chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ancovet đẩy cửa ngay khi Franklin và Wlaket vừa bước chân xuống khỏi giường. Cái lạnh sớm mai làm Wlaket phải run lẩy bẩy. Cậu hà hơi vào hai bàn tay tê cóng, liên tục xoa chúng vào nhau. Khuôn mặt cậu ửng lên vì lạnh.

"À... ờ... chào mẹ!" Wlaket bất ngờ lên tiếng. Dáng vẻ hốt hoảng và xộc xệch của Ancovet khiến cậu phải bật cười.

"Trời ạ, lại gì nữa vậy em?" Franklin vừa với tay lấy chiếc áo bông trên móc treo, vừa ngoái đầu nhìn vợ. Ancovet không đáp lời chồng. Chị đứng sững vài giây rồi bất chợt lùi về phía sau. Chị đóng cửa, mặc kệ những cái nhìn đầy khó hiểu của hai bố con nhà chị.

***

"Franklin à, mấy nay trời lạnh quá, nghỉ săn một vài bữa cũng được, anh nhé!" Ancovet nhìn chăm chăm vào những cái bánh mì vừa được phết bơ thơm phức, thì thầm. Hai tay chị đang cấu xé điên cuồng lẫn nhau.

"Hả?" Franklin ngạc nhiên, anh lặng im suy nghĩ. "Như vậy có là gì đâu em, có những hôm, cha con anh còn sải tay bơi trong trong tuyết kia mà."

Franklin cười lớn, tỏ rõ thái độ hài lòng với trò đùa nhạt nhẽo của mình, nhưng Ancovet chẳng tài nào cười nổi. Những nếp nhăn trên trán chị dần rúm lại và mắt trái chị vẫn chưa thể thôi giần giật.

"Ừ, chắc là em nghĩ có hơi nhiều." Giọng chị nhỏ dần rồi im hẳn, cả gian phòng giờ chỉ độc tiếng dao nĩa, tiếng củi cháy và những cái tặc lưỡi đầy khó xử của cả ba người.

Khi Franklin và Ancovet chuẩn bị lên đường thì trời cũng vừa sáng hẳn. Những tia nắng mùa đông nhợt nhạt phủ lên vạn vật một màu trầm buồn và ảm đạm. Tuyết phủ trắng những con đường đất, rơi xuống thành từng tảng trên những tán lá và chất thành từng đống dưới những gốc thông xù xì, xấu xí.

"Đi nào, con trai." Franklin gọi với. Sau lưng anh, Ancovet đang dúi vào tay cậu con trai một túi bánh mì và một hũ mứt dâu phòng khi đói bụng. Chị quay đi, cứ tưởng như đây chính là lần cuối cùng chị được gặp con trai vậy.

***

Hai cha con bước đi lặng lẽ trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Lúc này, tuyết đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn lạnh giá khôn tả. Một khoảng thời gian khá dài trôi qua, cả hai vẫn chìm trong im lặng. Quá buồn chán trước vẻ trầm tư của cha, Wlaket định bụng kể một câu chuyện cười, nhưng ngay khi cậu vừa mở miệng, thì Franklin cũng chợt bắt đầu.

"Wlaket, dừng lại chút đi, ta có chuyện muốn nói." Giọng anh đều đều, đầu cúi gập chăm chú nhìn khoảng trắng dưới chân.

"Vâng, thưa cha." Cậu trả lời, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Wlaket tiến thêm một vài bước rồi ngồi thụp xuống một vệ đá ven đường, Franklin cũng bước tới rồi ngồi sát bên cạnh cậu. Anh thở gấp.

"Wlaket..." Anh gọi tên cậu, rồi chững lại một vài giây. "Về chuyện mẹ con nói hồi sáng, con nghĩ thế nào?"

"Chuyện gì là chuyện gì ạ?"

"Chuyện nghỉ săn... Ừm, một vài hôm."

"Ơ làm sao được ạ. Cả nhà ta sẽ chết đói mất."

Thật vậy, từ khi chuyển nhà tới gần bìa rừng, gia đình Franklin sống chủ yếu dựa vào nguồn thịt, rau củ, quả dại được hai cha con đem về, rồi đổi lấy bánh mỳ, pho mát cùng các vật dụng sinh hoạt thiết yếu ở khu chợ nhỏ trong thị trấn. Tuy nhiên, do quãng đường di chuyển khá xa và khó khăn nên cả ba quyết định sẽ chỉ tới đó vài ba ngày một lần. Việc nghỉ săn một bữa, chứ chưa nói tới một vài hôm vì thế mà trở nên bất khả.

"Không sao, việc này ta có thể lo liệu được. Đợi cho mọi sự lắng xuống, ta sẽ tính tiếp."

"Lắng xuống? Cái gì lắng xuống ạ?" Wlaket nóng lòng. Cậu là tuýp người không bao giờ chịu nổi trước những điều úp mở khó đoán.

Franklin khẽ thở dài. "Nói ra thì nghe có vẻ khó tin, nhưng con phải tin ta, được chứ?"

"Vâng."

"Con có nhớ ngày hành quyết tầm ba về trước hay không?"

"Vâng, con có nhớ. Làm sao quên được cái sự kiện động trời ấy được chứ hả cha?" Wlaket cười khẩy. Vốn là một thiếu niên lương thiện và tốt bụng, cậu chưa bao giờ cảm thấy hành vi định đoạt số mệnh của kẻ khác chỉ thông qua gốc gác và xuất thân của họ là một điều gì đáng để tự hào cả. Đây cũng chính là một trong những lý do khiến cậu gật đầu cái rụp ngay khi cha đưa ra đề xuất chuyển nhà. Wlaket ghét cái thị trấn đáng ghê tởm ấy.

"Thực ra..." Franklin ngập ngừng. "Anh trai cha chính là... một trong ba đao phủ tham gia sự kiện kinh hoàng nọ. Và, con biết không, Chúa thường không bỏ sót ai, anh đã phải đón nhận một cái chết trong thể man rợ hơn: chết, lúc đang cố tước đoạt mạng sống của kẻ khác."

Wlaket đưa tay lên bịt miệng. Nỗi kinh hoảng hiện lên mồn một trong đôi mắt cậu.

"Người ta kể, cả ba người đàn ông to lớn đều bị xuyên thủng bằng những cột băng khổng lồ rồi chết bất đắc kì tử. Còn phù thủy kia sau khi thoát thân đã lui vào nương náu chốn rừng sâu. Mụ ta còn thề sẽ phanh thây bất cứ kẻ nào dám bén mảng vào khu rừng này, và ngày nào đó sẽ quay lại và trả thù tất cả chúng ta. Tất cả."

Wlaket tím tái mặt mày. Vào thời điểm xảy ra "ngày hành quyết", cậu đang ốm liệt giường nhưng cũng có loáng thoáng nghe qua về cái chết của ba đao phủ, nhưng không tài nào tưởng tượng nổi nó lại ghê rợn đến thế. Vậy là suốt những năm qua, những lời đàm tiếu, mỉa mai giành cho người bác mà cậu tưởng là đã "bỏ đi biệt xứ" chính xác là sự thật hay sao?

Wlaket sững sờ buông thõng hai tay. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi và trống rỗng đến vậy. Và rồi, thay cho sự kinh hoàng khôn nguôi, nỗi phẫn uất bắt đầu dấy lên trong tâm trí cậu.

"Cha..."

"Đúng, cả nhà đã quyết định nói dối. Con biết đấy, không ai trong số chúng ta lại được phép tha thứ cho một tên sát nhân cả, cho dù đó là máu mủ của ta. Và Wlaket à, con còn quá bé để có thể bình tĩnh tiếp nhận được tất cả những điều kinh khủng ấy."

Franklin ngừng một chút. Anh lấy lại nhịp thở rồi chầm chậm kể cho con trai nghe tất cả mọi điều. Anh kể về những ngày đen tối khi David Collins bắt đầu ra chỉ thị, về những cái máy chém, dàn thiêu, dây treo cổ... được dựng nên ở khắp nơi trong thị trấn. Anh cũng kể về những tiếng khóc đau đớn, những tiếng thét đầy uất hận, ám ảnh; về lời kêu gọi của những gia đình phản đối đạo luật, về cả những lời khinh miệt, dè bỉu của láng giềng khi cha con anh và nhiều người khác nữa khăn gói ra đi. Hóa ra, Wlaket thầm nghĩ, gia đình mình tới đây không hẳn là vì mưu sinh.

Franklin kết thúc câu chuyện bằng một tiếng thở dài. Mặt anh đỏ gay và đôi mắt anh ươn ướt. Wlaket có thể thấy rõ nỗi sầu muộn đã dâng lên từng cơn trong đôi mắt xám tro của anh. Cậu rất muốn nói gì đó để thỏa cơn căm tức, nhưng rồi lại quyết định sẽ không nói gì cả. Làm sao cậu nỡ trách móc ông sau những dằn vặt kinh khủng mà ông đã phải một mình chịu đựng suốt chừng ấy năm, sau những mất mát đau thương mà ông đã phải gồng mình gánh chịu? Wlaket bỗng thấy thương cha lạ lùng.

"À, còn một chuyện nữa." Franklin nốc một ngụm rượu đựng trong cái túi da mà Ancovet đã chuẩn bị từ sớm. "Có lẽ hôm nay phù thủy nọ sẽ trở lại đấy. Ta đã nhìn thấy những dấu hiệu, con trai ạ." Rồi ông cố nặn ra một nụ cười.

***

Khi Mặt trời vừa lên tới đỉnh đầu thì cũng là lúc Ancovet nghe thấy những tiếng chuyện trò quen thuộc vọng lại từ bên trong khu rừng. Thông thường thì khi hoàng hôn ngả bóng, Franklin mới trở về nhà cơ. Thấy có sự lạ, Ancovet vội vã bỏ ngang món cá hấp đang nấu dở, hớt hải chạy ra phía cổng chính để đón hai cha con trở về.

Vừa giáp mặt chồng, sự tò mò và vui mừng trên khuôn mặt chị ngay lập tức tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc đến sững người. Trên lưng Franklin là một bé gái nhỏ. Mái tóc em phủ kín tấm lưng anh. Đôi bàn tay em buông thõng để lộ những ngón tay mảnh khảnh và làn da tím tái vì hơi lạnh.

"Mẹ ơi, mẹ còn đứng đấy làm gì vậy? Em gái này cần hơi ấm và một bát xúp nóng. Con và cha trông thấy em trong rừng." Wlaket dừng lại để lấy hơi. "Vẫn còn thở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC