Chương 2: Không hiểu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo đã nghĩ mình sẽ phá xe của Mile, nhưng bản thân cậu cũng biết như thế thì hơi quá rồi. Kể cả tiền nong đền được thì cũng xích mích lâu lắm đây. Nhưng trời thì nóng, cậu phải đi xe bus như thế này suốt ba tuần còn lại sao?

Apo quyết định mình sẽ nhờ đến các anh chị lớn hơn. Trước tiên là cậu tham gia câu lạc bộ mẫu ảnh của trường, các anh chị nhờ vả gì thì làm cái nấy, cũng rất nhiệt tình tham gia hoạt động. Mọi người quý Apo lắm vì cậu luôn sẵn lòng ở lại chụp ảnh sau cùng đến khuya, rồi giúp mọi người dọn dẹp quần áo, đèn chụp sau khi xong. Bản thân Apo cũng thích thời trang và chụp ảnh, có lẽ là do gia đình rồi. Nhiều hôm chụp ảnh xong mọi người lại rủ cậu đi ăn đêm. Đến khi đi về các anh chị lớn sẽ lái xe đưa Apo về. Apo lúc này nói chuyện với hai anh chị trong câu lạc bộ:

"Em... có chuyện này muốn hỏi..."

"Chuyện gì thế?" – Đàn chị quan tâm hỏi han cậu.

"Thật ra em cũng không muốn phiền mọi người cứ phải đưa em về thế này đâu. Em cũng có xe mà. Nhưng vì anh Mile trong lễ Sotus bảo em không được đi xe trong một tháng nên em cứ phải bắt bus ý. Hiện tại em đi xe bus tham gia câu lạc bộ ở trường thì không sao. Cơ mà em mới nhận một đề nghị chụp ảnh kiếm tiền ở shop thời trang..." – Apo nghĩ đến cửa hàng của gia đình mình.

"Nên là... anh chị có thể nói với anh Mile cho e đi xe lại được không? Em cần chạy qua chạy lại giữa trường và cửa hàng..."

"Cái này thì dễ nói thôi."- Đàn chị cười cười nhìn sang bạn trai đang lái xe –"Em đi bus cũng hai tuần rồi mà. Không cần phải đi bus tiếp cho tròn một tháng đâu."

"Em cứ lái xe đi, nếu Mile mà nói gì thì để anh nói nó cho."

"Em cám ơn mọi người nhé." – Apo cười toe toét.

Từ hôm sau Apo lái xe đi học sớm để có chỗ đỗ xe – Cậu cố tình đỗ ngay chỗ đậu xe hàng ngày của Mile rồi vui vẻ đi vào cangtin ăn sáng. Vì khoa Báo chí và khoa Truyền thông có nhiều môn giống nhau nên Apo và Mile đôi lúc sẽ gặp nhau trong lớp học, nhưng khi thấy Mile thì Apo chỉ cúi chào từ xa rồi ra ngồi với bạn học của mình. Sau khi tan học, Mile đi ngang qua bàn Apo rồi bảo:

"Xe của em biển số AP 2402 đó hả?"

"Vâng ạ!" – Apo nhìn Mile đề phòng –"Em vừa tham gia câu lạc bộ vừa đi làm thêm nên đành đi xe cho kịp giờ ạ. Pí thông cảm co em nhé."

Mile nhìn Apo chằm chằm làm cậu tưởng chuẩn bị ăn mắng đến nơi. Nhưng rồi anh bật cười bảo:

"Đi làm thêm thì vẫn phải chú ý việc học nhé."

Sau đó Mile bỏ đi với đám bạn, còn Apo đứng ngơ ngác với mấy tên nhóc khác.

"Ủa, sao mày bảo ông ấy đì mày lắm mà?" – bạn của Apo quay sang hỏi cậu.

Apo cũng không hiểu sao Mile lại dễ dàng bỏ qua cho cậu như thế, nhưng từ đó về sau khi gặp nhau trên trường Apo đều chào hỏi Mile lễ phép. Hai người không tham gia câu lạc bộ chung nên cũng chẳng thân hơn hay ghét nhau hơn. Cứ thế cả hai gần như còn chẳng nhìn thấy đối phương nữa. Sau khi Apo chuyển trường thì cậu gần như đã quên hồi năm nhất đại học mình đã từng xích mích với một đàn anh năm ba. Thậm chí còn quên luôn Mile rồi ấy chứ.

Bẵng đi bảy tám năm sau, khi Mile và Apo cùng tham gia một bộ phim Y mafia chuyển thể, lúc trả lời phỏng vấn thì Mile chỉ nói:

"Em vẫn nhớ, cậu ấy là một đàn em đẹp trai trong trường."

"Em cũng ấn tượng về anh Mile á, anh ấy nổi tiếng mà."

Nhưng mà ấn tượng thôi chứ không có kết bạn thân thiết gì. Với Apo thì may mắn là hồi đó Mile không có bắt nạt cậu như mấy vụ Sotus nổi tiếng khác.

---------------

Ầy, biết thế hồi đó không đóng cái phim Y đấy... - Apo vừa nghĩ vừa nhìn Mile đang ngồi trước mặt. Ba năm rồi mới gặp, tên này trông gầy đi đấy. Chắc việc kinh doanh trung tâm thương mại không tốt lắm? Hoặc năm đó khi cậu bỏ đi thì anh đã không kinh doanh nữa, chịu, Apo đã bỏ thói quen nghĩ cho Mile rồi. Lúc đầu khi thấy Mile tìm đến thì Apo còn tưởng anh ta phá sản rồi hay sao mà mò đến tìm cậu. Nhưng giờ ngồi bình tĩnh nhìn nhau, Apo thấy quần áo anh vẫn là hàng xịn lắm, cái đồng hồ trên tay cũng mấy triệu bath chứ ít gì.

Mà, kể cả anh ta kinh doanh thất bát thì mắc gì tìm cậu chứ?

"Sao anh biết tôi đang ở đây thế?"- Apo mở lời trước.

Mile nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi nhìn xung quanh nhà cậu: Một căn hộ cho thuê điển hình, phòng khách đơn giản, tivi đang chiếu phim, quả táo cắn dở lăn lóc trong góc. Trông không như có bạn trai hay bạn gái sống cùng.

"Sao em đột nhiên biến mất thế hả?" – Mile hỏi cậu.

Ủa liên quan gì anh? – Apo nghĩ trong đầu.

"Hết phim, hết show rồi thì tôi đi đâu làm gì cũng không ảnh hưởng đến anh mà?"- Apo trả lời với thái độ lồi lõm –"Anh tìm tôi làm gì chứ?"

"Hết phim thì chúng ta vẫn có thể..."- Mile định nói là "làm bạn", nhưng thực tế anh cũng đâu muốn làm bạn với cậu chứ?

"Làm gì? Chúng ta có thể làm gì?"- Apo cố giữ cho giọng mình không hằn học nhất có thể -"Lúc tôi tỏ tình thì anh từ chối mà? Nói rằng muốn làm bạn như trước. Nhưng tôi không cần người bạn như anh."

Nếu không yêu thì cũng chẳng cần làm gì đâu. Bộ cậu thiếu bạn chắc?

"Lúc đó anh vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình."- Mile cẩn thận dùng từ ngữ để nói chuyện với cậu –"Anh nghĩ cần thêm thời gian để hiểu em hơn và chúng ta có thể làm bạn rồi sau đó làm người yêu. Nhưng em cứ thế bỏ đi như thế... Em có biết anh phát điên khi em biến mất không?"

Apo bĩu môi nhìn anh: Làm bạn rồi làm người yêu? Ai biết được làm bạn thì sẽ thành người yêu hay bạn thân chứ?

"Cái lúc tôi tỏ tình thì từ chối. Tôi bỏ đi thì phát điên? Anh nghĩ đây là phim chắc? Lậm phim quá rồi à?"

"Anh từ chối em khi đó chính là vì sợ em lậm phim nên mới tỏ tình với anh đấy."

Thời điểm đó họ đóng phim xong còn dây dưa đi chụp ảnh, đi fanmeeting, đi phỏng vấn... Không chỉ thân thiết trên phim mà còn là anh em tốt thân thiết ngoài cuộc sống riêng nữa. Nhưng Mile không muốn cả mình lẫn Apo bị ngộ nhận tìm cảm trong công việc là tình cảm thật.

"Người ngộ nhận tình cảm mới là anh chứ?"- Apo nói –"Thời gian đầu anh rất ngại khi đóng phim Y, kể cả tôi cố kết thân với anh cũng đâu được? Anh chỉ... thoải mái với tôi khi biết sinh nhật của tôi thôi đúng không?"

Mile nghe cậu nói thế thì có chút đông cứng người. Có những chuyện như những cái dằm đâm vào tim đối phương từ lâu mà không ai biết, rồi cứ thế làm họ chảy máu nhiều hơn, đến một ngày không thể chịu nổi thì cậu biến mất trong thinh lặng.

"Em biết chuyện đó từ bao giờ?"

"Chuyện đó đâu khó để tra?"- Apo cắn cảu trả lời lại.

Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết gốc đó ngay từ ban đầu đã chọn Mile làm nam chính, họ chỉ tuyển thêm các diễn viên khác thôi, và Apo trúng vai nam chính còn lại. Suốt quãng thời gian tập luyện các cảnh hành động, nói chuyện làm quen với nhau và quay teaser phim, Apo đã cố gắng để thân thiết với Mile. Lúc đầu cậu cho rằng Mile không thích mình vì vẫn nhớ đến hình ảnh cậu nói xấu anh ở đại học năm nhất. Nhưng từ sau sinh nhật của cậu thì Mile có thay đổi khác hơn. Anh bắt đầu chú tâm đến những câu chuyện ngoài lề mà cậu luyên thuyên nói, cũng hùa vào các trò đùa của cậu.

Hóa ra là vì cậu có ngày sinh vào đúng ngày mất của bạn gái anh.

Cô bạn gái anh yêu gần một năm đã qua đời trong vụ tai nạn của hai người – Khi đó anh mới hai mươi tư tuổi. Apo có biết tin tức rằng một người nổi tiếng và bạn gái bị tai nạn xe, người nổi tiếng bị thương nhẹ còn cô bạn gái đã qua đời, lúc đó cậu chỉ lướt qua thông tin thôi và còn chẳng đọc kỹ. Ngay cả khi làm việc cùng với Mile, Apo cũng không biết quá khứ của anh đã từng đau buồn như vậy. Thế mà hơn một năm sau, khi bộ phim đã quay xong và bắt đầu ra trailer, được các bên mua bản quyền và chuẩn bị lên sóng. Apo còn nghĩ rằng trồng cây đến ngày hái quả rồi: Cả công việc quay phim lẫn chuyện tình cảm với Mile... Thì cậu biết được thông tin về bạn gái anh.

Chà, làm sao anh có thể nhìn cậu mỗi ngày trong suốt thời gian đó rồi nghĩ đến cái ngày xảy ra tai nạn của mình với bạn gái chứ? Dù rằng thời điểm họ gặp lại nhau đã là năm năm sau vụ tai nạn, nhưng Apo biết Mile sẽ chẳng thể quên được hôm đó.

"Vậy nên em nghĩ anh tốt với em vì ngày sinh nhật của em trùng với ngày giỗ của cô ấy?"

"Chứ không thì sao anh lại thay đổi thái độ như vậy?" – Apo gân cổ mắng

"Anh thay đổi cái gì?"- Mile cũng gân cổ mắng lại

Apo bắt đầu day trán nghĩ lại:

"... Hồi đó tôi nói chuyện cười anh đâu có cười?"

"...."- Mile có chút cứng họng, anh nhắm mắt định thần lại để không bị tăng xông –"Em cho rằng chuyện cười của em nó hề hước lắm à?"

Lúc này đến lượt Apo khựng lại: Anh ta chọc vào ổ kiến lửa rồi!!!

"Ai cũng cười, chỉ có anh là không cười!"

"Mọi người cười từ thiện cho em thôi!"

"Mọi người hiểu chuyện cười của tôi, còn anh thì không!"- Apo chỉ tay vào mặt anh –"Vậy hóa ra về sau khi tôi kể chuyện cười thì anh cũng chỉ là cười từ thiện thôi chứ gì? Thấy chưa? Anh có yêu tôi đâu?"

"Anh cười là vì em dễ thương!!!"- Mile gạt ngón tay cậu đang chỉ chỉ vào anh.

"Dễ thương? Anh vừa nói tôi nhạt mà? Sao giờ lại thành dễ thương rồi?"

"Chuyện cười của em thì nhạt nhưng phong cách em dễ..."

"Thôi thôi im! Khỏi cần giảo biện! Mời anh cút ra khỏi nhà tôi! Anh có biết anh đạp cửa xông vào nhà tôi thế này là xâm phạm gia cư bất hợp pháp không?"

"À thế nãy tay em có sao không?"- Mile định nắm lấy tay của Apo để kiểm tra nhưng cậu rụt lại.

"Ra ngoài!"- Apo chỉ tay.

"Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em."

"Tôi không có gì để nói hết."

"Anh nói anh yêu em. Trước đó anh không biết, anh nghĩ mình cần thời gian, nhưng sau khi em đi cho đến bây giờ, anh vẫn yêu em."- Mile lấy hết dũng khí để nói toàn bộ nỗi lòng mình cho cậu.

Apo cũng ngạc nhiên nhìn anh, cậu ngập ngừng một chút, gương mặt biến từ trắng sang đỏ rồi lại trắng. Cuối cùng Apo gãi đầu gãi tai:

"Nhưng mà tôi hết tình cảm với anh rồi..."- Apo nhìn anh.

Mile thấy chết trong tim nhiều chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mileapo