prom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


summary : Jimin - cùng với sự giúp đỡ của "đội cứu hộ phá hoại" - tìm cách để mời được cậu bé xinh trai nhất trường tới buổi khiêu vũ

!pick up lines bỉ bựa

___

Có quá nhiều thứ ảnh hưởng đến tâm trạng của Jimin lúc này : tiếng ồn ào từ đám học sinh xung quanh, bữa trưa trông như vừa được lấy ra từ dạ dày của một con dê, bộ đôi náo nhiệt Taehyung - Hoseok đang cãi nhau về việc tại sao vị giáo sư mới lại bị hói.

Jimin rên rỉ, ước rằng anh có thể bỏ cuộc ở đây và trốn về phòng nằm ngủ li bì, nhưng sự dễ thương lan tỏa ngào ngạt ở phía đối diện đã bắt thóp được Jimin. Anh vò rối mái tóc của mình, ngăn bản thân khỏi nhìn chằm chằm vào Jungkook, hay ít nhất là cố giấu cho cậu bé không biết việc đang có một người nhìn đắm đuối vào mình.

Chúa ơi, có ai đã từng nói với Jungkook rằng em có một đôi mắt rất đẹp chưa, và cả mái tóc nâu mềm mượt mà Jimin ước gì anh có thể luồn ngón tay vào để cảm nhận được hương thơm tỏa ra từ đó. Jimin chắc chắn rằng anh có thể dành ra hàng giờ để nói về việc trông Jungkook tuyệt vời như thế nào trong chiếc áo phông trắng đó mặc dù điều đấy xảy ra hằng ngày và hằng ngày. Nhưng như một cái máy đã được lập trình sẵn, mỗi ngày Jimin đều có tầm một tiếng để nói về việc hôm nay trông Jungkook rất đáng yêu trong chiếc áo trắng, và hầu như khoảng thời gian còn lại thì anh dành cho việc ngắm trộm Jungkook và tưởng tượng vô số điều mà mình có thể làm khi đã trở thành bạn trai em. Còn Taehyung thì đã phát mệt với việc cậu phải nghe chuyện về thằng nhóc nổi tiếng xinh giai 20/7, wow ít ra thì mày cũng biết nghỉ giữa hiệp đó nhỉ!.

Jimin biết rằng anh nên quay đầu đi và tập trung vào bữa trưa của mình ngay trước khi có ai đó thấy được ánh mắt của mình cứ dán chặt lên người cậu sinh viên năm nhất, hoặc tồi tệ hơn là ngay khi đối tượng bị theo dõi phát hiện được chính điều đó.

Jimin đơ ra khoảng mấy giây khi anh đối diện với đôi mắt sáng ngời sao của Jungkook, cách cậu bé thu trọn tầm nhìn của mình vào Jimin và mấp máy đôi môi nhỏ xinh khiến anh như chết lặng. Jimin ré lên một tiếng rồi nằm vật xuống bàn, cả khuôn mặt dính chặt trên khay thức ăn như thể là mấy lời khiếm nhã anh vừa dùng cho bọn chúng chưa hề tồn tại.

Không! mình không thể ngã quỵ về sự chu choe chết người của ẻm nhanh như thế được! ít nhất là trước buổi prom." Jimin tự niệm chú như vậy.

_

"Thế mày đã có kế hoạch gì để mời thằng bé chưa?" Taehyung hỏi khi chứng kiến cảnh thằng bạn mình nằm uốn éo trên giường chỉ vì nó và crush đã chạm mắt (trong khoảng bốn giây).

"Đương nhiên là chưa." Jimin nhăn mặt.

"Sao lại chưa?"

Jimin hơi ngập ngừng, "em ấy nổi tiếng lắm, nhỡ đâu tao không thể mời ẻm thì sao, hay nhỡ đâu ẻm sẽ từ chối tao ngay trước mặt mọi người, tệ hơn là nhỡ đâu tao không thể đến gần ẻm."

"Mày chưa thử sao mà biết," Taehyung đột nhiên vỗ vai Jimin với gương mặt trông cứ ra vẻ như là đáng tin cậy, "hay mày để tao với Hoseok hyung giúp cho, biết đâu lại thành công, có khi là đại thành công luôn chứ."

"Tao không biết nữa," Jimin e ngại nhìn Taehyung, anh không chắc là chuyện sẽ trở nên tốt đẹp khi để hai người này tham gia vào, "nhưng mà mấy ông anh của Jungkook canh em ấy kinh lắm, tao sợ mình còn không tiếp cận được nữa."

"Thôi nào," Taehyung đảo mắt, "mày cứ tin vào bọn tao đi, nhất định sẽ không làm mày thất vọng đâu."

"Cầu nguyện là vậy," Jimin lẩm bẩm.

Và bây giờ thì anh ước rằng mình đã không để cho biệt đội phá hoại nhúng tay vào.

Jimin mặt đỏ như gấc vì vừa bị chuốc cho say quắc chỉ với mấy chai soju. Hoseok đứng bên cạnh nhìn đứa em đang nghiêng ngả, miệng khù khờ mấy câu vô nghĩa.

"Sao nó lại cần phải uống say thế?" Hoseok hỏi.

"Để cho nó có thêm tí động lực đó mà hyung, ai đời đi tán người ta mà lại nhát thế." Taehyung vỗ vào đầu Jimin, tự hào nói.

Hoseok cũng đồng tình gật đầu. Cả hai người (cộng thêm Jimin say xỉn) đang tập hợp trước khu nhà của Jungkook, sẵn sàng bắt thỏ về hang bất cứ lúc nào.

Lúc mà Jimin lơ ngơ tỉnh táo được một chút thì cũng là lúc Jungkook xuất hiện. Nhưng có vẻ như là nồng độ cồn vẫn còn đang chiếm đóng lí trí của Jimin (hoặc là do độ dễ thuơng của Jungkook, ai mà rõ được nhưng mà anh nghiêng về vế sau lắm) nên khi Jimin vừa thấy cậu bé, anh tít mắt cười, không để ý tới vẻ mặt bất ngờ của nhóc mà siêu vẹo bước tới.

"Chào cưngggg," Jimin kéo dài giọng ra, mở đầu cho cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người bằng lời nói gợi tình (giống như Taehyung đã chỉ).

"Vâng?" vẻ mặt của Jungkook lúng túng thấy rõ.

Jimin bỗng nhiên cảm thấy dạ dày mình như xoắn hết lại vì giọng nói ngọt ngào như mật ong của cậu bé. Em ấy liệu có biết rằng lúc này mình ước có một nụ hôn nhiều như nào không nhỉ?

Phải đứng đắm đuối một lúc thì Jimin mới nhớ ra việc mình cần làm. Anh vỗ vào đầu mấy cái, bắt buộc cho não phải tỉnh táo để tua lại mấy chiêu tán tỉnh mà "đội cứu hộ" đã dạy cho.

Anh đè thấp giọng xuống, cố gắng ra vẻ kiểu cách, "Uhm anh tên là Park Jimin, hãy nhớ kĩ vì em sẽ phải thét tên anh lên vào lần tới đó."

Jungkook sững người, mắt cậu mở to hết mức. Jimin thấy cậu bé không có thái độ gì thì liền đăm đăm tự nhủ rằng không sao, ẻm chỉ đang chết đứng vì sự điệu nghệ của mình thôi mà.

"Cưng à," Jimin nói tiếp, "em có sưu tập đồ cổ không? vì anh có một món đồ lâu lắm không xài rồi đấy."

Có tiếng cười khúc khích từ bụi cây phía sau như để cổ vũ cho Jimin. Anh bắt đầu cảm thấy tự tin hẳn lên, anh tiến lại gần Jungkook - người bây giờ vẫn đang bất động.

"Em biết không cưng, em có cặp đùi tuyệt đẹp đấy," Jimin nháy mắt, "bao giờ thì em định mở nó ra?"

Tiếng cười phía sau bắt đầu to hơn, Jimin còn có thể nghe được giọng thằng Taehyung cố kìm nén "trời ạ, em cười đến chết mất."

Jungkook vẫn chưa lên tiếng. Có một khoảng im lặng kéo dài khiến Jimin bồn chồn nhìn cậu bé, hai tay không ngừng xoắn vào nhau.

Có lẽ như thế vẫn chưa đủ, Jimin nhìn vẻ mặt mờ mịt của Jungkook. Anh nghĩ mình nên táo bạo hơn một chút để không còn gì có thể cưỡng lại sức quyến rũ được, bao gồm cả Jungkook và trái tim chu choe của em.

"Con người có 206 khúc xương," đoạn Jimin bất ngờ nắm lấy tay của Jungkook đặt lên ngực mình, "nhưng khi em ở gần anh thì anh có 207."

Xong, quá là xong. Mặt Jungkook đã đỏ bừng lên, cậu bé vội rụt tay ra khỏi lồng ngực nóng hổi của Jimin, lắp bắp "Uhm, b- bây giờ cũng muộn rồi, em- em phải về đây. Có gì thì mai gặp nhau trên trường nhé hyung."

Trước khi Jimin kịp hiểu được những gì vừa xảy ra thì Jungkook đã đi (hoặc là chạy mất nếu nói như thế sẽ đỡ làm tổn thương Jimin hơn).

Và đây là lúc mà anh nhận ra mình trông giống biến thái đến nhường nào.

_

"Nghe này nhóc, bọn anh sẽ chẳng thể nào giúp mày được nếu như mày trông cứ vật vờ như vừa bị đá thế."

Đây đã là chuyện của ngày hôm sau, khi mà Jimin đã tỉnh táo lại và cảm thấy cực kì hối hận khi nhớ lại những gì mình đã làm.

"Chắc Jungkook ghét em rồi, em cư xử cứ như một tên playboy vậy." Jimin ôm mặt không ngừng rên rỉ, "và cuộc đời của em sẽ héo rũ mất vì em không thể rung động với ai ngoài em ấy cả."

"Vậy thì trưa nay mày hỏi cứ hỏi thẳng nó xem. Hỏi nó đúng với cái bản chất đao đần của mày í." Taehyung lên tiếng đóng góp ý kiến.

Jimin đã vực mặt dậy khỏi gối với vẻ mặt méo mó. Mấy cọng tóc mà anh bảo là lông tơ chứa đựng tình yêu dành cho Jungkook, có bao nhiêu sợi trên đầu thì có bấy nhiêu tình cảm dạt dào của Park Jimin trông rối bù xơ xác, và hơi thở thì vẫn còn nồng nặc mùi rượu từ tối qua.

"Eww, nếu tao mà là Jungkook thì tao thà đi dự prom với một con bò còn hơn."

"Cảm ơn." Jimin dành cho thằng bạn một cái lườm cháy mặt.

_

Sau khi đã rửa sạch hết sự nhục nhã của hôm qua thì Jimin và cả "đội cứu hộ phá hoại" đang đứng trước cửa nhà của Jungkook, một lần nữa. Anh chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp nhiều như thế này kể từ lần lấy trộm bánh quy của Taehyung để đem đi tặng cho cô bạn hàng xóm mà anh thích thầm hồi năm tuổi (tất nhiên là chuyện này không đi đến đâu cả).

Jimin cứ đứng chần chừ một lúc lâu chỉ để suy nghĩ về việc nên bấm chuông hay gõ cửa. Anh gục đầu trước cửa nhà Jungkook, bắt đầu rên rỉ như thể đây là lựa chọn khó khăn nhất để có thể đưa được hoàng tử ra khỏi tòa lâu đài mà không có một sự cố ngớ ngẩn nào xảy ra.

Đội cứu hộ nhìn chàng hiệp sĩ đứng bứt tóc dằn vặt thì tặc lưỡi, họ cảm thấy Jimin chắc chắn sẽ đứng rình mò nhà người ta cho đến khi Jungkook tự bước ra và đồng ý lời mời của nó (điều tất nhiên sẽ không có nếu như Jimin vẫn tiếp tục đứng đập đầu vào cửa như thế này). Vậy nên Taehyung đành phải tiến tới lôi cổ thằng bạn mình ra, sau đó đến lượt Hoseok nhấn 3 lần chuông cùng với mấy tiếng đập cửa lịch sự. Và rồi "đội cứu hộ" đã lủi mất.

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cho Jimin chỉ biết đứng há hốc ở đây, não vẫn còn đang cố hoạt động hết công suất để tải được những sự việc vừa rồi.

Và ngay khi cánh cửa mở ra thì đó cũng là lúc Jimin nhận thấy rằng anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện với sự dễ thương ngọt ngào có thể làm anh ngạt thở.

Jungkook xuất hiện với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó cậu bé mỉm cười khi nhớ ra người trước mặt. Em vẫy tay chào Jimin, điều này như một mũi tiên vô hình đâm xuyên trái tim yếu ớt của anh.

Jimin cảm thấy lưỡi mình như cứng đờ lại, anh không biết mình phải nói gì, vì suy cho cùng sau sự việc đáng xấu hổ ngày hôm qua thì anh muốn cẩn thận hơn để không tự biến mình thành một tên ngớ ngẩn.

"Chào em, hình như anh bị lạc rồi. Liệu em có thể chỉ cho anh đường đến trái tim em được chứ?"

Không không không, đây hoàn toàn không phải là điều mà Jimin định nói. Anh chỉ muốn nói chuyện với Jungkook một cách bình thường nhưng có vẻ như sự đáng yêu của ẻm còn làm hỏng cả dây thần kinh của Jimin nữa.

May thay, lần này Jungkook chỉ cười. Jimin nghĩ rằng có khi may mắn đang đến với mình.

"Anh biết không Jimin-ssi, mấy lời tán tỉnh đó rất tệ đấy."

Được rồi, anh đi chết được chưa. Jimin vục mặt vào hai bàn tay, tự nguyền rủa mình vì đã trở nên ngu ngốc. Jimin nghĩ rằng anh nên tự đào một cái hố sâu để nhảy xuống đấy, và 1000 năm sau thì sự ngu ngốc của anh mới hết được.

"Uhm, thật ra thì anh chỉ muốn hỏi xem liệu em có muốn đi dự buổi khiêu vũ trường với anh không?" Jimin rên rỉ qua kẽ tay, chưa bao giờ anh cảm thấy lo lắng như thế này. Hai chân anh run rẩy, sẵn sàng ngã khuỵu xuống khi lời từ chối của Jungkook bật ra.

"Vậy đây là điều anh định nói với vào tối qua đó hả?" Jungkook khúc khích, và Jimin ngẩng lên ngay tức khắc, cảm tưởng như có hàng nghìn tia sáng vừa chiếu vào trái tim héo hắt của mình. "Anh chỉ cần hỏi em thế thôi mà." Jungkook tiếp lời, em càng cười tươi hơn.

Jimin liếm môi, "vậy em có đồng ý không?"

Jungkook giả bộ nghiêng đầu một chút làm cho mái tóc nâu mềm mượt cũng ngả theo. Jimin giãy nảy lên trong lòng, cố gắng để không vươn hai tay xoa đầu em.

"Sao lại không chứ? Anh đã cố hết sức để ngỏ lời với em mà."

Và rồi đôi răng thỏ của Jungkook lại xuất hiện khiến cho anh bủn rủn chân tay, ngã khuỵu xuống sàn.

Mặc dù bây giờ Jimin đang lê lết dưới đất do bị sự dễ thương của Jungkook tấn công, nhưng như thế này cũng đáng. Nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net