Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bíp...bíp...bíp..., nghe tiếng đồng hồ bào thức kêu lên Sam lập tức bật dậy. Ngồi trên giường Sam thẫn thờ nhớ lại ngày hôm qua. Sam cứ nghĩ hay đó chỉ là mơ nhưng cảm giác đó vẫn còn đeo bám cô từ hôm qua đến giờ.

Sam nhanh chóng rời khỏi giường, lật đật chạy đi tìm cái bóp. Khi cô mở ngăn kéo, nơi cô cất cái bóp thì nó vẫn còn ở đó, vậy là cô ko mơ chuyện hôm qua là thật
Cái cảm giác rung động nhất thời đó đã gây nhiều rắc rồi cho Sam. Cả ngày cô chẳng thể tập trung vào công việc ở phòng khám vì cứ lo nghĩ về Hoàng Anh mãi
- Bác sĩ ơi
Bệnh nhân bất ngờ lên tiếng Sam khẽ giật mình
- Sao cơ?
- Cô đo huyết áp cho tôi hơn mười phút rồi, bộ có gì ko ổn sao
- À ko, tôi xin lỗi, tôi mải nghĩ nên quên mất
Cùng làm việc nên Victor cũng dễ dàng nhận thấy được sự thiếu tập trung của Sam. Khi phòng khám hết bệnh nhân anh khẽ đến gần Sam
- Này – Victor xoa đầu Sam
Sam khẽ giật mình, quay đầu lại tròn mắt nhìn Victor
- Em có sao ko vậy, trông em thiếu sức sống quá
Sam nhìn Victor cười trừ
- Em ko sao
Nhìn vẻ mặt của Sam Victor biết thừa cô ko ổn tí nào nhưng sợ Sam khó xử nên Victor chẳng hỏi thêm gì nữa
- Nếu mệt thì đi nghỉ đi, đừng cố quá
- Dạ, vậy em vào phòng thuốc ngồi nghỉ chút
Nói xong, Sam nhanh chóng đi vào phòng thuốc. Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi đó Sam lấy cái bóp ra ngắm. Cô chăm chú ngắm ngía ảnh của Hoàng Anh trên chứng minh nhân dân
Sam tò mò rút hết giấy tờ trong bóp ra xem. Vô tình lúc đó một mảnh giấy gói gì đó rơi ra. Sam mở nó ra thì khá bất ngờ bên trong là một bức bình
Công ty AF, hiện giờ đang có chút chuyện đang xảy ra tại đây
Tại phòng giám đốc
- Thằng oắt con này
Một tiếng vang lớn vọng ra từ phòng giám đốc khiến các nhân viên giật mình. Người vửa gào toáng là ông Cường, chủ tịch công ty và cũng là ba của Minh. Minh hiện giờ đang bị ba mình la một trận và tất nhiên cái gì cũng có lí do cả.
Chẳng qua là lúc sáng ông Cường có hợp đồng phải kí với một trung tâm thương mại. Đến đó kí hợp đồng thì cả ông và đối tác đều tình cờ thấy Minh đang ở đó... chơi trò chơi rất hăng say. Vừa tức điên lên vừa quá mất mặt với đối tác, ông Cường lập tức lao đến lôi Minh về công ty. Và bây giờ ông đang " dạy bảo" Minh.
Minh đứng khúm núm ở một góc phòng, gương mặt như ko còn chút máu. Ông Minh quay sang nhìn Minh
- ngồi xuống – Ông lớn tiếng
Minh giật bắn, thở gấp ôm ngực
- Ba làm con sợ đó, nhẹ nhàng chút đi ko con đau tim chết mất
- Mày còn sống thọ lắm, chưa chọc tao tức chết thì mày chưa chết đâu
- Ba cứ nói quá – Minh cười, mon men ngồi xuống
RẦM..., ông Cường nổi điên đập mạnh xuống bàn
- Tao giỡn với mày đó hả Minh, hai lăm rồi mà hành động như con nít lên ba thế hả.
Minh câm nín, sợ co rúm người
- Sao mày có thể bỏ công ty mà đi chơi ba cái trò vô bổ như vậy hả, mày thấy mày có ra dáng giám đốc chút nào ko hả
- Ai cũng có nhu cầu được giải trí chứ ba, con stress quá nên lâu lâu mới đi xả...
Ko để Minh nói hết, ông Minh xem ngang
- Người ta nói mày một tuần đến đó ba lần đấy, lâu lâu gớm
Minh cứng họng ko thể ngụy biện gì thêm
- Muối mặt quá mà, ba sẽ khóa thẻ của mày ngay lập tức
- Ba à, con biết lỗi rồi, con ko thể sống thiếu nó đâu ba- Minh kêu la thảm thiết, nước mắt sắp rơi
Rinh...rinh...rinh, tiếng chuông điện thoại của Minh reo lên. Minh ngay lập tức trở lại hình tượng ngầu bảnh ban đầu, cậu đứng phắt dậy
- Xin lỗi, con phải nghe điện thoại
- Cái gì, cái thằng...
Ko thèm nghe ba mình nói Minh đi tới một góc phòng nghe điện thoại
- Alô, ai vậy?
- Tôi, Sam đây, công ty AF là nơi anh làm việc đúng chứ?
Thấy Sam gọi cho mình, Minh cũng thoáng bất ngờ
- Là cô sao, à phải tôi làm việc ở AF
- Thật sao, anh xuống được ko tôi đang ở dưới này
- Sao???
Minh bất ngờ chạy đến cửa sổ nhìn xuống. Đúng thật là Sam đang đứng ở dưới
- Xuống đây nhanh đi, tôi chết cháy mất – Sam kêu ca
- Được rồi
Minh cúp máy, quay sang nhìn ba mình
- Ba con có việc phải đi, con đi đây
Minh cúi đầu cháo ba mình rồi nhanh chóng ba chân bốn cằng chạy ra khỏi phòng
- Trời ơi cái thằng...- Ông Cường nổi trận lôi đình
- giám đốc bình tĩnh- Phương cuống cuồng đưa cho ông ly nước
- Xin lỗi ba – Minh thò đầu vào
- Biến khỏi mắt tao mau
Ông Cướng ném cái gối so pha thắng về hướng mặt Minh. Minh nhanh nhảu né được rồi chạy đi gặp Sam
Một lúc sau
- Này – Thấy chỗ Sam đang đứng, Minh gọi cô
Thấy Minh ra, Sam chỉ cười nhẹ ko nói gì. Nhìn nụ cười của Sam Minh hiểu ngay là có chuyện gì đó
- Có chuyện gì thì nói đi, cô cười vậy tôi ko biết đâu
Sam vẫn ko nói gì, cô lấy cái bóp cùa Hoàng Anh ra đưa cho Minh. Minh ngơ ngác ko biết gì cầm lấy cái bóp
- Đưa cho tôi làm gì?
- Đem trả giúp tôi được ko?
- Gì??? Sao lại là tôi?
- anh đi trả dùm tôi đi, tôi... ngại
- Ngại, hôm qua chẳng phải cô nói... cái gì mà yêu yêu gì đó sao. Cô... ko muốn gặp lại anh ta sao?
- Muốn... nhưng
- Muốn thì đi thôi nhưng nhị gì nữa. Xuống bãi đỗ xe nào, tôi sẽ tốt bụng chở cô đi
- Anh.... không làm việc sao?
- Công việc để sau, phải giúp bạn bè trước chứ
Có cớ để trốn việc, Minh hớn hở kéo Sam đi. Tuy có chút miễn cưỡng nhưng dủ gì Sam cũng muốn gặp Hoàng Anh lần nữa nên Sam cũng ngoan ngoãn đi theo
Một lúc sau, tại sở cảnh sát X
- Tới rồi, cảm giác đứng trước sở cảnh sát thú vị ghê
Ko thèm nghe những lời huyên thuyên của Minh, Sam đứng bên cạnh cứ láo liên xung quanh, tay vẫn giữ khư khư cái bóp
- Sao cô ko vào?
- tôi... tôi – Sam bối rối
- Tôi hiểu cô ngại nhưng trong đó có người cô iu mà, mạnh mẽ lên
Nói xong cậu đẩy Sam vào trong sở cảnh sát mà ko cần sự cho phép của cô. Vì là giờ nghỉ nên mọi người đi ăn cả nên bên trong khá vắng. Sam còn ngại nên chỉ đứng ngó nghiêng tìm quanh
- Nhìn vậy sao tìm được để tôi đi hỏi xem sao
Minh nhanh nhảu chạy đi tìm người hỏi. Thấy vậy nên Sam vô cùng cảm kích khi có Minh đi cùng. Tuy hơi lông bông nhưng được cái tốt bụng
- Anh ta đang ở bên trong đấy, vào thôi
- ừm... ờ
Cả hai cùng đi vào trong khuôn viên sở cảnh sát, đi lòng vòng tìm Hoàng Anh. Đi tìm mãi mà chẳng tháy anh ta đâu, Minh đâm bực mình. Cậu ngồi phịch xuống
- Cái đồn cảnh sát bé tẹo thề này mà ko thấy được là sao
- đứng dậy đi tiếp đi, con trai gì mà yếu đuối quá vậy – Sam hối Minh
Minh mặt mũi nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu đứng dậy
- Cô thì hay rồi, quỷ thì sao biết mệt chứ- minh làu bàu
- Nói gì vậy? – Sam trừng mắt nhìn
Minh sợ hãi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, giả vờ tiếp tục đi tìm. Tình cớ lúc nhìn vào một cái góc kẹt thì thấy có người ở trong. Nhìn kĩ hơi chút thì Minh nhận ra đó là Hoàng Anh
- Anh ta ngồi ở kia kìa
- Sao??? – Sam giật mình quay lại nhìn  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net