy, bế Vân lên tay và đưa ra sau nhà.

Đang chờ Dạ Quang múc nước từ giếng lên cho mình, Vân chợt thấy sống lưng mình lạnh toát. Theo bản năng của một thầy pháp, cơ thể cô cứng đanh lại trong sự phòng ngự:

"Có quỷ!" Cô nhìn lên Dạ Quang, nói gọn. "Không phải anh!"

Dạ Quang liền bỏ gàu nước xuống, dỏng tai lên nghe ngóng:

"Tiếng cô bé vừa nãy...ở hướng đó!" Con quỷ chỉ về phía bụi cây đằng sau nhà trọ.

"Đi thôi!" Vân ra hiệu cho Dạ Quang cúi xuống.

Đặt cô gái yên vị trên lưng mình, con quỷ nhanh chóng đi về phía tiếng động đang phát ra.

Vừa vượt qua bụi cây, họ đã thấy cô bé nọ đang bị khống chế bởi một đôi quỷ. Con quỷ đang dùng chân mình đè chặt đứa bé dưới đất có đầu của một con chó mực, với đôi mắt đỏ lòm và hàm răng nhọn hoắt, xiêu vẹo. Con quỷ còn lại trông giống hình người hơn, nhưng đầu nó lại không có tóc, mũi phẳng, mắt dẹt, da toàn thân là một lớp vảy nhớp nháp. Cái lưỡi rắn dài ngoằng của nó đang liếm láp cổ của đứa bé với vẻ thèm thuồng.

Nghe thấy tiếng động, hai con quỷ liền quay về hướng đó. Nhận ra sự hiện diện của một con quỷ khác, con quỷ rắn liền khò khè đầy đe dọa:

"Cút đi! Con bé này là của bọn ta!"

"Đừng có mơ!" Vân hét trả, thủ sẵn bùa trừ tà trong tay.

Thấy vậy, con quỷ đầu chó sủa vang về phía Dạ Quang:

"Phản bội giống loài!"

Con quỷ rắn ngay lập tức phi đến, nhe đôi nanh sắc nhọn đầy nọc. Xét về tốc độ, rắn là loài có phản xạ rất nhanh, với thế mạnh là những đòn tấn công bất ngờ. Nhưng quỷ hút máu lại luyện được sự linh hoạt, nên nhanh như chớp, mặc dù với Vân bám trên lưng, Dạ Quang vẫn dễ dàng tránh được đòn tấn công của con quỷ rắn. Dạ Quang né sang một bên, một tay nắm chặt lấy Vân, tay còn lại tung một nắm đấm chính xác vào đầu con rắn. Con quỷ rắn bay ra đằng sau, đập vào thân cây lớn gần đó, lưng gãy làm đôi. Vân chưa kịp ngạc nhiên với khả năng chiến đấu của Dạ Quang thì con quỷ hút máu đã xông tới con chó thành tinh kia.

Chó cũng là loài được biết đến bởi sự nhanh nhạy. Dạ Quang chưa kịp xông đến, con chó tinh đã lùi ra phía sau. Vân, không chậm trễ, ném lá bùa trừ tà trong tay mình về phía con quỷ chó. Tấm bùa sáng rực, khiến con chó hét lên đau đớn, nhưng chỉ trong một giây nó đã bốc cháy và biến mất. Cả Vân và Dạ Quang đều ngạc nhiên đến độ đứng hình. Con chó cũng ngạc nhiên khi thấy mình chỉ bị bỏng nhẹ. Dạ Quang lại lập tức tấn công. Con chó tinh vớ được một cành cây nhọn, thừa cơ hội Dạ Quang đang xông đến, đâm về phía con quỷ hút máu. Theo phản xạ, Dạ Quang nghiêng đầu sang một bên để né. Trong một giây đó, hắn chợt quên mất trên lưng mình đang còn có Vân. Nhưng cô gái không đợi con quỷ nhớ ra điều đó, cô lập tức buông tay mình khỏi cổ con quỷ khi thấy khúc gỗ nhọn lao tới. Vân ngã xuống đất, ngay bên cạnh cô bé kia. Thấy Vân trượt khỏi tay mình, Dạ Quang hoảng hốt gọi:

"Vân!"

Trong khoảnh khắc lơ là đó, con chó tinh liền xông đến, cạp hàm răng xiêu vẹo về phía cổ Dạ Quang. Con quỷ hút máu linh hoạt tránh được bằng cách ngã ngửa ra mặt đất. Con chó tinh vội nhảy lên người Dạ Quang, cạp tới tấp. Dạ Quang bị bất ngờ, đưa hai tay lên chống đỡ những đòn tấn công của con chó.

Cả Vân và Dạ Quang đều không nghĩ đến việc rắn là loài được mệnh danh là không xương. Khi họ những tưởng đã hạ được con quỷ rắn nọ, nó đột nhiên phi ra từ trong bóng tối, về phía cô bé ăn mày đang nằm dưới đất. Vân vội vàng ném một tấm bùa trừ tà về phía con rắn. Lại như lúc trước, tấm bùa chỉ làm con rắn bị bỏng nhẹ rồi biến mất. Con rắn phi đến với vẻ chiến thắng trên mặt. Nhưng nhờ một giây chậm trễ đó của con rắn, mà Vân có thể bò đến phía cô bé, lấy thân mình che chắn cơ thể nhỏ kia. Thay vì sự đau lớn khi răng nanh rắn cắm vào da lưng, Vân chợt thấy lưng mình nóng ran lên. Một cảm giác quen thuộc mà cô đã cảm thấy trước đây. Khi con rắn vừa xông đến, toàn thân Vân bất chợt phát sáng, hất tung con rắn ra phía xa. Con rắn ngã ra đất, nhìn đôi tay đang bị đốt đến trơ xương, gào thét.

Đang ngồi trên người Dạ Quang, con chó hứng trọn tia sáng phát ra từ người Vân khiến lưng nó bỏng rát, cũng vô tình che chắn cho con quỷ hút máu. Con chó tinh hét lên đầy đau đớn. Ngay lúc ấy, Dạ Quang liền đưa tay vào miệng con chó, không cho nó ngậm miệng lại. Dạ Quang dùng hết sức quật con chó xuống đất. Rồi tay phải ở hàm dưới, tay trái giữ chặt hàm trên của con chó, con quỷ hút máu kéo tách chúng ra. Tiếng gào thét thảm thiết của con chó tinh dường như đang khiến Dạ Quang càng hăng hái. Đôi mắt hắn đầy hoang dại, không còn vẻ vô tư thường thấy, con quỷ hút máu nghiến chặt răng, kéo đầu con chó tinh đứt làm đôi.

Vứt nửa cái đầu của con chó tinh xuống đất, Dạ Quang đứng dậy, quay về phía Vân. Trong một khoảnh khắc, ánh trăng mờ ảo bỗng soi rõ ánh mắt hoang dại của con quỷ hút máu. Sự hoang dại ấy đột nhiên khiến Vân sợ hãi. Tiếng gào rú của con quỷ rắn vẫn vang vọng trong không khí. Vân hi vọng mình đã nhầm khi cô nghĩ rằng mình nhìn thấy nét thích thú trên khuôn mặt xấu xí của Dạ Quang. Con quỷ nghiêng đầu về phía tiếng thét với đôi mắt mơ màng. Tiếng Vân thận trọng vang lên, cô gọi:

"Dạ Quang!"

Con quỷ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chầm chậm tiến về phía Vân. Cô gái bất giác ôm chặt lấy đứa bé dưới đất. Cô lại gọi, lớn hơn:

"Dạ Quang!"

Lần này con quỷ chợt giật mình, mặt nó ngây ra. Đúng lúc ấy, một nguồn sáng lớn chợt phát ra từ phía sau Dạ Quang. Sức nóng đó khiến con quỷ hút máu ngã chúi xuống đất, đưa hai tay lên ôm đầu. Tiếng Bình vang lên:

"Vân! Dạ Quang!"

Nhìn thấy hai con quỷ dưới đất, Bình lập tức di chuyển về phía con rắn. Anh nắm chặt lấy cổ nó, con rắn chỉ kịp há hốc mồm trước khi nó tan biến thành tro bụi. Bình cũng xử lí nốt con chó tinh, vì mặc dù hiện giờ đầu nó đã đứt làm đôi, nếu không tiêu diệt thì vẫn có khả năng nó sẽ luyện đủ sức mạnh để có thể trở lại. Xong việc, ánh sáng trên người Bình tắt ngay lập tức. Anh đi đến bên cơ thể Dạ Quang dưới đất, lay:

"Này! Dậy đi!"

Không thấy động tĩnh gì, Bình lay mạnh:

"Dạ Quang!"

Con quỷ uể oải ngóc đầu dậy. Vẻ ngây thơ, vô tư thường thấy đã trở lại trên khuôn mặt xấu xí đó. Nhưng Vân vẫn thận trọng, gọi nhẹ:

"Dạ Quang?"

Con quỷ quay sang Vân, sự lo lắng ngập tràn trên khuôn mặt:

"Em có sao không?"

Vân nhìn xoáy sâu vào đôi mắt kia, tìm sự hoang dại mà lúc trước cô nhìn thấy, nhưng nó đã hoàn toàn biến mất. Thấy vẻ mặt kì lạ của Vân, Dạ Quang ngơ ngác hỏi lại:

"Sao thế?"

Bình cũng nhìn Vân, tò mò:

"Hai người không sao chứ?"

Vân cẩn thận hỏi:

"Anh...thấy bản thân có gì khác lạ không?"

Dạ Quang chớp mắt, nhìn xuống cơ thể, đôi tay mình. Thấy đôi tay đầy những vết thương do răng của con chó tinh gây ra, Dạ Quang liền cười:

"À! Mấy vết thương này à? Đợi chút nữa là tự liền hết thôi. Anh không sao đâu. Em đừng lo!"

Vân vẫn nhìn Dạ Quang, dò xét. Mặc dù nét cẩn trọng vẫn không thay đổi, cô chỉ gật đầu:

"Không sao là tốt...rất tốt..."

Chợt ở dưới đất, vang lên một tiếng rên khẽ. Cô bé ăn mày đang hướng đôi mắt tròn xoe lên nhìn Vân. Đứa bé lắp bắp:

"Ân...nhân..."

Vân liền chống tay ngồi dậy, quay sang Bình:

"Anh bế cô bé vào trong đi đã. Ở ngoài này không an toàn."

Bình nghe lời ngay lập tức, bọc đứa bé trong vạt áo dài của mình, đưa vào bên trong nhà trọ. Dạ Quang cũng cúi xuống bế Vân trên tay, nhưng cô gái không ngả đầu vào ngực hắn như cô vẫn hay làm. Nhận thấy điều kì lạ này, Dạ Quang hỏi khẽ:

"Em sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"

Vân lắc đầu, hành động ấy bỗng khiến cô có chút chóng mặt, cảm giác mệt mỏi ùa đến. Dạ Quang vội vàng đặt Vân xuống đất. Vân chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì con quỷ đã tự cắn vào cổ tay mình cho máu chảy, đưa lên miệng cô gái. Hắn dịu dàng:

"Uống đi!"

Vân chợt nhớ rằng con quỷ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Có khi nào hắn cũng đã nghe thấy tiếng đập vì sợ hãi khi nãy của cô? Nhưng đây là Dạ Quang, là con quỷ đã ở bên cạnh cô trong những giây phút tuyệt vọng nhất, là kẻ đã cứu cô khỏi chính mình, là kẻ đã truyền cho cô nguồn sống. Sự dịu dàng này của hắn chắc chắn không phải giả tạo. Vậy tại sao chỉ vì một khoảnh khắc đó mà Vân lại sợ Dạ Quang chứ? Hắn hành động như vậy là vì muốn cứu cô. Chắc chắn, Dạ Quang không phải là một kẻ xấu xa. Vân tự nhủ rằng mình phải tin vào điều ấy. Cô đẩy tay con quỷ ra, mỉm cười:

"Em không sao rồi. Cảm ơn anh!"

Con quỷ cũng nhe răng cười ngây ngô:

"Không phải khách sáo!"

Hắn lại bế Vân lên. Lần này, cô ngả đầu vào ngực hắn, tìm sự an toàn như một thói quen lâu năm.

Vân và Niên cùng nhau tắm rửa cho đứa bé nọ. Vân hỏi tên đứa bé nhưng nó giống như một con búp bê, chỉ biết giương đôi mắt to tròn lên nhìn Vân. Cô gái liền hỏi lại, chậm rãi hơn, như khi cô hỏi tên của Dạ Quang trong chuồng bò:

"Tên? Em gọi bản thân mình là gì?"

Đứa bé chớp chớp mắt, chỉ vào mình. Vân khẽ gật đầu:

"Ừ, đúng rồi. Em gọi mình là gì?"

"Đa." Đứa bé trả lời bằng đúng một từ.

Vân mỉm cười:

"Bây giờ chị tắm cho Đa nhé! Đừng sợ!"

Đa có vẻ lạ lẫm với mọi thứ xung quanh nó. Trước khi làm bất cứ điều gì, nó đều nhìn Vân như thể đang xin sự cho phép. Vân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net