Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chủ nhật, ngày phòng khám bận rộn nhất. Sam và Victor làm ko ngơi một phút nào, khám hết người này đến người khác, bận tới mức ko kịp thở

Đang lấy thuốc cho bệnh nhân thì điện thoại của Victor bất ngờ vang lên
- Alô – Vic vội vàng bắt máy
- Anh à – Giọng con gái ở đầu dây bên kia
Victor bất ngờ khi nghe giọng con gái, anh nhìn lại số điện thoại, là số lạ
- Xin lỗi, cô là ai vậy?
- Em nè.
Nghĩ là ai đó đang gọi chọc mình nên Victor đổi thái độ ngay.
- Ai chứ? Xin lỗi nói nhanh đi tôi đang bận lắm.
- Em đây mà. Thật là, em Jess đây, mới năm năm mà đã quên em rồi sao.
- Jess!!! Là em thật sao?
- Em đây. Em về nước rồi, em đang ở sân bay này đến đón em đi
- Sao???
Victor tức tốc chạy đi tìm Sam
- Sam, Jess về rồi.
- Sao cơ?!!!
Sam đang chuẩn bị tiêm cho bệnh nhân nghe tin này xong cô làm rơi luôn uống tiêm xuống đất. Cô nhanh chóng chạy lại chỗ Victor, Victor đưa điện thoại cho Sam
- Alô, chị Sam này em – Sam nói
- Ủa, sao lại là chị, em đang nói chuyện với anh Victor mà
- Con bé này, em đang ở đâu vậy?
- Chị hỏi lạ nhỉ, tất nhiên là em đang ở sân bay rồi
- được rồi, ở yên đó chị sẽ đến đón em
- Gì!!! Ko em muốn anh Victor đến đón em...
Chưa kịp nói dứt câu Sam đã cúp máy. Jess nổi điên lên
- Cái bà cô già này
- Chậc chậc chưa có người đến đón sao?
Một cậu con trai ăn mặc rất phong cách đi lại đứng kế bên. Cậu ta tháo kính râm ra nhìn Jess và cười đểu. Jess nhìn thấy cậu ta của lộ vẻ khó chịu ra mặt.
Cậu ta tên là Tuấn, có thể nói cậu ta là đàn anh của Jess. Jess được Victor sắp xếp sang Mĩ du học ngành quản trị kinh doanh vào một ngôi trường anh quen biết. Và Tuần chính là người được nhà trường cử đến giúp đỡ Jess. Nhưng họ cứ như oan gia, thù hằn nhau từ kiếp trước vậy. Họ ngày nào cũng cãi nhau vì những lí do hết sức nhảm nhí, nhưng cũng nhờ vậy năm năm du học của Jess ko nhàm chán
Thật trùng hợp khi Jess kết thúc chuyến du học thì lúc đó Tuấn cũng tốt nghiệp ra trưởng. vậy là cả hai ko hề hẹn trước
- Cái tên mặt dày này, anh ko thể ngừng bám theo tôi sao? – Jess liếc Tuấn
- Thôi ngay cái giọng điệu đanh đá của cô đi. Nhà tôi, gia đình tôi ở đây nên tôi về. Còn cô có cái quái gì mà tôi phải bám theo chứ, bớt hoang tưởng dùm đi
Jess cứng họng ngay lập tức. Tuấn thấy thế đắc chí nói tiếp
- Chưa ai đón sao? Khổ ghê chưa
- Anh khác tôi sao mà nói? – Jess liếc Tuấn
- Cô sao cùng đẳng cấp với tôi được. Tôi chì cần hú một tiếng là đàm bảo sẽ có ngưới đến tận nơi có khi trải thảm đỏ rước tôi về đấy
Jess tức nghẹn họng ko nói gì được trước độ mặt dày, nồ banh nhà lầu của Tuấn. Thấy Jess im lặng Tuấn khoái chí làm tới
- Chỉ cần một cú điện thoại của tôi thôi, đảm bảo ba giây sau sẽ có người đến tôi liền lập tức
- Im dùm đi, đừng có nổ nữa. Bộ nhà anh xây cạnh hố bom nguyên tử hay sao mà mặt dày quá vậy, nổ cũng vừa thôi chứ. Nổ từ bên Mỹ tới tận đây, nổ gì mà dữ vậy, ai cũng biết " tài năng" quăng bom cảu anh rồi – Jess chịu ko được sừng sộ lên
Bị cho một tràng xây xẩm mặt mày, Tuấn cũng choáng khi thấy thái độ của Jess nhưng cũng mau chóng sừng sộ lại
- Ừ cứ chờ đó
Tuấn móc điện thoại ra bấm số khí thế. Jess chẳng thèm quan tâm, cô ngó sang chỗ khác ngóng chị mình tới
3 tiếng sau
Jess như muốn chết héo ở sân bay vì phải chờ đợi quá lâu trong khi trời lại nắng chói chang. Nhưng dù phải chịu khồ nhưng Jess vẫn có chút khoái chí vì Tuấn vẫn còn đứng đây. Jess khoái chí lại gần Tuấn
- Chà, trời nắng quá nhỉ
Mặt Tuấn tối sầm lại vì mất mặt, thấy vẻ mặt đó của Tuấn mà Jess mát dạ gì đâu
- Thôi tắm nắng tí cho có nước da bánh mật, da trắng quá trông ẻo lả lắm
- Cô ko im lặng được sao, tôi phải gọi điện thoại
- Xí, gọi nhiều vậy mà có ai đến đón anh đâu. Ba giây mà vậy đó hả
- Cô khác tôi chắc, chúng ta chung cảnh ngộ như nhau thôi
- Phải nhưng tôi ko nổ như ai kia – Jess nhìn Tuấn bằng cặp mắt sắc như lưỡi lam
Tuấn quê một cục im lặng ko nói gì nữa. Cả hai đứng chờ cùng nhau nhưng trong im lặng. Cả hai bắt đầu cảm thấy mệt mỏi do chờ đợi quá lâu
Mất kiên nhẫn, Jess gọi cho Sam lần nữa. Thấy Jess gọi điện, Tuấn cũng lấ điện thoại ra gọi cầu cứu người thân
- Chị à, chị đang ở đâu vậy hả???
Lúc này Sam vẫn còn đang ở phòng khám. Phòng khám quá đông, Victor ko thể tự xoay sỏ một mình được nên Sam phải ở lại giúp. Vật vã suôt mấy tiếng thì phòng khám mới bớt người, lúc này Sam mới đi được
- Chờ chút, chị tới liền
- Tới nhanh đi, em chết khô ở đây mất – Jess rên rỉ
Sam tắt máy vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng lúc đó cánh cửa tự mở, Sam giật mình đứng khựng lại
- A, xin lỗi
Cánh cửa mở hẳn ra. Sam đứng hình, tim đập liên hồi. Người mở cửa là Hoàng Anh
- À là cô, tranh thủ lúc rảnh tôi đến khám bệnh này
Chuyện hôm đó Sam đã tưởng Hoàng Anh chỉ hứa qua loa nhưng ko ngờ anh đến thật. Măt Sam sâng rỡ thể hiện niềm vui tột độ của mình lúc này. Hoàng Anh cười với cô rồi đi vào trong. Sam cũng mất hồn đi theo. Trong đầu cô lúc này chỉ có Hoàng Anh
- Sam... Sam
Victor bất ngờ đứng trước mặt Sam từ lúc nào
- Dạ? - Sam mất hồn đáp
- Em đi đón Jess sao còn ở đây?
- Ơ... nhưng – Mắt Sam vẫn hướng về Hoàng Anh
- Đi đi, anh lo đươc để con bé chờ lâu vậy ko được đâu
Victor đẩy Sam ra khỏi cửa, nhờ vậy mà Sam mới tỉnh lại được. Cô lén nhìn vào cửa kính của phòng khám, tiếc hùi hụi nhưng cũng đành phải đi
Sau một hồi lòng vòng cuối cùng Sam cũng tới được sân bay. Cô đi một hồi quanh sân bay thì cuối cùng cũng xác định được Jess đang đứng ở đâu. Lúc mà Sam nhìn thấy Jess cũng là lúc Jess nhìn thấy Sam, Jess mừng quýnh lên
- Chị... em ở đây nè
Sam tức tốc chạy đến chỗ Jess.
- Về sao ko nói trước, làm phiền người khác. 
- Gì cơ, chị đến đón trễ mà còn nói vậy sao.
- Woa, chạy nhanh là di truyền sao? Chị à, chị chạy nhanh thật đấy.
Chị em đang nói chuyện thì Tuấn tự dưng chọt vào. Sam bất ngờ quay sang nhìn cậu. Cô nhận thấy Tuấn có điểm gì đó rất quen, Trông cậu rất giống ai đó cô đã gặp.
- Cậu là... - Sam nhìn Tuấn.
- Mặc kệ anh ta, về đi chị.
Jess đẩy Sam đi ra xe.
- Anh!!! - Ở đằng sau, Tuấn bất ngờ hét lớn.
Bỗng có một chiếc xe hơi chạy lại chặn ngay trước mặt Sam và Jess khiến hai chị em giật mình đứng khựng lại.
- Ai mà vô duyên dữ vậy trời? – Jess nói.
Sam im lặng nhìn cái xe, trông nó rất quen.
- Đi nhờ xe ko tôi cho quá giang – Cửa xe mở ra, người trong xe là Minh.
- Ô, Minh... - Sam tròn mắt nhìn Minh.
- Anh đến đón em cơ mà sao lại đi cua gái như vậy chứ.
Minh khẽ giật mình đi lại bịt miệng Tuấn.
- Bậy, đây là người anh... ko đời nào dám cua.
Giờ Sam mới biết Tuấn và Minh là anh em, cả hai đều có những đặc diểm khá giống nhau.
- Lên xe chứ - Minh mở cửa ra sẵn.
- Ko cần đâu tôi gọi taxi ở kia rồi.
Nói xong Sam đẩy Jess đi ra xe. Hai anh em chỉ biết im lặng nhìn theo.
- Chị ấy trông như có chuyện buồn ấy- Tuấn nói.
- Vậy hả, thôi đi về  .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net