Chương 8: Âm dương hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===

Thiện Ninh muốn xoay người bỏ chạy, lại cảm thấy trốn tránh là không đúng. Cậu dứt khoát đạp thêm vài cái, vòng qua ven sông. Đạp lên gờ đá cạnh bồn hoa cũ kĩ, chuông xe vang kính coong.

Trời đã tối hẳn, tầng mây rất dày ngăn cả ánh trăng sao, trước mặt là ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, trên mặt nước cũng phản chiếu màn đêm tranh sáng tranh tối trông có phần quái lạ. Hoắc Minh Diễn vốn quay lưng về phía luống hoa, nghe thấy tiếng chuông thì quay đầu nhìn về phía Thiện Ninh.

Thiện Ninh đối diện đôi mắt Hoắc Minh Diễn. Tim cậu đập thình thịch, dường như lại trở về những ngày đuổi theo Hoắc Minh Diễn. Có lẽ đôi khi chính cậu cũng không biết người mình nhớ nhung là Hoắc Minh Diễn, hay là bản thân không hay không sợ năm ấy, mãi mãi có thể sải bước tiến về phía trước.

Lần gặp đầu tiên, thứ cậu nhìn thấy trước hết là đôi mắt của Hoắc Minh Diễn.

Lần gặp nọ là trước lúc Cao trung số 13 sáp nhập vào Cao trung thành phố 1.

Khi đó cậu đang vội đi dự kì Trung khảo (thi vào cấp 3), kết quả dọc đường gặp phải người đuối nước. Người đuối nước sẽ theo bản năng nắm lấy vật có thể chạm tới, nên nếu nhảy xuống nước cứu người thì sẽ khiến người cứu nạn cũng bị kéo chìm theo, nhưng lúc đó cậu còn nhỏ tuổi, không nghĩ được nhiều thế mà chỉ muốn cứu người. Bơi đến cạnh người nọ, cậu quả nhiên bị kéo lại, cảm giác bị một luồng sức mạnh đáng sợ kéo xuống, phía dưới lại là vòng xoáy cuộn trào dữ dội.

Trong phút chốc ấy, cậu cho rằng mình sắp chết rồi. Nhưng cậu vẫn chưa muốn chết —— cậu gắng sức ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy nắng mai vàng kim rơi đầy mặt nước, nhìn thấy từng vòng từng vòng sóng gợn trên mặt nước —— cuối cùng lại thấy một thiếu niên dừng chân đứng bên bờ. Thiếu niên trông ưa nhìn vô cùng, giữa sự lãnh đạm trong đôi mắt hẹp dài ngời sáng lộ chút vẻ âu lo, khiến cậu chỉ muốn mang những thứ tốt đẹp nhất thế gian dâng trước mặt người kia, đổi lấy đôi mày người kia không chau lại thêm nữa.

Trong người cậu đột nhiên đầy sức mạnh, kéo người đuối nước ra sức bơi về bờ.

Tiếc rằng sau khi cậu lên bờ, thiếu niên kia đã chẳng thấy đâu nữa.

Khi gặp lại, cậu là "đầu gai" từ Cao trung số 13 phân luồng đến Cao trung thành phố 1; Hoắc Minh Diễn là đóa hoa cao lãnh không ai dám ước mơ. Tuổi trẻ xốc nổi, không sợ trời không sợ đất, vừa đến Cao trung thành phố 1 chưa được mấy ngày, cậu đã chẳng hề kiêng dè mà tiến hành theo đuổi Hoắc Minh Diễn.

Đối diện ánh mắt lãnh đạm của Hoắc Minh Diễn, Thiện Ninh dừng một chút rồi mở miệng: "Mấy lời vừa nãy anh đừng để trong lòng, tôi không cố ý gửi cho anh đâu. Cho dù anh có để ý hay không, tôi vẫn phải đối mặt nói xin lỗi anh mới đúng. Năm ấy tôi quá nhỏ, chưa nghĩ tới trách nhiệm với mỗi lời nói hành động của mình, đầu tiên là bất chấp quấy rầy cuộc sống của anh, sau đó lại hèn nhát bỏ chạy." Thiện Ninh bình tĩnh nhìn Hoắc Minh Diễn: "Xin lỗi, chuyện trước đây là tôi sai. Tôi không bỏ chạy nữa, anh đánh tôi mắng tôi đều được, chỉ cần anh có thể nguôi giận là tốt rồi."

Hoắc Minh Diễn "Ừm" một tiếng, ánh mắt đảo về phía bờ sông, không nói gì với Thiện Ninh.

Trong lòng Thiện Ninh như có vuốt mèo cào. Cậu đỗ xe, chạy đến bên cạnh Hoắc Minh Diễn nhún nhường hỏi: "'Ừm' là ý gì?"

Hoắc Minh Diễn liếc nhìn cậu.

Tim Thiện Ninh nhảy thình thịch không ngừng.

Hoắc Minh Diễn cất tiếng: "'Ừm' nghĩa là 'Tôi biết rồi'."

Thiện Ninh vẫn chưa hiểu rõ lắm: "Biết cái gì?"

Hoắc Minh Diễn nói: "Tôi đánh cậu mắng cậu đều được, đến khi tôi nguôi giận mới thôi." Anh gật đầu: "Là cậu tự nói. Giờ cậu không còn nhỏ, có thể chịu trách nhiệm cho mỗi lời nói hành động của mình."

Thiện Ninh: "..."

Thiện Ninh quyết định không tiếp tục đề tài này. Cậu nhìn phía mặt sông: "Hơn nửa đêm anh còn đứng đây làm gì?"

"Cái này." Hoắc Minh Diễn nâng cổ tay, ra hiệu cho Thiện Ninh nhìn vào ngọc bát quái trên tay anh.

Đêm xuống, ngọc bát quái sáng lên óng ánh dưới ánh đèn. Thiện Ninh trái ngó phải nhìn cũng không thấy gì khác biệt, bèn dứt khoát nói với Hoắc Minh Diễn chuyện dị thường ban sáng của ngọc bát quái: "Hôm nay khi tôi đi qua đây, ngọc bát quái cứ rung động mãi, tiếp đó thì một ông lão xông đến nói với tôi ông phát hiện thi thể. Khi đó trong đầu tôi còn hiện lên mấy chữ, chính là 'Quẻ Chấn, thượng lục' gì đó, tôi về lên mạng tra nửa ngày cũng chưa hiểu."

Hoắc Minh Diễn khẽ nhướn chân mày. Anh nói: "Nghe bảo ngọc bát quái khác thường là người chết có oan khiên, có điều thứ này do tổ tiên họ Hoắc truyền xuống, chỉ luôn dùng để che chở hậu duệ có thể chất thuần âm trong từng đời, chưa từng có tình huống như thế."

"Thể chất thuần âm?" Thiện Ninh lại vấp phải một thuật ngữ chưa bao giờ nghe: "Có thứ này thật? Chẳng lẽ trên đời vẫn còn nhiều đại gia tộc tu hành, bọn họ tranh nhau cướp đoạn thân thể thuần âm ——" Thiện Ninh định để trí tưởng tượng bay xa, đột nhiên nghĩ đến Hoắc Minh Diễn là thế hệ giữ vòng dây xanh này của nhà họ Hoắc, chẳng phải đại diện cho việc Hoắc Minh Diễn là thể chất thuần âm? Sau khi ý thức được điều này, Thiện Ninh ngừng huyên thuyên, không dám nói thêm nữa.

"Không huyền hoặc đến thế." Hoắc Minh Diễn nói: "Chỉ là thể chất thuần âm vô cùng phù hợp với quỷ quái, là đối tượng đoạt xác lý tưởng nhất của chúng, dễ bị chúng để ý, nên khi bé thường gặp thứ quái dị. Về sau đeo vòng dây này thì không gặp nữa, chỉ thi thoảng có thể thấy được tồn tại tương đối nguy hiểm."

Thiện Ninh đã hiểu, vòng dây xanh này có thể giúp Hoắc Minh Diễn sống như người bình thường, không bị những thứ đó ảnh hưởng. Thiện Ninh gật đầu nói: "Vậy vòng dây này thật đúng là đồ tốt." Lời vừa nói xong, Thiện Ninh thoáng chốc cứng đờ. Vòng dây này đã quan trọng như thế, mà năm đó Hoắc Minh Diễn lại cho cậu sợi dây cùng cặp.

Thiện Ninh cảm giác sống lưng mình rịn ra mồ hôi lạnh.

Vậy ra Hoắc Minh Diễn cũng từng nghĩ đến tương lai của hai người.

Hoắc Minh Diễn cũng từng muốn giao phó hết thảy cho cậu.

Cổ họng Thiện Ninh nghèn nghẹn: "Xin lỗi."

Hoắc Minh Diễn nói: "Tôi đến tìm cậu bởi vòng dây này của tôi có vấn đề, tác dụng ngăn trở ngày càng yếu. Ông nội sợ tôi xảy ra chuyện nên bảo tôi tìm lại dây dương, nhanh chóng tìm một người thích hợp để kết hôn." Anh nhìn Thiện Ninh: "Không ngờ dây dương đã nhận chủ."

Thiện Ninh lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có thể sửa được không?"

Hoắc Minh Diễn nhìn Thiện Ninh.

Thiện Ninh không nhịn được bắt lấy tay anh: "Anh nói đi!"

Hoắc Minh Diễn nói: "Có thể." Anh đưa ra lời giải thích ngắn gọn đơn giản: "Âm dương tương sinh tương hợp, cho dây dương tìm được chủ nhân thích hợp có thể hóa giải vấn đề của nó."

Chân mày Thiện Ninh giật giật liên tục: "... Vậy nó nhận chủ làm sao? Tôi được xem như người thích hợp?"

Hoắc Minh Diễn ngưng bặt, nhìn thẳng vào Thiện Ninh.

Bàn tay Thiện Ninh siết chặt hơn, căng thẳng hỏi đến cùng: "Rốt cuộc có phải hay không? Việc này không thể đùa, nếu xảy ra chuyện thì làm sao? Sao trước đây anh lại tùy tiện đưa nó cho tôi, ít nhất cũng phải nói rõ ràng với tôi..."

Hoắc Minh Diễn không nói lời nào.

Khi đó bọn họ đều còn nhỏ, anh vốn định sẽ nói ra chuyện này với Thiện Ninh khi tốt nghiệp cấp ba, nếu Thiện Ninh bằng lòng cùng anh đối mặt với tất cả, anh sẽ đường đường chính chính đưa Thiện Ninh về gặp ông nội và cha mẹ.

Nào ngờ vừa tốt nghiệp Thiện Ninh đã nói chia tay anh, còn thẳng thừng chạy đi nghĩa vụ ba năm trời, khiến anh đến cả người cũng tìm chẳng được.

Thiện Ninh cũng nhớ đến việc mình đã làm, nếu cậu không nói chia tay, không chạy trốn nhanh thế thì không chừng đã biết được từ lâu. Thiện Ninh hơi nhụt chí, buông tay Hoắc Minh Diễn rồi đặt mông ngồi lên gờ đá bồn hoa bên cạnh, có chút ưu sầu lại có chút âu lo. Trước đây, cái gì mà thể chất thuần âm cái gì mà ma quỷ đoạt xác, đối với Thiện Ninh chỉ là chuyện nghe cho vui, nhưng đã trải qua chuyện ly kỳ người biến thành mèo, nên cậu cũng không dám nghi ngờ Hoắc Minh Diễn.

Thiện Ninh nhìn Hoắc Minh Diễn, thử đưa ra suy đoán: "Nếu nó có thể phán đoán oan khuất, vậy sau khi giải oan theo chỉ thị của nó thì có ích lợi gì hay không?"

Hoắc Minh Diễn lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Nhà chúng tôi không truyền thừa bao nhiêu trên phương diện này, nếu không phải ngày bé suýt xảy ra chuyện, ông nội cũng chẳng tìm vòng dây xanh này."

Thiện Ninh nghiến răng: "Quan tâm nhiều làm gì, thực tiễn là chuẩn mực kiểm nghiệm chân lý duy nhất! Ngày mai chúng ta đi làm rõ chuyện thi thể, nếu sau khi xong chuyện mà vấn đề chuyển biến tốt, vậy thì thì tỏ như thế khả thi."

"Cậu không sợ?" Hoắc Minh Diễn nhìn Thiện Ninh. Đối với Thiện Ninh mà nói, những thứ quỷ quái đáng sợ đó là tồn tại hoàn toàn xa lạ, trái với giáo dục khoa học họ đã được tiếp nhận bao nhiêu năm. Anh nói sang chuyện khác: "Thật ra vào lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi thấy một con quái vật đang kéo chân cậu xuống nước."

Thiện Ninh sửng sốt.

Hoắc Minh Diễn nói: "Năm đó tôi còn định tìm người giúp cậu, kết quả cậu lại vùng khỏi con quái vật kia mà bơi vào bờ —— Quái vật bị tôi thấy là loại cực kỳ nguy hiểm, cậu lại có thể thoát khỏi tay nó. Thời gian ở cùng cậu, tôi phát hiện mình có thể ngủ rất ngon." Anh chăm chú nhìn Thiện Ninh: "Cậu hẳn là thể chất thuần dương, trời sinh có thể chống lại năng lực của những thứ đó."

Thiện Ninh có phần kinh ngạc.

Hoắc Minh Diễn tiếp: "Bởi tôi dễ bị những thứ ấy để mắt tới, nên từ nhỏ ông nội đã bắt tôi tu thân dưỡng tính, gắng sức không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, tránh cho bọn chúng phát hiện tôi có thể trông thấy chúng —— Cho dù không phải thể chất thuần âm thì bị những thứ đó phát hiện có người có thể trông thấy chúng cũng sẽ xảy ra chuyện." Anh dừng một chút: "Tôi đã thành thói quen, có lẽ mãi mãi cũng không cách nào giống như các người."

Từ nhỏ, anh không thể khóc, không thể cười, không thể sợ hãi, không thể quá vui vẻ, cũng không thể quá buồn khổ, nhất định phải học cách kiềm chế mọi cảm xúc, giấu đi mọi cảm nhận, để phòng ngừa hiểm nguy ập xuống khi bản thân không một chút phòng ngự. Như Thiện Ninh có thể thoải mái sống, thoải mái theo đuổi người mình thích, còn với anh thì mãi mãi không thể.

Hoắc Minh Diễn nói: "Lúc ấy không nói sự thật với cậu là tôi sai. Nếu vòng dây đã nhận cậu làm chủ, tôi và ông nội sẽ lại nghĩ cách khác."

Lòng Thiện Ninh rối như tơ vò. Sớm biết thế này, cậu còn chạy làm gì! Tình hình Hoắc Minh Diễn như thế, trên đời này e rằng chẳng có ai "thích hợp" hơn cậu, người nhà Hoắc Minh Diễn cũng đâu thể phản đối họ ở cùng nhau! Hơn nữa Hoắc Minh Diễn cũng không phải không thích cậu, chỉ là đã quen giấu đi cảm xúc mà thôi.

Thiện Ninh nhảy lên chộp lấy tay Hoắc Minh Diễn: "Còn nghĩ cách khác gì chứ! Biện pháp chẳng phải ở trước mắt hay sao? Chúng ta đều rõ làm sao để sửa vòng dây này, chẳng phải anh vừa nói tôi là thể chất thuần dương gì gì đó ư? Yêu ma quỷ quái đến con nào tôi giúp anh xử đẹp con đó, tới một đám tôi giúp anh xử hết một đám, sợ cái trứng!"

Hoắc Minh Diễn nhíu mày: "Không đơn giản thế. Dù sao bên này vịnh có cao nhân bố trí đại trận phòng hộ rồi, tương đối an toàn, không có thứ gì hung tợn. Đó cũng là nguyên nhân năm đó tôi bị đưa đến vịnh học, bây giờ lại về vịnh nhậm chức."

"Vậy thì tốt." Thiện Ninh an tâm hơn một chút: "Cho dù đơn giản hay không, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai lại đến đơn vị đối diện tìm hiểu chuyện thi thể."

Tác giả có lời muốn nói:

Thiện cưa: Cảm thấy thế giới quan bị lật đổ... Không được! Ta phải dũng cảm đánh bại đại ma vương! Bảo vệ mỹ nhơn!

*Anh Thiện là thụ! Không được nhầm! Làm sai không chịu trách nhiệm!

Editor có lời muốn nói:

Tiểu Thần: Ngược cp thật đáng ghét!

Linh: Này gọi là tình thú, dù sao mọi thứ diễn ra trong chăn cũng vẫn là chân lý :v

=========


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net