CHƯƠNG 23: Moa moa ta~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

===Edit: Thảo Linh===

Nhóm chat Tu Hành

Mộc Quan Anh: Sớm (nói tắt của chào buổi sáng)

Mộc Quan Anh: Sớm

Mộc Quan Anh: Sớm

...

Hệ thống nhắc nhở: Mộc Quan Anh đã bị quản trị viên Thiên Tuyết Cô Nương cấm nói 10 phút.

Thiện Ninh: "... ..."

Đám này cũng còn ở trái đất ha.

Sớm hôm nay nhân lúc đang ăn sáng, Thiện Ninh đã cho Thiện Lãng xem tờ rơi kia, Thiện Lãng cảm thấy thật kỳ quái, hỏi cậu sao lại cho nhóc xem giấy trắng.

Qua phép thử đơn giản, Thiện Ninh miễn cưỡng xác định tính chân thực của nhóm chat Tu Hành này: Ít nhất cậu và Hoắc Minh Diễn có thể nhìn thấy đám số hiệu kia, Thiện Lãng thì không thấy!

Từ khi kinh qua việc huyền diệu như từ người hóa mèo, Thiện Ninh cũng chẳng để ý nhiều đến cái thế giới nằm ngoài tầm hiểu biết của con người nữa.

Mèo Mun Căng Thẳng: Sớm.

Thiên Tuyết Cô Nương: Chào Mèo Mun, đừng để ý thằng cha trên kia. Mấy hôm trước hắn té gãy chân, nằm bẹp trong bệnh viện không ra ngoài được, rảnh háng spam suốt ngày.

Mèo Mun Căng Thẳng: Té gãy chân? Không sao chứ?

Thiên Tuyết Cô Nương: Không sao, hắn tự chuốc lấy.

Mèo Mun Căng Thẳng: Ờm...

Thiên Tuyết Cô Nương: Hắn dùng thuật cơ quan làm một cái cánh gỗ, khắc văn phù sức gió lấy chỗ Lão Ma Đầu lên, rồi chạy lên núi bay thử, bay được một nửa thì tiêu hết linh lực, bộp một tiếng rớt xuống. May là đầu không tiếp đất trước, nếu không thì lại càng đần thêm.

Mèo Mun Căng Thẳng: ...

Thật là một người thú vị.

Thiện Ninh nảy sinh thêm mấy tầng cao hiếu kỳ với người Mộc Quan Anh này. Đàn ông mà, lúc nào cũng hứng thú với mấy thứ kích thích, nghe đến cái cánh gỗ Mộc Quan Anh làm có thể giúp anh ta bay lên trời, lại còn bay lên thật —— tưởng tượng thôi cũng rất phê!

Thiện Ninh khẽ mỉm cười, nhanh chóng thu điện thoại rồi trò chuyện với Hoắc Minh Diễn về lịch trình hôm nay.

Sáng nay họ phải tham dự một hội nghị, hai người đều không phải làm gì, chỉ cần chịu trách nhiệm dự thính là được, rất vô vị. Buổi chiều thì lại rất đáng xem, đó là một hoạt động từ thiện mang tính toàn quốc, nội dung chủ yếu là từng lãnh đạo lên bục diễn thuyết và quyên góp, vì sự nghiệp phúc lợi của liên bang mà góp một phần sức nhỏ.

Cũng coi như làm nóng một lần trước tuyển cử Tổng thống liên bang.

Các cuộc "làm nóng" lớn nhỏ như này đều được tiến hành hai lần mỗi tháng trong liên bang, nhờ vào sự hưởng ứng của quần chúng và kết quả quyên góp mà phán đoán tỷ số ủng hộ.

Thật ra việc này cũng chẳng liên quan mấy đến Thiện Ninh hay Hoắc Minh Diễn, chỉ có điều cảnh tượng rất náo nhiệt, Tỷ Can ngồi nghe hội nghị cũng thú vị. (*Tỷ Can – chú của Trụ Vương, là một chính trị gia nổi tiếng, trung thần yêu nước thương dân ghét a dua nịnh hót)

Thiện Ninh tự cảm thấy bản thân cách rất xa những chuyện này.

Cậu quay đầu đùa với Hoắc Minh Diễn: "Nếu anh cũng đứng trên kia, chắc chắn rất nhiều người sẵn sàng đập tiền cho anh."

Hoắc Minh Diễn nói: "Không đâu."

Thiện Ninh nhìn về phía anh.

Hoắc Minh Diễn nói: "Người có thể đập một số tiền lớn thật sự sẽ không nhìn bề ngoài." Anh ngừng một chút rồi tiếp: "Không có năng lực, không có thành tích thực, nhà tư bản khôn khéo sẽ không ngu ngốc đến độ đập tiền cho em."

Thời gian đi nghĩa vụ của Thiện Ninh không lâu lắm, nhưng trong tư tưởng vẫn nghiêng về phía quân đội, không thích chính khách lắm. Cậu nghe Hoắc Minh Diễn nghiêm túc phân tích, tức thì bật cười: "Anh nói đúng. Hơn nữa chính trị cũng chẳng nghĩa lý gì, đều biến thành biểu diễn giải trí."

Hoắc Minh Diễn gật đầu.

Đang khi hai người nói chuyện, xe đã chạy vào trung tâm hội nghị.

Kiến trúc tòa nhà mang đặc điểm của tòa thành thị vùng vịnh này: Bên ngoài kiểu cánh buồm, phần tường xanh ngọc ánh lên bóng loáng, thiết kế đẹp đẽ thời thượng, cho người ta cảm giác bao la sáng rỡ như biển cả.

Nhưng khi xe chạy vào cổng chính trung tâm hội nghị, Thiện Ninh bất chợt cảm thấy áp lực nặng nề như dời non lấp bể xông đến mình. Phát giác cảm giác quái lạ này, cậu nhanh chóng nhìn sang Hoắc Minh Diễn bên cạnh.

Hoắc Minh Diễn chau mày.

Thiện Ninh nhớ đến hôm qua Hoắc Minh Diễn đã nói "Không thoải mái lắm."

Tối qua Thiện Ninh còn cho rằng chỉ là do Hoắc Minh Diễn không thích xã giao, bây giờ xem ra không phải như thế —— trung tâm hội nghị này có gì đó kỳ quái!

Thiện Ninh không dấu vết nắm lấy tay Hoắc Minh Diễn.

Ngọc bát quái trên cổ tay hai người áp vào nhau, cách lớp ngọc mỏng manh, Thiện Ninh có thể cảm nhận được cơ thể lạnh ngắt của Hoắc Minh Diễn.

Hoắc Minh Diễn cảm thấy cổ tay dần dần ấm áp lên, cảm giác khó chịu vô cùng cũng dần dà lặng lại. Anh hướng mắt về phía Thiện Ninh, định hỏi gì đó nhưng nghĩ đến tài xế và trợ lý đang có mặt nên im lặng không nói.

Hoắc Minh Diễn lắc đầu nói: "Tôi không sao."

Thiện Ninh theo Hoắc Minh Diễn tiến vào hội trường, trong lúc họp Hoắc Minh Diễn phải ngồi ngăn ngắn, Thiện Ninh lại không cần, nơi cậu ngồi không đối diện máy quay, thuận tiện cho cậu suy xét về phát hiện vừa rồi.

Cảm giác áp lực nặng lực này khiến cậu thấy không ổn, Hoắc Minh Diễn thì lại càng nhạy cảm với những điều này, chắc chắn sẽ càng khó chịu hơn.

Thiện Ninh nhớ lại nội dung của Địa Kinh, dựa theo những ghi chép trong đó mà phân tích phương hướng của trung tâm hội nghị.

Điều này cho thấy rõ ràng đây là vùng bảo địa phong thủy.

Mà công trình kiến trúc dạng cánh buồm này dường như có tác dụng gì đó. (Tự nhiên nghĩ đến Bitexco :v)

Thiện Ninh không khỏi nghĩ đến vị cao nhân bày trận Hoắc Minh Diễn từng nhắc tới.

Người nhà họ Vân kia liệu có thật sự lợi hại đến thế?

Tại sao cậu và Hoắc Minh Diễn bước vào nơi này lại có cảm giác không thoải mái?

Thiện Ninh nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng thể nghĩ ra lý do nào.

Thiện Ninh vừa ngồi thẳng người vừa móc điện thoại ra mở nhóm chat Tu Hành tìm người thỉnh giáo.

Mèo Mun Căng Thẳng: Chào mọi người, tôi có một vấn đề muốn hỏi.

Mèo Mun Căng Thẳng: Chuyện là thế này, tôi đi vào một nơi thấy không thoải mái lắm, cảm giác phía kia gây cho tôi một áp lực kỳ quái, giống như có một ngọn núi lớn bay đến đè lên tôi, rất khó chịu.

Mèo Mun Căng Thẳng: Có ai biết chuyện này là sao không?

Mộc Quan Anh: Chưa từng gặp chuyện này.

Linh Vận Đạo Nhân: Chuyện này có rất nhiều trường hợp, thứ nhất là nơi này có một tồn tại lợi hại, đối phương phóng ra linh áp uy hiếp tu hành giả đến gần, cảnh cáo bạn không được tới gần mà phải mau chóng cách xa; thứ hai là thể chất hoặc phương pháp tu hành của bạn và nơi này tương xung tương khắc, "khí" của nơi này bất thường, giải thích trên phương diện khoa học, đối với bạn mà nói thì tương tương với tiến vào một từ trường khác biệt, bạn và nó hấp dẫn lẫn nhau, ở nơi nào đó hành động sẽ thoải mái như thường; bạn và nó bài xích lẫn nhau, nếu bạn muốn đến gần nó sẽ càng thêm khó khăn.

Thiện Ninh: ...

Nói nghe hợp lý quá, cậu cũng suýt tin rồi.

Lúc này trong nhóm chat xuất hiện hai cái tên mới: Tả Khâu Khách và Nam Ca Tử(1).

Tả Khâu Khách: Vẫn còn một khả năng khác. Nơi này dùng bố cục pháp khí nào đó, mà trên người bạn cũng có món pháp khí nào đó, giữa hai món pháp khí có thù oán. Nếu thế thì bạn phải nhanh chóng giấu pháp khí của mình cho kĩ, đừng để nó tự mình bại lộ, tránh cho bị kẻ khác để mắt tới. Linh khí bên ngoài hiện đang loãng, luyện khí ngày càng khó, bất kỳ một pháp khí hiện có nào cũng đều vô giá.

Nam Ca Tử: Ha ha, pháp khí chắc chẳng thù oán nhau đâu.

Tả Khâu Khách: Tôi chỉ nói cái nhìn của tôi, ông tin hay không tùy ông.

Tả Khâu Khách: Pháp khí cao cấp có thể truyền diên* ngàn năm mà không tổn hại, nguyên do là ở nó đã có "linh khí". Linh khí mặc dù không biến thành một sinh mệnh thật sự, nhưng nó có thể sinh ra ký ức, hơn nữa còn tự động chọn lựa chủ nhân cho mình, người không được nó công nhận thì dù có lấy được pháp khí cao cấp cũng sẽ chỉ có thể phát huy một phần vạn tác dụng của nó. (*truyền là chuyển giao, truyền đạt,...; diên là thêm, kéo dài,...)

Nam Ca Tử: Vậy tổ tiên chúng ta thật là trâu bò, tám trăm năm trước đã nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo.

Nam Ca Tử: Người mới, tôi cảm thấy giả thuyết từ trường mà tiền bối Linh Vận nói khá hợp lý.

Mèo Mun Căng Thẳng: Cảm ơn chỉ dẫn của các tiền bối, tôi sẽ suy xét lại thật kỹ.

Thiện Ninh cảm ơn xong, định thu hồi điện thoại thì quản trị viên Thiên Tuyết Cô Nương nhắn tin đến.

Thiên Tuyết Cô Nương: Mèo Mun, tôi nói với bạn chút, hai người Tả Khâu Khách và Nam Ca Tử đều là chuyên gia luyện thuốc luyện khí, Tả Khâu Khách thiên về luyện khí, Nam Ca Tử thiên về luyện thuốc, cơ sở lý thuyết bọn họ nhân định không giống nhau, thế nên thi thoảng sẽ cãi vã trong nhóm. Bạn chú ý không nên dây vào ha~ Bình thường mọi người đều rất thân thiện, chỉ có dính đến lĩnh vực của mình mới ầm ĩ đôi câu.

Mèo Mun Căng Thẳng: Được, tôi hiểu rồi~

Thiên Tuyết Cô Nương: Nếu có vấn đề tương đối riêng tư, bạn có thể nhắn tin riêng để hỏi, không nên để lộ quá nhiều thông tin cá nhân, Tả Khâu lão sư* mới nãy cũng nói rồi, hiện giờ pháp khí là vô giá, một khi có kẻ nào biết được trong tay bạn có pháp khí thì sẽ rất phiền toái. (hậu tố lão sư (thầy) còn được dùng để gọi kính trọng một người chuyên nghiệp trong lĩnh vực nào đó)

Mèo Mun Căng Thẳng: Cảm ơn.

Thiện Ninh cất điện thoại, tầm mắt chuyển về Hoắc Minh Diễn ở trước mặt.

Hoắc Minh Diễn đang nghe những người khác phát biểu, cầm bút máy trong tay. Ngón tay Hoắc Minh Diễn thon dài xinh đẹp, lại còn trắng nõn nà, mà chiếc bút máy kia thì đen tuyền, lóe lên ánh kim loại sáng bóng, tôn thêm vẻ đẹp cho bàn tay Hoắc Minh Diễn.

Nhìn lên trên, tầm mắt Hoắc Minh Diễn không hướng về phía trước, mà dừng trên tờ giấy bản thảo trước mặt mình, giống như đang suy tư về nội dung thảo luận trong hội nghị. Hàng mi dài hơi rũ xuống, ánh mặt trời sáng ngời phủ lên, làm in trên mặt anh vệt bóng cong cong.

Thiện Ninh cảm thấy bỗng chốc lại trở về năm ấy.

Khi đó cậu cũng là như thế, luôn ngồi nơi không xa không gần mà ngắm nhìn Hoắc Minh Diễn, trong đầu không ngừng nảy ra bong bóng chữ: đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp...

Người cậu thích là người đẹp nhất trên đời.

Đến khi Thiện Ninh đâm vỡ hết từng cái bong bóng nhỏ thì hội nghị cũng kết thúc, bữa trưa sau đó có thể chọn ở lại trung tâm hội nghị ăn, cũng có thể ra ngoài tự sắp xếp.

Thiện Ninh và Hoắc Minh Diễn chọn cái thứ hai.

*

Thiện Ninh vừa ra khỏi trung tâm hội nghị là gọi ngay cho Thiện Lãng, xác định Thiện Lãng có ở bên sân vận động hay không.

Thiện Lãng nghe vậy rất phấn khích: "Anh hai cũng đến hả? Em còn đang chụp hình, sắp xong liền đây! Lát em đến cổng chính trung tâm thể dục đợi anh!"

Nắng có hơi gay gắt, hơi nóng ngày hè từ bên ngoài bóng cây kéo tới như muốn quấn lấy người đi dưới tàng cây, trên người Hoắc Minh Diễn ấy vậy lại mát rượi, một giọt mồ hôi cũng chẳng thấy. Thiện Ninh bước cạnh Hoắc Minh Diễn, cảm giác như mang theo máy hạ nhiệt tùy thân, toàn thân cũng lành lạnh vô cùng thoải mái. (Em cần chức năng này :))

Thiện Ninh và Hoắc Minh Diễn đi tới trung tâm thể dục thể thao, người của hai bên đều ngây ra.

Thiện Ninh ngây ra bởi bên cạnh Thiện Lãng đúng là có không ít em gái dễ thương, có điều người nào người nấy đều ăn mặc hết sức lộng lẫy, muôn sắc rực rỡ, màu gì cũng có. Thiện Lãng chỉ mặc áo thun trắng vẽ tay đứng trong đó lại vô cùng nổi bật, trông như miếng bánh bò trắng lẫn giữa một mớ macaron.

Mà bên Thiện Lãng lại ngây ra vì bị nốc ao bởi hình ảnh Thiện Ninh và Hoắc Minh Diễn đứng chung.

Chẳng phải bảo anh nhóc là một quản lý đô thị nhỏ xíu thôi sao? Hai cái người Tây trang giày da này là ai? Quan trọng là, TRỊ GIÁ NHAN SẮC CỦA BỌN HỌ SAO LẠI PHI ĐẠO LÝ NHƯ THẾ! ! ! ! ! Anh trai Thiện Lãng thì thôi đi, mọi người đều đã xem video, biết anh ấy đẹp rồi, chân dài eo nhỏ vô cùng bảnh trai —— Nhưng cái người anh trai Thiện Lãng dẫn đến là ai, gương mặt đó dáng người đó, mạnh dạn tuyên bố NHÂN VẬT MANGA CŨNG CHẲNG BẰNG! ! ! ! !

Thiện Ninh và Hoắc Minh Diễn chịu cảnh bị vây xem.

Thiện Ninh biết Hoắc Minh Diễn không thích chốn đông người, lại càng không thích giao lưu với người lạ, bèn từ chối khéo lời mời ăn liên hoan của các em gái dễ thương mà xách Thiện Lãng đi.

Thiện Lãng choáng váng cả người.

Mãi đến khi được Hoắc Minh Diễn dẫn đến một nhà hàng thanh tịnh, Thiện Lãng mới hồi thần. Thiện Lãng ngồi xuống cạnh Thiện Ninh, lặng lẽ hỏi: "Anh hai, sao anh đến cùng anh í? Anh quen ảnh?"

Thiện Ninh không nhiều lời: "Quen. Anh với anh ấy cùng đến dự hội nghị, nhân tiện gọi em đi ăn cơm."

Thiện Lãng cảm giác ánh mắt Hoắc Minh Diễn hạ trên người mình nên có hơi sợ hãi, không dám mở miệng nữa. Nhóc cầm bảng thực đơn tinh xảo đẹp đẽ trên bàn liếc qua một cái, trái tim nhỏ có phần không chịu nổi, bèn gác lại khôgn dám động đến nữa.

Thiện Ninh thấy giá cả cũng chẳng nói chẳng rằng.

Có điều Thiện Ninh biết Hoắc Minh Diễn kén chọn biết bao nhiêu, quán cơm bình thường chắc chắn Hoắc Minh Diễn không nuốt trôi, nên đành chọn hai món tương đương non nửa tháng lương của mình. Cậu cảm thấy mình nên nghĩ cách làm ít nghề tay trái, nếu không thì chút lương còm kia của mình cũng chẳng mời nổi Hoắc Minh Diễn hai bữa.

Thiện Ninh đặt thực đơn xuống hỏi Thiện Lãng: "Có muốn ăn cái khác không?"

Thiện Lãng lắc đầu như trống bỏi.

Thiện Ninh thương nhóc, sẵn sàng mua cho nhóc thứ nó muốn, hơn đứt anh trai của nhiều người. Nhưng Thiện Ninh đối xử tốt với nhóc không phải để nhóc được đằng chân lân đằng đầu! Đồ ăn mắc như thế nhóc không dám chọn bừa, kẻo không cẩn thận ăn hết luôn lương tháng của Thiện Ninh.

Hoắc Minh Diễn thấy cuộc trao đổi giữa Thiện Ninh và Thiện Lãng, dừng một chút rồi trực tiếp yêu cầu vài món đặc biệt*. (*signature menu: món ăn, thực đơn đặc trưng làm nên thương hiệu cho nhà hàng)

Thức ăn còn chưa lên, cũng chẳng thể ngồi mãi một chỗ. Thiện Ninh giới thiệu với Thiện Lãng: "Anh ấy là Hoắc Minh Diễn, là người đứng đầu ban giám sát, tháng trước mới được điều đến. Anh với anh ấy trước kia là bạn học, cùng học cấp ba ở Cao trung thành phố 1, nếu năm sau em thi đậu Cao trung thành phố 1 là có thể thành đàn em của anh ấy."

Thiện Lãng vừa nghe đã hiểu, tích cực đáp lời Hoắc Minh Diễn: "Thế nên hôm qua anh Hoắc hạ kính xe xuống là để chào hỏi anh hai em!"

Hoắc Minh Diễn gật đầu: "Trông thấy hai người."

Thiện Lãng nói: "Anh hai cũng thật là, chẳng nói gì hết, hại em ban nãy mất mặt quá. Lúc thấy mấy anh cùng tới em còn tưởng là mình tưởng đang mơ!" Suy cho cùng Thiện Lãng cũng chỉ mới mười bốn, cái tuổi không sợ đất chẳng e trời, nói qua nói lại là quên béng hết bối rối vừa rồi: "Anh Hoắc, hôm qua vừa gặp anh là em đã thấy anh đẹp quá trời quá đất, còn bảo với anh hai giá mà chụp được cho anh mấy tấm hình thì tuyệt lắm!"

Hoắc Minh Diễn nói "Có thể chụp."

"Thật ạ?" Hai mắt Thiện Lãng rực sáng, phấn khích tột độ. Nhóc lập tức lôi máy ảnh ra điều chỉnh ống kính rồi hướng về phía Hoắc Minh Diễn chụp liền mấy bức. Đợi khi thức ăn được mang lên, nhóc lại chụp hết một lần, mãi đến khi Thiện Ninh lấy máy ảnh ra từ tay nhóc thì nó mới ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.

Thiện Ninh nói: "Tánh thằng nhỏ này vậy đó, không yên phận được quá nửa phút, vừa quen thân cái là hiện nguyên hình."

Thiện Lãng không phục: "Anh hai chẳng thế chắc. Đừng tưởng em không biết, hồi cấp hai cấp ba anh còn lì hơn em, giờ trong trường vẫn còn truyền thuyết của anh đó!"

Thiện Ninh: "..."

Hoắc Minh Diễn rất hứng thú: "Truyền thuyết gì?"

Thiện Lãng tràn trề hăng hái: "Chính là anh hai từng tố giác một tên cặn bã lên ban giáo vụ, đuổi tên khốn đó ra khỏi trường; còn có, anh hai còn từng anh hùng cứu mỹ nhân, một mình chọi lại ba thằng du côn, cứu một cô gái, cô gái nọ trông khá xinh xắn, sau đó còn tặng anh hai một năm bữa sáng luôn!"

Thiện Ninh: "... ... ... ..."

Thiện Lãng nói: "Tiếc là lúc đó anh hai không đáp lại cổ." Nói đến đây Thiện Lãng lại nổi tính tò mò: "Đúng rồi, anh hai nói giờ ảnh đang theo đuổi chị dâu, anh có biết anh hai đang theo đuổi ai không? Có phải là bạn học cũ của ảnh không?"

Hoắc Minh Diễn lời ít ý nhiều: "Đúng."

Thiện Lãng nghe xong bỗng cảm thấy có manh mối: "Xem ra anh Hoắc biết ạ! Nói em nghe tí đi chứ, anh hai nói không cưa được thì không cho em gặp, em tò mò chết rồi."

Câu trả lời của Hoắc Minh Diễn vẫn giản đơn như thế: "Anh."

? ? ? ? ?

! ! ! ! !

Cặp mắt Thiện Lãng trợn lớn như chuông đồng.

Mình mình mình mình mình mình không nghe lầm chứ! ! ! ! !

Hoắc Minh Diễn mới nói một chữ "Anh"! ! ! ! !

Cái từ "Anh" này rõ ràng đang trả lời cho câu hỏi "Anh có biết anh hai đang theo đuổi ai không"! ! ! ! !

Thiện Lãng nói: "Thật thật thật thật thật thật thật ạ?"

Hoắc Minh Diễn: "Thật."

Thiện Lãng ngay cả cơm cũng ăn không ra vị.

Nhưng món ăn đắt muốn chết đó nhóc cũng chẳng có tâm tư thưởng thức.

Không có tiếng líu ríu huyên thuyên của Thiện Lãng, trên bàn cơm tức khắc yên tĩnh lại.

Thiện Ninh: "... ... ..."

Thiện Ninh nhịn rồi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được mà đạp Hoắc Minh Diễn một cái ở dưới bàn.

Hoắc Minh Diễn khựng lại, bình tĩnh nhịn Thiện Ninh.

Thiện Ninh lặng lẽ rút chân về, sợ hãi nói: "Gì, không cẩn thận duỗi chân qua phía anh thôi."

Thiện Lãng: "... ..."

*

Cơm trưa xong, Thiện Lãng chuồn biến như thể lòng bàn chân bôi mỡ.

Thiện Ninh nhíu mày không cản lại, cứ mặc Thiện Lãng chạy đi.

Hoắc Minh Diễn nhìn về phía cậu, mím môi, nói: "Em không vui?"

Thiện Ninh lập tức lắc đầu: "Không có, chỉ sợ thằng nhỏ bị kích thích thôi." Tuy nói liên bang vẫn rất cởi mở với tình yêu đồng giới, nhưng phần lớn người nhắc đến kết hôn sinh con vẫn sẽ chọn người khác giới. Đừng trông chú nhóc Thiện Lãng kia đĩnh đạc mà lầm, thực ra tâm tư rất nhạy cảm. Vừa thấy cậu và Hoắc Minh Diễn đều là nam, mức thu nhập lại chênh lệch xa như thế, Thiện Lãng nhất định sẽ lo lắng.

Hoắc Minh Diễn chăm chú nhìn Thiện Ninh: "Trước sau cũng biết."

Thiện Ninh đáp lại đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Minh Diễn, tim đập thình thịch. Cậu gật đầu: "Đúng, trước sau cũng biết." Cậu dừng lại rồi tiếp: "Chắc là ban nãy đứa nhỏ này bị giá cả nhà hàng dọa sợ rồi, với đồng lương còm của em, chẳng đủ hai người ăn một bữa."

Hoắc Minh Diễn dừng bước.

Thiện Ninh vội nói: "Em không có ý khác, chỉ là cảm thấy bản thân không đủ khả năng kiếm tiền nuôi gia đình."

Hoắc Minh Diễn lấy di động ra, im lặng không lên tiếng mở phần mềm ngân hàng, đầu ngón tay lướt như bay mấy lượt.

Tính toong.

Di động của Thiện Ninh vang lên âm báo xưa như diễm. Cậu sững sờ mở điện thoại ra xem, thế mà lại là âm báo chuyển khoản!

Thiện Ninh thật muốn dụi đui con mắt, chăm chú đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu số không, từng dãy từng dãy, hoàn toàn đếm không xuể!

Thiện Ninh: "... Đây là ý gì."

Hoắc Minh Diễn: "Gia dụng."

Thiện Ninh: "... ..."

Thiện Ninh không nhịn được truy hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế? Gia đình cho ư?"

Hoắc Minh Diễn nói: "Tự kiếm. Có khoảng thời gian không được ra khỏi cửa, ở nhà bỏ ít vốn đầu tư. Về sau tiền vốn tăng lên mấy lần, bèn mở mấy công ty, thường ngày thuê quản lý cấp cao điều hành, lợi nhuận mỗi tháng cũng không tệ."

Thiện Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net