#19: Mother And Uncle + #20: The End Of My First Year

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus vừa trải qua một cơn tức giận đáng sợ nhất trong những cơn tức giận của cô bạn mình, hắn cá chắc cơn tức giận của cô sẽ kéo dài trong 3 tiếng, và mới chỉ có qua 30 phút. Hắn cảm thấy may mắn làm sao khi lũ học sinh không có tiết ngày hôm nay, nếu không thì bọn chúng sẽ phải nhìn một bức tranh và một thằng trẻ con trong cơ thể của một người đàn ông đáp một ông lão ra khỏi cái tháp cao nhất của Hogwarts

"Achilles." Một phiên bản nam của Annora quay về phía hắn, nâng lông mày bảo hắn lên nói nhanh để ông còn xử lí chuyện trước mặt "Đừng đáp Albus xuống tháp Thiên Văn nhé." Một nụ cười nửa miệng nở trên môi Achilles "Tôi sẽ không hứa với anh đâu Severus." Thầm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Severus và McGonagall rút lui. Trước khi đi nhanh khỏi phòng hiệu trưởng, Severus còn nghe thấy Amanda chửi một câu đủ để khiến cho một thủy thủ phải đỏ mặt vì xấu hổ

Hắn cá chắc rằng Andrew Adrian Soryu, đang ngồi trong kí túc xá của mình, lo lắng về em họ thất lạc của mình và tự hỏi tại bản thân nó lại nghe thấy tiếng bố mình và bác mình chửi ai đó

Và giờ thì Severus đang ngồi xuống ngay bên cạnh Annora-tên-quá-dài-để-nhớ, nhìn con bé cố gắng để bón cho bản thân mình ăn. Nhưng đôi tay con bé run không ngừng nghỉ, thậm chí hắn còn nghĩ là con bé sẽ chẳng ăn được tí nào nếu như tay nó cứ tiếp tục run như thế. Thở dài, hắn lấy bát cháo ra khỏi tay con bé, xúc một miếng nhỏ và thổi nhẹ rồi đưa đến trước miệng nó. Annora đơ ra chả hiểu gì, tất nhiên khi có một con dơi nào đó đang bón cho bạn ăn

"Mi không thích nó sao? Hay muốn ăn của ngon vật lạ?" Annora thoát ngay ra khỏi suy nghĩ mình mà lắc đầu, nhìn cái thìa cháo mà chậm rãi ăn nó, Annora vẫn chưa tiêu hoá hết mọi thứ. Severus cứ bón cho nó ăn, đôi lúc lấy khăn lau mặt nó, cẩn thận để không bị một con rắn quanh cổ nó cắn, rồi lại bón tiếp cho nó. Cả hai người cứ làm thế trong 30 phút, ngay khi Annora vừa ăn xong thì con bé liền nhanh chóng trở lên buồn chán, tính ra là ở đây chả có gì vui để chơi cả. Bà Madam chả cho nó hoạt động một tí nào, một phần vì bà sợ nó tụt đường huyết và một phần vì nó mới khỏi bệnh xong

Nora bĩu môi rồi thở dài, đúng là chán thật. Chợt, một câu hỏi nảy ra trong đầu nó. Giáo sư Snape có quen biết mẹ nó không nhỉ? Ý nó là... chắc mẹ nó cũng phải đẹp hoặc tài giỏi hay gì đó để khiến cho ông thầy cũng nghe đến tên một lần, chứ nó chắc chắn rằng áp dụng với bà nó — vẻ đẹp vẫn chưa phơi đi dù đã 50, thì mẹ nó cũng chắc hẳn là phải đẹp, rồi nó lại nghĩ đến ông nó, tự hỏi là ông có đẹp không rồi lại nhìn cái gối đến cái bàn —

Nhưng quay lại vấn đề chính, Snape có biết mẹ nó hay không?

Nó cũng muốn hỏi lắm, nhưng sợ ổng lại nói câu gì mà 'Hỏi làm gì' hay đại loại thế. Nhưng không thể cưỡng lại sự tò mò của mình, nó cất tiếng hỏi: "Thầy có biết mẹ con không?" Severus nhìn nó như thể nó mới đáp từ trên trời xuống sau câu đó

"Ta không nghĩ là ổng thích câu đó đâu Nora bé nhỏ." Theseus nói, chỉ khiến nó thêm hối hận vì đã hỏi

"Ta có biết mẹ con." Nora nghiêng đầu trước điều đó, ẩn dụ cho Severus tiếp tục nói "Ta gặp mẹ con ở sân ga, khi đó mẹ con và chú của con — Achilles đang cố gắng đem rương của mình lên tàu. Ta và cô Lily đã giúp cả hai người họ, bọn ta ngồi cùng toa, trừ Achilles vì chú con đã bỏ đi chơi. Sau đó, cha con và bác James bước vào, bác James có nói gì đó về việc làm một Slytherin là xấu và bố con đồng ý. Thấy thế thì ta và cô Lily mới bỏ đi, sau đó thì mẹ theo sau. Mẹ con khoe rằng đã lừa được cha con ăn một cái lá giống như sô-cô-la."

Annora khúc khích cười trước điều đó, nó thích cái điều là cuộc gặp mặt của cha mẹ không phải là việc có ấn tượng tốt gì. Mà thay vào đó là việc mẹ nó lừa cha nó ăn một cái lá trong buổi gặp đầu tiên

"Vậy còn buổi phân loại của mẹ con?" Nó tiếp tục hỏi, Severus chỉ cười nửa miệng khi tắt dần và tiếp tục kể "Ta nhớ chứ. Hôm đó khi bọn ta phải đợi ở ngoài để chỉnh trang lại trang phục, mẹ con đang xoa mái tóc xoăn dài của mình thì cha con lại dùng một vài bùa phép để cho nó thẳng ra." Nói đến đó thì nó chạm vào tóc mình, cũng làm y hệt mẹ nó trong lời kể, bây giờ nó mới nhận ra là tóc mình xoăn ra làm sao "Và bằng cánh nào đó chỉ khiến nó rối hơn. Và sau đó cha con bước vào Đại Sảnh với cơ thể ướt nhẹp và một vết tát đỏ in hẳn trên má."

Severus cảm thấy bản thân mình có tâm trạng tốt hơn khi nghe thấy tiếng cười của Annora, tiếp tục kể "Mẹ con vào Ravenclaw, chú con là Gryffidor, cha con cũng vào Gryffindor, nhưng nói mẹ con là một Ravenclaw thì sai. Đúng hơn là mẹ con là một con rắn cố gắng trốn trong một cái tổ của đại bàng. Ta nhớ sau hôm đó, cha con đi đâu cứ gặp mẹ con, cả hai còn nhân mọi lúc mà cãi nhau như chó với mèo. Đôi lúc ta không hiểu sao mẹ con lại có thể đến với cha con được nữa."

"Vậy thì mẹ con đến với bố con như thế nào?" Annora hỏi, cố gắng giữ tỉnh táo để nghe tiếp câu chuyện về việc mẹ nó đến với cha nó. Mỗi lúc thì nó càng buồn ngủ hơn "Có một lần cha con bao che cho mẹ con trong Độc dược khi mẹ con bị té chân làm đổ độc dược. Từ đó mẹ con bắt đầu làm bạn với cha con, bỏ qua kiềm khích. Thế rồi trong năm thứ sáu thì mẹ con bắt đầu hẹn hò với cha con. Sau khi ra trường xong thì cả hai người liền cưới nhau và có con." Annora mỉm cười tươi trước điều đó

"Thầy có thể kể thêm chuyện về mẹ con được không...?" Trước khi Severus có thể trả lời, nó đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Severus mỉm cười và đáp chăn lại cho con bé và đi khỏi bệnh xá

"Ôi Merlin! Tôi không thể tin được! Sevvy lại tỏ vẻ yêu thương con gái của Aman!" Achilles đùa giỡn với hắn, khiến khuôn mặt của Severus đỏ lên dần "Ôi im đi Achilles." Nói thế nhưng Achilles vẫn không bỏ cái nụ cười tươi trên khuôn mặt mình đi

"Thế nào? Con bé ổn chứ?" "Bị hạ đường huyết, mắc ADHD, có PTSD." Phiên bản nam của Amanda nhăn mặt trước điều đó, ông ngẫm nghĩ thứ gì đó, mở miệng ra hỏi nhưng đóng lại, tiếp tục suy nghĩ

"Tôi biết tôi đang làm gì, tôi đi quyết định việc đó thì tôi sẽ làm tròn trách nhiệm đó." Achilles đảo mắt đi chỗ khác, nói thật là ông không tin cậu bạn này "Chỉ là..." Achilles lấy một hơi sâu trước khi nói tiếp

"Nói thật là tôi hơi sợ, tôi biết là cậu không có kinh nghiệm trong việc làm quen trẻ em, chứ đừng nói đến quan tâm một đứa trẻ đã trải qua quá nhiều chuyện để mà nói. Tôi thậm chí không thể chắc chắn rằng cậu sẽ hồi phục những tổn thương tinh thần đó! Trẻ con thường có suy nghĩ tin theo người lớn, và ai cũng biết rằng đó là một điều tồi nếu như đứa trẻ tin theo lời của một người lớn đã reo rắc lên đầu nó những thứ xấu về nó! Và con bé là một ví dụ đó. Tôi chỉ nghĩ... nên để nó cho một ai đó tốt hơn hay chăng..?"

Severus thở dài, hắn biết cậu bạn này lo lắng cho cháu gái mình, nhưng chưa đến mức đó. Severus túm chặt lấy vài Achilles, ông chủ đảo mắt lên nhìn Severus có một lần thôi rồi lại quay đi nhìn hướng khác "Achilles Hadrian Dragonlore, nghe đây, tôi — Severus Tobias Snape, xin thề là tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho con bé. Tôi đã trải qua việc bị bạo hành, tôi sẽ làm được." Không hẳn, mỗi kiểu bạo hành đều khác nhau, bạo hành về thể chất và tinh thần hoặc cả hai. Hắn đã trải qua việc đó, hắn sẽ giúp con bé, với cả hắn không tin bất cứ ai ngoài hắn chăm lo cho nó

"Tôi hiểu..." Achilles cố gắng tìm thêm những lí do để cãi lại, nhưng không thể. Cuối cùng, ông chỉ có thể đặt tay lên tay người bạn thân của mình "Hãy hứa với tôi là ông sẽ giúp nó đi. Tôi không muốn nó trở nên tồi tệ hơn... hay dẫn đến chuyện đó..." Nói đến đó thì nét mặt của Achilles càng tối hơn, dường như ông căm hận thứ mà ông không hoặc có đã cố tình hay vô tình gây lên. Severus nhắm mắt, cố gắng kiềm chế lại cơn giận của mình, ông ôm chầm lấy Achilles

"Đó không phải là lỗi của ông. Ông biết thế mà." Achilles vùi đầu mình vào vai của Severus, tay ông ôm chặt lấy cậu bạn mình, phát ra những tiếng nấc, tiếc thương cho con gái của mình. Điều duy nhất mà Severus có thể làm là xoa lưng của ông, đưa ra những lời an ủi dịu dàng

Ngày này hai năm trước, con gái đầu đời của Achilles, chị gái của Andrew, đã tự vẫn vì áp lực đè nặng lên vai

Mọi người cố gắng để quên đi con bé, nhưng ai lại quên được nó chứ. Luôn đứng đầu các môn, hài hước, vui vẻ, chẳng bao giờ buồn phiền vì thứ gì cả. Con bé lại giống y hệt như Annora, tóc xanh và mắt xám. Ai lại quên Isabella dễ thương chứ? Chẳng ai quên cả, ai cũng yêu con bé. Hắn chắc chắn rằng khi nhìn thấy Annora, Achilles sẽ cố gắng để nước mắt mình không tuôn trào ra vì sự giống nhau đến kì lạ của hai con người này

Isabella có ngoại hình giống Annora với cái tính cách của Amanda, thật khốn nạn sao khi con bé đã kết thúc cuộc đời mình khi nó còn mới 15 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của nó

Và Andrew là người tìm thấy xác nó, trong phòng vệ sinh nữ sau khi rạch tay để kết liễu đời mình

Andrew đã bị ám ảnh về cái hình ảnh của chị mình đến mức mà thằng bé phải đi điều trị tâm lí tận hai năm, năm gần đây mới có thể quay trở lại bình thường được. Ai cũng biết là lúc đó thằng bé như thế nào. Nhìn thấy hình ảnh chị gái mình bằng trên sàn, máu từ từ chảy xuống từ cổ tay, không một sức sống, người từng truyền cho nó niềm vui và người yêu nó hết lòng. Đang nằm trên sàn, đã chết, thứ tưởng như chỉ xảy ra trong cơn ác mộng tối tăm nhất. Sợ hãi và bàng hoàng, những thứ đó thay nhau chiếm lấy cơ thể thằng bé

Thứ duy nhất mà nó có thể làm là gọi các giáo viên đến và lay người chị mình, cố gắng tìm cái hi vọng nhỏ nhoi nhất để gọi chị mình dậy. Mong sao là chị nó chỉ đang trêu nó. Nhưng không

Nó đã nhìn thấy chị mình nở nụ cười trong quan tài của chính chị mình, điều đó dường như là quá nhiều với một thằng bé 13 tuổi, không chỉ thế mà nó nhìn thấy cha mẹ nó cãi nhau không ngừng nghỉ. Sau cái chết của chị mình, nó dường như trở thành một người mất hồn. Điểm nó bắt đầu tụt dốc không phanh, nó chả thèm để tâm đến việc ăn uống, nó chẳng quan tâm những gì thầy cô nói và suýt đi theo con đường của chị mình. May mắn là giáo sư Flitwick đã phát hiện ra việc đó và ngăn nó lại kịp thời. Nó rất khó khăn để thuyết phục thằng bé không nhảy khỏi tháp Thiên Văn. Sau vụ đó, các giáo viên phải để tâm đến nó hơn và Andrew đã dành hơn hai năm để đi điều trị tâm lí

Thật may mắn là thằng bé đã khỏe lại

. . .

"Xin lỗi vì đã bỏ cậu ở lại nha Hades." Giọng nói trầm bổng của nó tràn đầy sự hối hận vì đã để lạc mất cậu bạn mình, nhưng Harry chỉ lắc đầu "Không sao, lúc đó thì mình lỡ thả tay cậu ra mà." Nhưng nói thế cũng chẳng khiến tâm trạng nó khá lên tí nào nhưng nó sẽ cố cười vì cậu vậy

"Vậy khi nào bà Madam cho cậu ra viện?" "Tối nay, tối nay là buổi tiệc cuối năm mà nên bà sẽ cho mình ra viện." Harry đáp lại, cả hai đứa tiếp tục kể chuyện về những việc mà cậu bạn này đã làm được trong mấy đêm qua trước khi nghe thấy một tiếng rít dài, khi nhìn xuống tay nó thì lại để lộ ra Theseus — vừa mới ngủ dậy

"Chào buổi chiều Theseus, giấc ngủ trưa ngon chứ?" Nó hỏi, Theseus ngáp nhẹ một cái trước khi đáp "Ta mơ thấy rất nhiều chuột, bọn chúng rất ngon..." Annora khúc khích cười trước điều đó. Nó liền quay ra để nói chuyện tiếp với Harry thì gặp vẻ mặt sợ hãi xen lẫn với ngạc nhiên của cu cậu. Nó chợt nhận ra là nó chưa giới thiệu Theseus với Harry, do Theseus mải bận ngủ và Harry bận nghỉ ngơi nên nó chỉ giới thiệu cậu chàng rắn của mình với Hermione và Ron

Khi nhìn thấy con rắn, cả hai đứa đã phải cố gắng để không hét toáng lên vì con rắn đó, Theseus nhân cơ hội đó mà tiến tới nhằm lấy mùi của hai đứa để khi bọn nó có bất đắc dĩ lạc thì còn lần ra mùi, nhưng điều đó chỉ khiến hai đứa hét toáng lên. Theseus bảo rằng Hermione ngửi như sách, Ron như đồ ăn, điều đấy khiến cho Theseus suýt tiến đến mà ăn cậu bạn này

"Xin chào." Câu nói đó đem nó lại hiện thực, ngạc nhiên, nó nhìn Theseus. Cậu bạn cũng ngạc nhiên như nó, đủ cho nó biết rằng Theseus không nói câu đó. Cả hai đứa cùng lúc quay ra Harry "Cậu có thể nghe thấy tớ sao?" Harry gật đầu, một nụ cười nở trên môi nó

"Chúc mừng Hades! Cậu là một Xà Ngữ, Merlin Ron thường bảo là chẳng có Xà Ngữ ở đây chỉ khiến mình thêm buồn thôi!" Vẻ mặt của Harry vẫn không vơi đi sự ngạc nhiên

"Xà Ngữ? Đó là cái gì vậy?" Harry hỏi "Ủa bồ không biết Xà Ngữ là gì hả? Đó là những con người như chúng ta! Những con người có thể giao tiếp với rắn! Nói thật đi, cậu nghe thấy Theseus nói gì?"

"Mình nghe thấy cậu ấy nói về những con chuột." Harry đáp, Annora vẫn không ngừng nở một nụ cười trên môi "Tuyệt vời Harry! Chào mừng đến với hội Xà Ngữ!" Annora dang rộng tay ra mà đón tiếp Harry vào lòng nó, cú ôm chỉ kéo dài được mấy giây trước khi cả hai đứa quay lại việc nói chuyện. Bây giờ thì bọn nó chả có nỗi lo gì cả, Annora đã thi xong hết các môn, điểm của nó cũng thuộc loại khá thôi. Chỉ có môn Độc Dược là nó đứng thứ ba

Cả hai đứa tiếp tục nói chuyện về những thứ mà bọn nó thích cho đến khi một bóng hình của một người đàn ông bước vào. Harry và Annora đưa mắt nhìn Severus, người đàn ông vừa mới bước vào phòng. Còn Severus cố gắng để tìm ra cách để nói với Nora là nó sẽ được nhận nuôi, nhưng hắn không thể đi đến và nói rằng: "Âyyy, nhóc được nhận nuôi này, hãy cuốn gói chăn gối và về nhà với ta đi!" Điều đó chỉ khiến mọi thứ nghe kì lạ và con bé sẽ nghĩ nó thành thứ khác không

"Ta có thể nói chuyện với mi được không Black." Annora đánh một ánh mắt 'tớ sẽ ổn thôi' qua cho Harry trước khi đi ra đến cửa bệnh xá. Severus hít một hơn sâu, nhìn thẳng vào mặt Annora — nơi có rất nhiều vết sẹo đỏ dần theo năm tháng trên mặt, trước khi nói:

"Ta sẽ nhận nuôi con." Một loạt cảm xúc hiện ra trên mặt nó, khó hiểu có, vui vẻ có, ngạc nhiên có, nhưng nhiều nhất là ngạc nhiên. Nó cười tươi và nhảy vào lòng hắn, đung đưa trên cơ thể hắn và cảm ơn không ngừng nghỉ nhưng rồi sau đó dừng lại "Thầy có chắc chắn về việc nhận nuôi em không?" Severus gật đầu, trong lòng không giấu gì sự sững sờ

"Ý em là... em cũng chả giỏi mấy... Chỉ..." Annora gãi cổ mình, nó đang nói đúng sự thật đấy! (Đúng thật là nó không phải thành phần nổi trội gì trong lớp). Severus cúi xuống trước mặt nó, nói:

"Nghe đây Annora Hes- Esther- Everly- cái gì nhỉ?"

"Hesther."

"Hesther, Annora Hesther Soryu-Black." Severus chửi thề trong đầu, sao cái nhà này đặt tên con cái kì lạ thế!? "Ta không nhận nuôi chỉ vì ta thấy thương hại cho con, mà là vì ta sẵn sàng để trao cho con tình yêu mà con thiếu xót. Và ta cấm con nghĩ rằng mình không tài giỏi gì, ta biết chắc là con có tài trong Độc Dược, chỉ là con chưa được rèn luyện kĩ thôi. Ta đảm bảo rằng ta sẽ con một cuộc sống tốt và tôi luyện con thành một bậc thầy độc dược." Annora suy nghĩ một lát, cân nhắc trước điều mà mình sắp làm

"Ta... có thể sống chung hai tuần thử được không..? Sau lúc đó ra sẽ sống chung và một gia đình hạnh phúc." Severus có thể nghe rõ câu cuối, cho dù nó nói câu đó nhỏ đến mức nào. Sau khi thảo luận với nhau vài việc, hắn sai nó trở về với Harry và Theseus

Annora mỉm cười không ngừng trong lúc nói chuyện đó với hai người kia, đủ để thể hiện là nó vui mừng thế nào với việc được nhận nuôi, nhưng đôi khi là nó tự hỏi vì sao con dơi già lại nhận nuôi nó

...

Cả hai đứa, cùng một con rắn trong bộ áo choàng, thành công lẻn vào Đại Sảnh mà không bị phát hiện. Phòng tiệc bây giờ đã tràn đầy màu xanh lá và bạc — màu của nhà Slytherin, biểu dương nhà đó vì đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tiếp. Thậm chí còn có biểu ngũ vẽ to hình con trăn được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên

Ngay khi nó vừa ngồi xuống thì anh Andrew đã ôm chầm lấy nó, hỏi han về tình hình sức khỏe (đồng thời nói chút chuyện với Theseus). Cụ Dumbledore đứng lên, phấn khởi nói:

"Lại thêm một năm họ nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục một vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng bạn đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu của mình nó tử tế lại trước khi năm học tới bắt đầu.

Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffidor, 312 điểm; hạng ba là Hufflepuff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm. Và Slytherin, được 472 điểm."

Một cơn bão hò reo và dậm chân bùng lên từ phía bàn Slytherin, rồi cụ Dumbledore lại tiếp tục "Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải tính điểm đấy." Miệng của những con rắn nhỏ đóng kín lại, cả căn phòng im phăng phắc

"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley..." Nghe đến đó thì mặt Ron đỏ bừng lên, đỏ hơn cả mái tóc của cậu "... Vì đã chơi ván cờ hay nhứt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffidor 50 điểm!" Lần này thì đến lượt nhà Gryffidor hò reo lên như muốn long cái trần nhà, đâu đó (chắc thế?) còn nghe thấy tiếng Percy nói với những Huynh trưởng khác. Trật tự lại, giáo sư Dumbledore lại tiếp tục

"Thứ hai — điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffidor 50 điểm!" Một vài học sinh nhà Gryffidor còn nhảy thẳng lên bàn để ăn mừng sau khi nghe điều đó "Thứ ba.. điểm cho Harry Potter... Vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffidor 60 điểm." Hiện tại bây giờ nhà Gryffidor đã bằng điểm với Slytherin, giá như mà thầy cho nhà của nó thêm một điểm nữa thì có được không!

Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp: "Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm." Nếu như nó vẫn còn nghe được, thì nó sẽ lại bị điếc một lần nữa. Bởi vì trong Đại Sảnh đã nổ ra một vụ nổ khủng khiếp từ dãy bàn Gryffidor, tiếng hò hét của nhà sư tử (chưa nói đến vẻ mặt nhìn như cào thẳng vào mặt cha-sắp-nhận-nuôi-nó của giáo sư McGonagall) át đi mọi tiếng của ba nhà kia, hay đúng hơn tiếng rên rỉ của nhà Slytherin

Annora chưa hiểu chuyện gì cũng đứng lên hò reo với các bạn, anh Andrew đã đặt Neville lên vai mình, hò hét trong tiếng Trung Quốc, chắc nó là cái gì đó như 'cảm ơn nhóc nha'. Trong cơn hỗn loạn, chỉ cần một cái cao giọng trấn áp của cụ Dumbledore thôi cũng đủ để giữ trật tự (phần vì hai nhà khác cũng đang ăn mừng). Cụ tiếp tục nói:

"Vậy chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút." Cụ vỗ tay. Thế rồi, trong chớp nhoáng, những giải trang trí màu xanh đã nhanh chóng chuyển thành màu đỏ — màu của Gryffindor, những con trăn nay đã thay thành những con sư tử. Thầy Snape đang bắt tay với giáo sư McGonagall, cố gắng vặn ra một nụ cười khủng khiếp

Sau buổi tiệc, cả bốn đứa kéo nhau về phòng sinh hoạt chung. Nhưng Annora đã lôi Hermione và Ron ra một góc để nói về chuyện kia

"HẢ!?" Ron to tiếng hét lên, may mắn sao là Hermione chính chặt tay cô vào miệng cậu bạn này nên không ai để ý gì cả. Ron bỏ tay Hermione ra khỏi miệng cậu, ngạc nhiên nói "Con dơi đó nhận nuôi cậu!? Ôi cái quần đùi chấm bi của—

"SUỴT." Hai đứa kia giật mình lùi lại, nhưng rồi nhanh chóng trở lại như cũ "Đúng như cái quần đùi chấm bi của Merlin đấy, giáo sư Snape, sẽ nhận nuôi mình." Trước khi cả hai đứa kia có thể nói tiếp gì, nó đã can vào ngay

"Đừng lo, mình sẽ đảm bảo rằng mình ổn, mình sẽ ăn uống đầy đủ. Mình sẽ ổn thôi đừng lo." Ron và Hermione đờ mặt ra suy nghĩ. Bầu không khí cứ im re như thế, Hermione

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net