Chương 5: Hôn một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===

"Meo meo meo meo?" Thiện Ninh cố thử nói chuyện, nhưng chỉ phát ra tiếng meo meo. Tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, được tri thức khoa học và chủ nghĩa duy vật tẩy rửa hai mươi mấy năm, Thiện Ninh hoàn toàn không cách nào giải thích việc trước mắt: một người đang yên đang lành sao có thể biến thành một con mèo!

Nghĩ đi nghĩ lại, Thiện Ninh lùi về sau hai bước lấy đà, bật nhảy lên bàn, ngồi xổm ngẩng cao đầu, cố gắng giao lưu với Hoắc Minh Diễn vô cùng cao lớn: "Meo meo meo?"

Hoắc Minh Diễn cũng lần đầu tiên tận mắt thấy chuyện này. Giơ tay mân mê chân trước Thiện Ninh, thầm nghĩ cảm giác sờ vào không tệ. Thấy Thiện Ninh sốt ruột kêu meo meo, Hoắc Minh Diễn nói: "Nghe nói người mang dây dương sẽ có tỷ lệ nhất định biến thành mèo, chẳng hạn như tình huống vừa rồi." Anh để Thiện Ninh sờ sờ vòng dây xanh mang ở chân trước: "Cậu có thể thông qua nó để dùng ý thức trao đổi với tôi."

"Hoắc Minh Diễn tôi phắc tiên sư nhà anh!" Thiện Ninh nhanh chóng nắm vững kỹ thuật giao lưu, nhảy tới nhảy lui trên bàn, kích động mắng ầm lên: "Mau biến tôi về lại! Nhanh lên! Tôi còn phải ngủ! Tối qua tôi làm suốt đêm! Sáng mai còn phải đi làm! Không phải chỉ đá anh thôi sao! Đàn ông đàn ang, đừng hẹp hòi thế có được không! Tôi phắc anh đó!"

Sắc mặt Hoắc Minh Diễn chợt lạnh, nắm lấy gáy mèo, trực tiếp nhấc Thiện Ninh lên.

Bốn móng Thiện Ninh rời mặt đất, cả thân mình lắc lư giữa không trung, cảm thấy gió thổi lạnh cả trứng nhỏ, trong lòng cũng rét run cầm cập. Cậu lập tức sửa miệng: "Tổ tông, ngài tha cho tôi đi, tôi sai rồi, đại nhân như ngài không so đo với tiểu nhân như tôi, tha cho tôi lần này được không? Nếu như ngài cảm thấy trong lòng không thoải mái, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, làm tùy tùng theo sau phục vụ đến nơi đến chốn."

Hoắc Minh Diễn thản nhiên nói: "Tôi không cần trâu cũng chẳng muốn ngựa, tôi muốn nuôi mèo."

Thiện Ninh nói: "Tôi tìm mèo cho ngài, mèo ở nơi này tôi biết cả, hơi dữ dằn hay điềm đạm, thuần một màu hay pha tạp nhiều màu, muốn gì có nấy, ngài thích cái gì tôi tìm cho ngài cái đó. Nếu không tôi mua cho ngài một con giống quý, lông ngắn lông dài mắt xanh mắt vàng đều được."

"Tôi muốn màu mắt giống con này, lông giống con này, kích cỡ cũng giống con này." Hoắc Minh Diễn thả Thiện Ninh về lại bàn, dùng tay vuốt ve khắp sống lưng lông nhung mềm mại: "Không rụng lông, tự đi vệ sinh tự ăn cơm, chủ nhân không có nhà thì cũng không quậy phá, chân dơ sẽ tự mình làm sạch chứ không giẫm bậy lên sàn nhà."

Thiện Ninh: "..."

Thiện Ninh coi như đã hiểu rõ, vị tổ tông này đến để trả thù cậu —— trả thù cậu năm đó một cú điện thoại nói một câu chia tay rồi chạy, lại còn trực tiếp chạy đi nghĩa vụ, khiến Hoắc Minh Diễn muốn tìm người cũng tìm chẳng được. Ngẫm lại thì đúng là tự mình làm lỗi, chẳng trách Hoắc Minh Diễn tức giận, Thiện Ninh chán nản dùng chân trước cào cào cạnh bàn, ủ rũ gục đầu nói: "Được rồi, như thế thật sự tìm không ra, anh ưa sạch sẽ, đâu thích hợp nuôi mèo." Nói xong cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, thử mặc cả với Hoắc Minh Diễn: "Lúc đi làm ít nhất phải cho tôi biến thành người?"

"Có thể." Hoắc Minh Diễn nhàn nhạt nói.

"..." Làm sao đây, thật muốn cào anh ta một cái.

Hoắc Minh Diễn ôm Thiện Ninh ra cửa. Thiện Ninh vẫn chưa quen mình trần như nhộng chạy khắp nơi nên cảm giác toàn thân lạnh toát, không khỏi co lại trong lòng Hoắc Minh Diễn.

Kết quả vừa xuống lầu thì gặp bác chủ nhà đi tản bộ về. Vừa thấy Hoắc Minh Diễn, bác chủ nhà thấy lạ, bèn bắt chuyện: "Ô, cậu thanh niên đẹp trai, cậu đến tìm người à?"

Hoắc Minh Diễn gật đầu: "Dạ, tìm Thiện Ninh."

Rõ ràng Hoắc Minh Diễn đang trả lời bác chủ nhà, nhưng tim Thiện Ninh lại thình thịch đập rộn. Cậu nhớ tới lúc Hoắc Minh Diễn cố ý đến đại đội quản lý đô thị vào sáng sớm, lão Thành nói "Cậu với hắn ta có thù à", khi ấy cậu còn phản đối, cho rằng bọn họ vẫn chưa đến nước đó.

Nhưng nếu như Hoắc Minh Diễn thật sự đến tìm cậu thì sao?

Bác chủ nhà không nghĩ nhiều đến thế, gật đầu nói: "Àaa, bạn của Thiện Ninh à. Thằng nhóc Thiện Ninh này tốt tính, bạn bè nhiều, thường hay có người đến tìm nó." Ông khen Thiện Ninh không dứt miệng: "Thằng nhóc này đó, miệng mồm chua ngoa tâm đậu hũ, trước giờ giúp đỡ không ít người. Nhỏ thì ống nước hư đồ điện cháy, nó chịu sửa giúp hết; lớn thì lớn lắm, bây giờ du thủ du thực đã bớt đi phân nửa, có thể nói tất cả đều là công của nó."

Hoắc Minh Diễn giật đầu, tạm biệt bác chủ nhà rồi dẫn Thiện Ninh đến cửa hàng thú cưng. Người nuôi thú cưng ở khu Tây Thành không nhiều, phần lớn thời gian đều nuôi thả, chó mèo chạy khắp nơi, đánh nhau cắn lộn, tiểu tiện bừa bãi, Thiện Ninh từng quy định chuyện này sau khi đến đây, yêu cầu mọi người khi dẫn chó mèo đi dạo phải mang theo dây dắt.

Từ khi thành phần tri thức nhỏ đến đây thuê nhà nhiều hơn, cửa hàng thú cưng cũng mở hai gian, buôn bán khá tốt, đến tối sẽ có không ít khách. Thiện Ninh chỉ cho Hoắc Minh Diễn đến nơi, trong lòng nhảy thịch thịch, cảm thấy vô cùng không ổn. Tên này không định nuôi mình như mèo thật chứ?

"Hoan nghênh quý khách." Vừa đẩy cửa đã nghe giọng nữ vui tươi máy móc vang lên trong cửa hàng. Người trông coi là một nữ bác sĩ thú y nom xinh xắn đáng yêu, thuộc loại hình mà đám heo đại đội quản lý đô thị đặc biệt thèm nhỏ dãi.

Cô bác sĩ thú y ngọt ngào vừa thấy Hoắc Minh Diễn bèn sáng rực hai mắt, nở nụ cười ngọt ngào: "Chào anh, có thể giúp được gì cho anh không?"

Hoắc Minh Diễn lướt qua lưng Thiện Ninh: "Mua ít đồ dùng cho ."

Thiện Ninh thấy bản thân không mặc quần áo lại còn bị Hoắc Minh Diễn sờ vuốt mãi nên có phần xấu hổ, nhưng bản năng của mèo lại khiến cậu cảm thấy khoan khoái vô cùng, không nhịn được bèn mềm nhũn nằm sấp trong vòng tay Hoắc Minh Diễn, mặc cho Hoắc Minh Diễn chải lông thay mình. Âm mưu! Đây tuyệt đối là âm mưu của Hoắc Minh Diễn! Cậu không thể dễ dàng khuất phục!

Bàn tay Hoắc Minh Diễn đang sờ lưng đột nhiên ngừng lại.

Thiện Ninh đang híp mắt hưởng thụ không nhịn được vươn móng cào cào anh.

Hoắc Minh Diễn cúi đầu thoáng nhìn con mèo cuộn trong vòng tay mình rồi cầm chiếc kiềm bấm móng trên giá bỏ vào giỏ hàng: "Về nhà cắt móng cho mi."

"Nếu là lần đầu anh nuôi mèo, có thể mang đến cho chúng tôi cắt hộ, tránh bị nó cào bị thương." Vị bác sĩ ngọt ngào đứng bên nhắc nhở.

"Không cần, nó sẽ không cào tôi." Hoắc Minh Diễn từ chối, lại chọn vài vật dụng tắm rửa nhỏ rồi mới đến bên quầy dây dắt hỏi Thiện Ninh: "Mi thích dây nào?"

Thiện Ninh: "..."

"Thích cả?" Hoắc Minh Diễn trực tiếp xuyên tạc sự im lặng của nó, bỏ hết dây dắt vào giỏ hàng: "Vậy mua hết đi."

Hoắc Minh Diễn thanh toán, từ chối đề nghị triệt sản của cô bác sĩ ngọt ngào rồi ôm Thiện Ninh trở về phòng trọ. Nghĩ đến hai từ "triệt sản" mà cô bác sĩ ngọt ngào mới vừa nói, trong lòng Thiện Ninh lạnh toát, cái đầu cọ tới cọ lui trong ngực Hoắc Minh Diễn, chỉ sợ Hoắc Minh Diễn mất hứng sẽ xách cậu đi cắt mất trứng nhỏ.

Căn hộ mới mua của Hoắc Minh Diễn vẫn chưa dọn dẹp xong nên quyết định tối nay ở tạm chỗ Thiện Ninh, rồi gọi điện kêu người mang quần áo anh đến. Thiện Ninh ở bên meo meo meo nửa buổi cũng không thể làm Hoắc Minh Diễn đổi ý, đành để Hoắc Minh Diễn đảo khách thành chủ làm chủ luôn phòng trọ của mình.

Người đưa quần áo đến rất nhanh, thấy Hoắc Minh Diễn ôm con mèo thì có phần kinh ngạc nhưng không nói gì, giao quần áo xong thì đi ngay.

Hoắc Minh Diễn thả Thiện Ninh xuống rồi đi tắm. Phòng trọ không lớn, nhà tắm tất nhiên cũng không to, muốn ngâm mình này nọ là không thể, chỉ có thể đứng xối nước cho xong chuyện.

Thiện Ninh ngồi xổm ngoài phòng tắm nhìn chằm chằm bóng người cao lớn hiện trên cửa, tưởng tượng hình ảnh Hoắc Minh Diễn xối nước tắm rửa thì chợt thấy chóp mũi nong nóng. Cậu giơ móng sờ sờ mũi mình, nhất thời yên tâm: Không chảy máu mũi!

Đến khi chạm phải ria mép dài dài hai bên, cậu lại học được vài thứ mới lạ, giơ móng vuốt lên đếm, đếm xong bên trái lại đếm bên phải, đếm hết rồi lại hất tới hất lui, cảm thấy chơi khá vui.

Lúc bước ra, Hoắc Minh Diễn thấy Thiện Ninh đang đứng trên đệm gảy râu của mình thì nhướng mày, bình tĩnh nhìn con mèo ngốc nghếch kia.

Thiện Ninh ý thức được bản thân đang làm gì, mặt nóng lên hôi hổi. May mà hiện tại cậu là mèo, còn là giống mèo đen thui thủi, căn bản không hề nhìn ra được! Thiện Ninh hùng hồn ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Diễn nhưng phát hiện anh chỉ mặc áo choàng tắm, từ góc độ của cậu lại có thể thấy được hai chân lớn thon dài xinh đẹp...

Thiện Ninh: "..."

Hoắc Minh Diễn chau mày: "Cậu chảy máu mũi."

Thiện Ninh dùng móng sờ sờ mũi, không ngờ thật sự mò được một móng máu, không nhiều, nhưng rất sợ. Cậu xoay người định chạy nhưng bị Hoắc Minh Diễn xách vào phòng tắm, dùng bông tắm kì kì cọ cọ, biến thành một con mèo ướt nhẹp rũ rượi.

Lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng hai người cũng lên giường nằm ngủ.

Thiện Ninh phát hiện Hoắc Minh Diễn thật sự thích mèo, cả đi ngủ cũng chịu mang lên giường.

Thiện Ninh nằm trên giường lăn lộn không ngủ được. Mèo đều ưa ấm, cậu trằn trọc trở mình thật lâu, cuối cùng theo bản năng cuộn lại trong lòng Hoắc Minh Diễn.

Đến khi ngửi thấy mùi sữa tắm thường dùng của mình trên người Hoắc Minh Diễn, chẳng biết sao Thiện Ninh bỗng dưng thấy buồn ngủ. Cậu mơ màng chìm vào mộng đẹp, mơ về thời cấp ba. Khi ấy cậu từng nghĩ, nếu như họ sống chung, có lẽ sẽ thường ầm ĩ náo loạn, nhưng nhất định sẽ rất vui vẻ...

Sáng sớm, trời còn chưa tỏ thì Thiện Ninh đã dậy, cậu mở mắt thấy gương mặt Hoắc Minh Diễn say ngủ. Cậu nghĩ đến hôm qua mình biến thành mèo, vẫn cảm thấy như một giấc mơ. Đến khi giơ móng lên trông thấy lông tơ mềm mịn, Thiện Ninh mới ý thức đó không phải là mơ, cũng không phải tưởng tượng của cậu, mà là sự thật! Cậu biến thành mèo như thế nào?

Thiện Ninh tỉ mỉ hồi tưởng lại hết những chuyện đã xảy ra hôm qua, nghiêm túc nhìn đăm đăm đôi môi mím chặt của Hoắc Minh Diễn.

Mắt thấy Hoắc Minh Diễn còn chưa tỉnh, Thiện Ninh lấy can đảm tiến tới, cẩn thận hôn một cái lên môi Hoắc Minh Diễn.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Thiện: Nói không chừng hôn một cái sẽ biến về lại!

=========

Editor có lời muốn nói:

Bạn Linh: Cảm thấy edit ngày càng tệ mà... *đào lỗ chui xuống*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net