chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sở cảnh sát X

- Sếp, xin hãy để tôi đảm nhiệm vụ này.
Mới sáng sớm Hoàng Anh đã rất kích động lao xồng xộc vào phòng làm việc của Khoa, sếp của anh.
Thấy Hoàng Anh lao vào phòng mình, Khoa ko tức giận mà rất bình tĩnh đánh máy tính, ko mấy để tâm đến Hoàng Anh.
- Anh có nghe tôi nói gì ko vậy? – Hoàng Anh mất kiên nhẫn.
Thái độ của Hoàng Anh làm Khoa bực mình, anh ngừng việc đang làm, mệt mỏi vuốt mặt. Cả đêm qua vì lo cho vụ án mạng, lo xoa dịu người nhà nạn nhân, giờ là kiểm tra lại manh mối từ bên pháp y gửi qua. Bận tối tăm mặt mày ko còn thời gian nào để nghỉ ngơi, rốt cuộc là thức trắng cho tới giờ. Ko được thông cảm mà còn bị làm phiền thế này ko bực mới lạ.
- Cậu cứ nóng vội thế này thì làm được gì chứ, khi nào cần tôi sẽ gọi cậu đến giúp. Rồi, ra ngoài đi.
- Gì chứ??? Gọi đến giúp??? Tôi muốn nhận vụ này, giao cho tôi làm đi. Vụ án này tôi ko để yên được.
- Ko được. – Khoa nói, giọng chắc nịch.
- Tại sao chứ?
Khoa đứng dậy, đi lên nhìn thẳng mặt Hoàng Anh.
- Cậu nghĩ cậu đủ khả năng đảm nhiệm vụ này sao. Suy nghĩ lại đi, suốt năm năm qua cậu ở đây cậu chưa từng chuyên tâm làm một vụ nào nên hồn cả. Cứ đi đến chưa được một nửa rồi rơi vào bế tắc, rốt cuộc tôi phải giao cho người khác làm. Cậu xem đi, cậu đạt bằng giỏi ở trường cảnh sát để làm gì vậy hả, thật uổng phí.
Lời Khoa nói quá đúng làm lòng Hoàng anh có chút thẹn, anh ta cũng đâu cần phải thẳng thắn vậy, thật quá đáng. Hoàng Anh lấy lại tự tin để nói lại.
- Tôi hứa trên danh dự của mình tôi sẽ làm vụ này thật nghiêm túc. Giao cho tôi, tôi sẽ sống chết để được làm vụ này.
- Đi ra ngoài đi, tôi ko muốn nghe nói thêm nữa. – Khoa lạnh lùng nói.
Cuối cùng giọt nước tràn ly, Hoàng Anh hất văng xấp tài liệu ngay trước mặt mình, đấm mạnh tay xuống bàn. Khoa hơi giật mình nhìn qua.
- Cậu xem cậu đi cứ nóng nảy như vậy thì làm được gì chứ. Sao tôi yên tâm cho cậu đảm nhiệm vụ này chứ.
- Anh thì hiểu quái gì chứ. – Hoàng Anh gầm lên.
- Tôi hiểu, vụ án này giống hệt như vụ án của ba cậu, vụ án năm năm về trước.
Câu nói của Khoa dường như làm Hoàng Anh bừng tỉnh, cậu nhớ lại chuyện của năm năm về trước. Ngay ngày Hoàng Anh tốt nghiệp ra trường cũng là ngày ba anh gặp tai nạn và ông đã mất ngay ngày đó. Ông đã bị giết, Hoàng Anh luôn tin như vậy dù mọi người đã cố an ủi Anh rằng ông chỉ là gặp tai nạn nghề nghiệp. Điều này đã khiến Hoàng Anh rất tuyệt vọng vì ba là người thân duy nhất còn lại của anh.
Hoàng Anh đã tìm mọi cách vào sở cảnh sát ba mình làm việc để tìm mọi chứng cứ bắt kẻ đã hãm ba anh. Nhưng hiện trường quá sạch sẽ, ko có chút dấu vết, ko tìm được chứng cứ gì vụ án của ba Hoàng Anh bị bỏ qua một bên vì mất quá nhiều thời gian họ ko thể theo vụ này nữa. Tất nhiên Hoàng Anh đã kịch liệt phản đối, nhất quyết ko chịu bỏ cuộc. Nhưng rồi đến một ngày người con gái anh yêu tàn nhẫn nói chia tay. Hai người mà Hoàng Anh yêu quý nhất rời bỏ anh khiến anh ko còn chút động lực gì nữa. Anh buông bỏ tất cả, xao nhãng công việc, ngày qua ngày cứ sống vật vờ, Hoàng Anh ko còn quan tâm đến bản thân nữa, chỉ cố sống qua ngày thôi.
Và khi bây giờ vụ án này xảy ra Hoàng Anh như bừng tỉnh, anh như sống trở lại. Hoàng Anh nhất quyết theo vụ này, tìm cho ra kẻ đã gây ra những chuyện này. Anh chắn chắn một điều hai vụ án này đã giống nhau như vậy thì kẻ gây ra chỉ có một.
- Vì cậu thấy vụ án của ba cậu và vụ này giống hệt nhau nên cậu mới muốn nhận, đúng chứ?
Thấy Khoa như đi guốc trong bụng mình, Hoàng Anh im lặng như nói lời Khoa nói là đúng.
- Tôi thực sự rất ghét cách làm việc của cậu. Tôi ko muốn cậu nhân vụ này, tôi nghĩ vụ này cũng chỉ là cái ngõ cụt như năm năm về trước thôi. Đừng lãng phí thời gian của mình nữa, cậu là một cảnh sát giỏi nên hãy tỉnh táo...
RẦM
Ko thèm nghe Khoa nói hết, Hoàng Anh bực tức lao ra khỏi phòng. Hoàng Anh chạy đi lấy xe của mình rồi lên xe phóng nhanh đi ra khỏi sở cảnh sát, khỏi cái nơi này. Anh bắt đầu ghét cái nghề cảnh sát này, sao cái gì cũng là ko được, ko thể. Anh thực sự muốn làm một cảnh sát tốt nhưng sao dường như mọi thứ đều ngăn cản anh, tại sao lại vậy chứ.
Bíp bíp bíp........
Hoàng Anh giật mình bởi tiếng còi xe. Từ nãy giờ cứ lo nghĩ, Hoàng Anh ko nhìn đường xá, anh ko biết mình đã vượt đèn đỏ với tốc độ lớn. Và giờ để ý thì đã quá muộn, một chiếc ô tô đang lao tới quá gần, ko thể né được nữa.
Ầm
Chiếc ô tô đó đâm thẳng vào Hoàng Anh khiến anh văng xa khỏi xe một khoảng khá xa. Đầu anh đập xuống đất, máu bắt đầu chảy ra rất nhiều. Hoàng Anh còn chút ý thức, anh đau đến mức cả cơ thể ko thể cử động nổi, anh đảo mắt nhìn quanh rồi ngất lịm. Mọi người xung quanh xúm lại, giúp đỡ anh dậy. Thấy anh chảy nhiều máu ai cũng hoảng vậy nên họ tìm một nơi nào đó gần nhất để giúp cậu cầm máu.
Phòng khám Green eyes.
- Bác sĩ, bác sĩ...
Nghe bên ngoài gọi thất thanh, Victor vội vãng chạy ra thỉ thấy có rất nhiều người đang đứng trước phòng khám. Anh ko hiểu có việc gì đang xảy ra.
- Bác sĩ... người này bị tai nạn... máu chảy nhiều quá. – Người đàn ông đang đỡ Hoàng Anh hoảng loạn nói.
Victor nhìn qua người đàn ông đó, thấy người thanh niên ông đang dìu đang chảy rất nhiều máu.
- Mọi người mau đưa anh ta vào trong hộ tôi, cần phải cầm máu trước đã, mau lên.
Victor nhanh chạy vào trong chuẩn bị giường bệnh, kêu mọi người đặt Hoàng Anh nằm xuống.
- Mọi người ra ngoài đi, để tôi ở đây lo là được rồi.
Tất cả mọi người nghe theo lời Victor, tản ra ngoài hết.
Sam vừa đi ra ngoài nên giờ Victor phải tự lo liệu mọi việc. Victor vội chạy đi lấy dụng cụ, sát trùng mọi thứ rồi nhanh chóng ra xử lí vết thương cho Hoàng Anh. Nhìn thấy máu chảy khắp người Hoàng Anh tự dưng Victor thấy choáng. Chết tiệt, cơn đói của anh lại đến ngay lúc này. Victor nhìn sang Hoàng Anh, máu, máu...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net