Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó đáng lẽ phải là một ngày bình thường.
Họ đáng lẽ phải phải đi kiểm tra các cái bẫy, làm thêm các câu đố mới, và kiếm thêm những con người khác.
"Mẹ, con dậy rồi!" Giọng nói hân hoan của Asriel vang khắp nhà. Cả thời gian cũng không thể theo kịp Asriel. Asriel vẫn là cậu bé ngây thơ, vui vẻ kể từ ngày cậu ra đời. Toriel, biết trước điều này, đã bắt đầu xếp đĩa và đồ dùng để chuẩn bị ăn sáng. Đã được vài tháng hỗn loạn kể từ khi Asriel trở thành một lính gác. Anh vẫn luôn cố gắng lắc và có nhiều khả năng là tạo ra những tiếng động lớn cho tới khi cha mẹ anh tỉnh giấc, mặc dù có hơi hờ hững. Sau một hồi, họ quyết định rằng cách tốt nhất chỉ là dậy trước Asriel.
"Chào buổi sáng Asriel." Asgore nói khi ông nhấp một ngụm cà phê trên bàn ăn. Ông đã mặc sẵn chiếc áo khoác thí nghiệm, với một chiếc thẻ tên ghi "Asgore: nhà khoa học hoàng gia." Ông được tuyển sau khi Sans, nhà vua, tìm thấy khả năng kì quái của mình để kiểm tra các dòng thời gian, giống với cách Sans có thể tự mình trải nghiệm các dòng thời gian." Con không nghĩ rẵng con nên đi gọi Chara dậy à?"
"Đúng rồi! Con sẽ lên làm vậy ngay!" Asriel vừa nhảy lên các bậc cầu thang vừa vẫy chiếc đuôi nhỏ lông lá của mình. Về mặt kĩ thuật thì trong nhiều năm Chara vẫn trẻ hơn: Chara chỉ 22 tuổi trong khi Asriel mới 17. Tuy nhiên mức trưởng thành của họ lại khác nhau: Chara thì đã trưởng thành trong khi Asriel vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đây không phải là một điều đáng ngạc nhiên vì quái vật có tuổi thọ cao hơn con người nên từ 0 cho tới 30 tuổi thì vẫn được coi là một đứa trẻ. Một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu Asriel rằng một ngày nào đó, anh sẽ phải đơn độc, rằng một ngày em gái anh sẽ biến mất. Nhưng anh từ chối những suy nghĩ ấy khi đập mạnh vào cửa phòng của Chara." Chào buổi sáng, đồ buồn ngủ!"
Không có tiếng trả lời.
Đó là 1 điều có thể lường trước được. Chara thích trêu chọc anh bằng các nhẹ nhàng bước tới phía cửa rồi dọa anh khi anh bước vào phòng. Anh nhẹ nhàng mở cửa và thấy Chara nằm trên giường. Heh, một điều khá điển hình của Chara là mặc cả áo Hoodie khi đi ngủ.
"Chào buổi sáng." Anh lay vai Chara, không hề có phản hồi. Đó là một điều khá kì quặc. Cô ấy thường dậy ngay lúc đó. Anh biết một cách có thể gọi cô dậy và luôn thành công: anh bắt đầu cù vào hông cô, một trò mà chắc chắn sẽ gọi cô dậy khỏi giấc ngủ giả của cô. Không ai có thể lừa được vị thần vĩ đại, Asriel Dreemurr! Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng biến thành báo động khi Chara vẫn không hề có chút phản ứng gì. Thay vào đó, tay cô bị treo lơ lửng sang một bên.

Như một con búp bê vô hồn.
"Mẹ! Bố! Đến đây mau! Chara không thức dậy!" Asriel khóc to trong khi anh cố gắng làm mọi thứ trong khả năng của anh để đánh thức chị gái anh dậy: tung áo hoodie của cô, lắc cô. Những cô không hề phản hồi.
Toriel và Asgore nhanh chóng chạy lên phòng, nơi Asriel đang cố gắng lắc cơ thể chị gái mình liên tục. Trong thâm tâm, anh biết rằng chị gái mình đã ra đi. Nhưng như thế nào? Anh không biết. Nhưng anh quyết không chấp nhận điều đó.
"Mẹ! Bố! Giúp con kiểm tra chị với! Chị ấy không thể... chết!" Toriel bước nhanh về phía trước và tham gia một trận chiến. Trong khi linh hồn Toriel đập một cách mạnh mẽ trước mặt cô, linh hồn Chara không xuất hiện
"Không!Không Không Không Không Không Không Không Chara xin hãy dậy đi! Trò đùa dở hơi này không vui đâu!" Asriel khóc khi cậu vẫn cố lắc Chara. Tay cậu phát sáng một cách bất thường, đến nỗi có thể nhìn xuyên qua bàn chân cậu, nhưng cậu không quan tâm! Hôm nay đáng lẽ phải là ngày sinh nhật của Chara! Mới hôm qua, cô vẫn còn bình thường. Chuyện gì đã xảy ra?!
Asriel cuối cùng cũng thả tay khi anh gục xuống sàn và bĩu môi. Chị gái anh vừa biến mất trong đêm. Chị của anh là 1 kẻ nói dối tồi tệ. Họ đã hứa với nhau là sẽ ở bên nhau mãi mãi!
Asriel không chịu những sự bắt nạt ngày thường nữa. Đó là ngày mà cậu trả đũa lại bọn chúng, đánh chúng và khiến bọn chúng bò ra cầu xin sự tha thứ. Đó là ngày đầu tiên Asriel không hối hận khi gây thương tích cho người khác.
Toriel nhìn Asriel trong sự buồn bã. Cô cũng đau buồn về sự ra đi của Chara, con người mà nhà Dreemurr đã lấy làm của riêng họ. Asgore cũng đau buồn về sự ra đi của Chara đến mức mất bình tĩnh và buộc tội nhà vua đã lấy linh hồn của Chara. Ông nhốt mình trong phòng thí nghiệm bất chấp nỗ lực giải thích của nhà vua. Toriel đã thấy cách Asriel đã tan vỡ trước cái chết của Chara: họ đã gắn bó với nhau như chị em kể cả sự khác nhau về chủng tộc với Chara nuôi dạy Asriel kể từ khi cậu còn là một con dê con.
Bản thân Asriel đang cố hồi tưởng lại khoảng thời gian của cậu với Chara. Làm sao cậu có thể ngu ngốc đến mức quên đi những kỉ niệm trong quá khứ?! Bất chấp sự lười biếng của Chara, cô đã chăm sóc cậu kể từ khi cô còn trẻ con, đã giúp cậu đối đầu với những kẻ bắt nạt. Cậu hối hận trong những lần đã gọi cô làl lười mà không nghĩ tới việc cô có thể bị mệt. Mặc dù cô chỉ là thiếu niên, cô đã thực hiện trách nghiệm của một phụ huynh và một người giám hộ. Những giọt nước mắt bắt đầu đọng lại, và anh lại tiếp tục khóc. Tại sao, tại sao anh không coi trọng chị mình trước khi chị biến mất?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net