18 Tầng Ngục tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi tôi bị mắc kẹt ở thế giới khắc nghiệt này.

Sau cái sự cố tôi đã gây ra, à mà không phải do tôi gây ra, nghe đâu là do tên phụ tá kia làm sai quy định nâng mức não gì gì đó. Nhưng nói chung thì tôi không phải chịu bất cứ hình phạt nào từ Đế Quốc.

Sau khi tỉnh dậy sau vụ nổ đó thì tôi đã bị thay đổi lại cơ thể. Dù vẫn mang gương mặt lẫn màu tóc xanh nhạt như lúc mới đến nhưng những phần cơ thể từ vùng cổ trở xuống thì bị thay mới hoàn toàn. Thế là tôi đã trở thành Cyborg đầu tiên trong lịch sử chỉ cao 1m6, trong khi chuẩn Cyborg nữ phải cao 1m7.

Lý do gì thì tôi đã được giải thích nguyên văn thế này:
" Cơ thể Cyborg thể tích càng lớn thì năng lượng trữ càng nhiều, khi cô mất kiểm soát thì toàn bộ năng lượng trữ được sẽ mất kiểm soát theo và phát nổ. Để giảm thiểu tối đa nguy hiểm chúng tôi phải giảm thể tích cơ thể của cô xuống."
Và rồi tôi bị lùn đi 10cm cũng như nhỏ bé hơn so với mặt bằng chung.

Bên cạnh đó, sau khi đã được điều chỉnh cơ thể thì tôi lại được trả về với đoàn người. Tất cả chúng tôi được đưa đến một trụ sở khác rất xa so với trụ sở ban đầu chúng tôi được đưa đến và cũng to lớn hơn rất nhiều. Ở đây chính là Trại tập huấn, họ bắt đầu nghiên cứu năng lực của từng người và sắp xếp các buổi tập luyện để nâng cao cả về mức độ hoà hợp với cơ thể Cyborg cũng như kiểm soát được năng lực.

Và tôi xin tóm gọn trải nghiệm của bản thân đối với nơi đó: Như Địa Ngục!!!

Những bài tập luyện ở trong đó còn nặng hơn rất nhiều so với huấn luyện binh chủng, một ngày phải chạy 50km/h trong 8h liền không được nghỉ, nếu có các bài tập khác như đẩy tạ hay nhảy cao thì mức độ của chúng vẫn nặng hơn 3-4 lần cho người thường, chúng tôi cũng bị bắt tập các kỹ năng chém giết, đọ đấu với các mô phỏng kẻ địch rất khó nhằn.

Được rồi, cho là cơ thể Cyborg của chúng tôi tốt hơn người thường đi, nhưng linh hồn bên trong thì vẫn bị ảnh hưởng, vẫn biết mệt khi phải tiết ra quá nhiều năng lượng để hoạt động Cyborg, cũng như biết đau khi bị mô phỏng tác động.Và tôi đã chịu cái cực hình đó suốt 3 tháng liền.

Đó là còn chưa kể bọn giám thị có thái độ cũng chả tốt đẹp gì, chúng cũng tỏ ra thượng đẳng và coi chúng tôi như những công cụ, thường xuyên hành hạ nếu chúng tôi làm trái ý bọn chúng. Tôi cũng đã 7 lần bị ném vào lại căn phòng mô phỏng Tâm lý đó vì không chịu thoả mãn nhu cầu cho tên tổng quản, nhiều lần chịu hành hạ tâm lý và linh hồn bị tổn thương. Sau những ảo ảnh về đám quái vật dương vật và những người phụ nữ bị nhấn chìm trong đống nhầy nhụa thì tôi luôn gặp ác mộng.

Tôi tưởng rằng mình sẽ ngày càng nhụt chí và chấp nhận cuộc sống bị đàn áp mãi mãi giống những người kia, nhưng không, cơn giận dữ đang ngày càng được thổi phồng lên. Ước muốn tự do trong tôi đang lớn hơn bao giờ hết.

Và hôm nay tôi phải chớp lấy cơ hội thoát khỏi cái Trại tập huấn địa ngục kia. Chỉ cần thoát khỏi đó thôi, ứng cử vào vị trí nào mà không cần phải chịu quá nhiều dự giám sát là tôi đã thoả mãn phần nào rồi. Vì tôi biết tự do hoàn toàn không thể đạt được khi linh hồn tôi vẫn đang bị kìm kẹp ở thế giới này.

À mà... nói về ngày quan trọng hôm nay thì, sau 3 tháng bị hành lên hành xuống, chúng tôi được đưa đến một khu vực khác nằm dưới lòng đất của trại tập huấn.

Đây là "18 tầng Ngục tù".

Tại đây chúng tôi được khảo sát để xem thử đủ tiêu chuẩn ứng cử vào vị trí công việc nào cho Đế Quốc. Công việc thì có rất nhiều, chủ yếu là các công việc nguy hiểm đến tính mạng và cần chiến đấu nhiều, nhưng trong cái danh sách dài ngoằn đó, tôi đang nhắm đến một vị trí trong đội Săn lùng.

Đó là một công việc nguy hiểm vì phải đi xử lý những con quái vật đe doạ khu dân cư hoặc chúng tôi phải bắt những con thú to lớn về cho Đế Quốc nhằm mục đích nguyên cứu hay gì đó, nhưng ngược lại tuy nguy hiểm nhưng đó lại là công việc tự do nhất vì chúng tôi sẽ làm việc ở bên ngoài và hầu như chẳng chịu sự quản lý gì cả.

Cơ mà yêu cầu cần để ứng cử vào công việc đó cũng rất khó nhằn.

Trước tiên, yêu cầu để tốt nghiệp khoá tập huấn và rời Trại tập huấn để làm các công việc tay chân nặng nhọc khác thì phải sống sót suốt 12h trong Ngục tù. Đó là điều không dễ dàng đâu, vì cứ 30' thì họ sẽ thả thêm 15 kẻ địch vào mỗi tầng dù kẻ địch ở trong trước đó đã bị tiêu diệt hết hay chưa, thành ra nếu bạn càng ở lâu trong đó thì số lượng kẻ địch phải đối mặt càng nhiều, muốn sống sót thì buộc phải liên tục chiến đấu và giết những Robor, không thể tồn tại nếu bạn là một người yếu đuối chỉ biết bỏ chạy.

*Robor: loại kẻ địch nhân tạo từ máy móc và được lập trình sẵn.

Còn yêu cầu để được trở thành thành viên đội Săn lùng, là bạn phải đi xuống tầng thứ 9 trở xuống. Vì sao tôi nói đi xuống chứ không phải đi lên, thì cái hệ thống 18 tầng Ngục tù nó được sắp xếp từ nhỏ đến lớn theo chiều sâu xuống lòng đất như Địa ngục vậy. Càng đi xuống sâu hơn thì càng phải đối mặt với kẻ địch mạnh hơn, và để xuống được một tầng thì bạn phải tìm được thang máy thoát hiểm nằm bất cứ đâu đó trong cái mê cung khó nhằn ở mỗi tầng.

Chúng tôi chỉ được cung cấp định vị chỉ về hướng của thang máy chứ không hề có bản đồ nên thành ra nhiều lần gặp tình huống thang máy ở ngay phía bên phải rồi nhưng lại bị cấn một bức tường không đến được.

Và chưa kể đường đến thang máy cũng rất giang nan, khi bọn kẻ địch đã được lập trình để khiến chúng tôi khó tiếp cận được thang máy. Đôi lúc sẽ có một tá tên chặng trước thang máy buộc chúng tôi phải giết sạch để đi qua, đôi lúc chúng sẽ phục kích tấn công bất ngờ từ một ngõ quẹo khuất tầm nhìn rồi bao vây chúng tôi tứ phía.

Nhóm chúng tôi đã bị như vậy. Nhưng có lẽ chỉ còn một mình tôi sống sót.

Hình như đâu đó tầng 3,4 tôi có gặp được bốn người khác và chúng tôi kết đội để dễ dàng sống sót hơn. Tôi được bổ nhiệm vị trí bọc hậu của nhóm, chúng tôi phối hợp tuy không tốt lắm nhưng tạm ổn, cho đến tầng 5 vừa rồi. Ngay ở một ngã ba, chúng tôi bị bao vây không lối thoát và có xảy ra một trận tranh cãi. Sau đó, tôi đã làm theo ý mình còn những người còn lại trong nhóm thì làm theo ý họ và chúng tôi bị chia tách ra. Sau khi tôi thoát khỏi sự bao vây của đám kẻ địch và cắt đuôi được sự truy đuổi của chúng thì tôi tìm được đường đến thang máy, nhưng khi truyền tín hiệu liên lạc đến cho bọn họ thì không có ai kết nối được ở bên kia.

"Thôi... mặc kệ họ đi. Dù sao họ cũng đã không chịu nghe theo lời mình."
"Và ở với bọn họ cũng chẳng thoải mái gì."

Nhưng tôi lại có chút buồn bã. Sự thật rằng, dù đã trải qua 3 tháng như ở Địa Ngục tại trại tập huấn, mặc dù tôi cũng đã mạnh mẽ lên không ít nhưng cái tính ngại ngùng, ít nói và thụ động của tôi lại chẳng biến mất nên tôi không hề có bạn bè ở thế giới này. Khi ở với họ, ít nhất tôi cũng thấy bên mình có người đồng hành. Bây giờ thì bọn họ không biết ở nơi nào rồi,...

Tôi lại cô đơn.

"Không biết tầng 6 này đám quái vật sẽ như thế nào đây, đến tầng 5 mà đánh solo với bọn chúng đã là khó rồi, phải tuỳ lúc mà bỏ chạy. Vẫn còn 3 tầng nữa mình phải xuống được trong 5h còn lại, phải nhanh chóng tìm được hướng cầu thang máy và tránh chạm mặt bọn quái ít nhất có thể."

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, thì khi đi qua một ngã rẽ tôi bị phục kích bởi một con chó săn Cyborg. Có vẻ nó đã chờ ở đó từ trước, đợi một người xấu số đi ngang không phòng bị, nó nhảy sổ ra và vung tới những móng vuốt sắc nhọn của nó. Cú vồ của nó đã làm thủng một hố khá to trên nền thép, nhưng nó lại không thấy Cyborg xấu số kia đâu cả. Nó khó hiểu đánh mùi và quan sát xung quanh, bỗng dưng bị tấn công từ phía trên trần xuống.

Ngay khi nó nhảy ra cùng cú vồ chí mạng, tôi đã ngay lập tức phản ứng lại và né tránh. Tôi đã nhảy lên trên trần và dùng năng lực bản thân để có thể đứng ngược trên trần giống như chỉ đang đứng trên mặt đất. Sau đó tôi nhảy lên đầu con thú đó, găm chặt con dao găm lưỡi lam của mình vào cổ của nó. Nhưng con dao găm chỉ đoạn một gang tay không đủ để hạ được con chó săn Cyborg to bằng một con gấu trưởng thành, ta cần một thanh đại đao to hơn lớn hơn.

Đó chỉ là chuyện dễ dàng. Năng lực 3 chiều có thể làm được điều đó.

Tôi kéo rộng mặt phẳng của lưỡi dao, con dao găm chỉ ngắn một gang tay đã thành một cây đại kiếm dài gần bằng một Cyborg nữ rồi. Và cùng lúc lưỡi dao bị kéo rộng ra, nó cũng đồng thời xé toạc vết cắt rộng hơn và cắt phăng đầu con chó ra.

Khi nó đã nằm im bất động rồi thì tôi mới hạ cảnh giác xuống, tiến lại gần thì thấy nó là loại dog-00a1. Thật may mắn, đó là loại săn mồi một mình, nếu là loại theo đàn như dog-00c thì hơi nguy khi phải một mình đánh bại 3-4 con như này.

"Có một kẻ địch thì sẽ có nhiều kẻ địch quanh đây hơn, mình nên thận trọng. Mong là chưa gây chấn động thu hút cái gì khác tới."












Mặc dù nói tôi phải nhanh chóng tìm vị trí thang máy và tránh càng nhiều quái càng tốt. Nhưng đôi lúc chuyện sẽ không theo kế hoạch được. Hiện tại tôi đang bị truy đuổi bởi một con quái kỳ lạ tôi chưa gặp ở những tầng trước đó.

"Uuuuu oaaaaaaaa........ cái đ*o gì vậy ???????"

Tôi đang trên đường tìm kiếm thang máy đi xuống thì bắt gặp một lớp màng làm từ da thịt nâu đỏ lắp kín cả con đường trước mặt mà tôi cần đi qua.

Mặc dù thấy nghi ngờ rằng đây có thể là một cái bẫy, có thể sau lớp màng đó là một đám chó săn hoặc sát thủ đang chờ đợi nhưng tôi vẫn phải đi qua con đường này, vì đây là lối duy nhất dẫn đến hướng thang máy. Tôi đã thận trọng, vào thế sẵn sàng nếu có gì đó đột ngột nhảy xổ ra từ sau lớp màng, rồi tôi dùng năng lực biến cáng dao găm dài ra thành một cây thương dài.

Khi tôi dứt khoát chém toạt lớp màng đó ra, tôi mới nhận ra nó không phải lớp màng bình thường, nó là một sinh vật gì đó đã chắn hết lối đi.

Khi tôi cắt thì từ những vết cắt đó những cái răng nhọn hoắc mọc ra vô số, chúng biến hoá hình dạng trở thành những bộ hàm nhanh chóng vươn nhanh đến chỗ tôi như những con cá mập đang lao đến săn con mồi. Tất nhiên là tôi dễ dàng né tránh những cú ngoặm uy lực của chúng, với cây thương vừa mới biến ra được tôi vụt nó vun vút cắt hết những bộ hàm tiến về phía tôi.

Nhưng đời không như mơ, tôi nhận ra những đòn đánh của mình không có tác dụng mấy khi vừa chặt đứt một cái hàm khỏi cơ thể nó thì một cái hàm khác lại được mọc ra, cơ thể nó hầu như không ngừng sinh sôi dần dần nở ra và đẩy lùi tôi lại. Khi thấy tình hình không ổn khi tôi chẳng thể gây sát thương chí mạng cho nó, tôi chọn cách rút lui.

Nhưng đến tận bây giờ nó vẫn đang truy sát gắt gao sau lưng tôi, những cái miệng đầy răng nhọn không ngừng vương ra tiến thẳng đến tôi, nó còn mọc thêm những xúc tu đầy gai dài ngoằn quơ tứ tung trên đường đi nhằm bắt tôi nữa. Dù đã cố rẽ ngoặc bất ngờ nhiều lần nhưng con quái vật vẫn không thể bị cắt đuôi, còn tấn công thì vô ích vì cơ thể nó không ngừng hồi phục và sinh sôi, tôi đang hoảng vì không biết làm sao để đối phó với con quái hai này.

Từ từ, bình tĩnh, tôi phải nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tôi vừa chạy hồng hộc vừa ráng gân não để tìm kiếm trong mớ 1578 loại kẻ địch được học ở trại tập huấn có loại nào giống với con quái thai đang truy đuổi không dứt ở sau lưng tôi không. Nhưng tôi lại không tài nào tìm ra được, thoạt nhìn nó cũng không phải loại kẻ địch Robor, nó cấu từ da thịt và cơ thể linh hoạt biến đổi như một đống dịch nhầy. Có lẽ đây là loại kẻ địch Sinh thể, thật không may cho tôi khi đang đi một mình mà gặp phải con quái này.

"Bây giờ làm sao để đánh lạc hướng con quái này đây."

Trong lúc tôi đang không biết phải làm gì thì tôi phát hiện thế mà phía trước lại có thêm một sát thủ và cung thủ đứng chắn.

"Sao tình thế càng ngày càng hiểm nguy thêm vậy?"

Hiện tại tôi lại chỉ có một mình nữa. Chẳng lẽ bây giờ tôi phải liên tục chạy cho đến khi tới chỗ thang máy, mà dù thế nào cũng phải xử được những kẻ địch này nếu tôi muốn an toàn vào thang máy.

Vừa suy nghĩ tôi vừa né tránh những mũi tên liên tục lao vun vút đến chỗ mình với tốc độ không khác tiểu liên xả đạn là mấy. Rồi tiện đà né tránh đòn chém bằng thương dài của con sát thủ, tôi nhảy rồi bám trên trần nhà vượt qua luôn sau lưng hai bọn nó. Tôi vẫn tiếp tục chạy về phía trước, con quái thai không biết tên gì kia vẫn đang đuổi theo tôi và giờ thì thêm một con sát thủ và cung tên.

" Để xem... giống đống thịt biết chạy nên mình gọi là "đống thịt di động" đi."

Sau khi đặt cho nó một cái tên thì tôi lại phải hì hục chạy tiếp.

"Uuu oaaaaa.... sao số má mình nhọ vậy không biết !!!!"

Nhưng dần dần cơ thể tôi cũng phải tới giới hạn, đó cũng là lúc hai bên tường mê cung hiện lên những vệt nhớt văng tung toé. Và càng ngày càng chạy về phía trước thì những vết nhớt và vết tích ẩu đả càng ngày càng nhiều, một khung cảnh như đã có hàng ngàn Cyborg bị hạ gục tại đây, một khu hành lang địa ngục. Tôi thấy được sự nguy hiểm của khu vực này nhưng vẫn không thể ngừng chạy tiếp được, và rồi những cái xác Cyborg và xác kẻ địch xuất hiện ngày càng nhiều, bọn chúng bị vỡ nát, hư hỏng nặng đến mức nhiều cái không còn có thể nhận diện là thuộc loại nào nữa.

"Vậy chẵng lẻ mình sẽ kết thúc giống như thế này ư? Vậy ra bọn quái đã tính lùa mình đến đây."

Phía trước là một ngõ cụt với tường thép đã bị lớp nhớt đen đặc che phủ hoàn toàn, trong góc chất đống những cyborg. Tôi đã hết đường để chạy.

Phía sau là hai kẻ địch và con "đống thịt" đang càng ngày càng áp sát tôi. Tôi bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn tìm cách để giết chết con quái vật kia.

Cung thủ lại bắt đầu một loạt mưa tên về phía tôi, lần này còn có sự giúp sức của những xúc tu nên dù tôi có thể nhảy nhót tự do trên cả bốn mặt tường của hành lang thì vẫn rất khó khăn để né tránh. Tôi chạy đến đâu thì sau chân những mũi tên liền cắm đến đấy, xúc tu thì mặc kệ mưa tên mà luôn đuổi theo bắt tôi, giờ nó cũng dần dần giống một con nhím bị cắm đầy gai tên rồi.

Và trong lúc tôi đang tránh né hai thứ đó một cách khó khắn thì tên sát thủ thừa cơ tấn công tôi, hai con cung tên và "đống thịt" hỗ trợ lùa tôi đến một vị trí thuận lợi để con sát thủ áp sát tấn công. Nhưng tôi vẫn chưa quên rằng mình có ba đối thủ, cây thương đã được tôi thu nhỏ lại làm một con dao găm bình thường, ngay khi mũi giáo đâm tới tôi lập tức dùng dao làm lệch hướng đâm của nó và kéo dọc theo sống thương, áp sát tên sát thủ và tấn công vào camera trên đầu nó

Không có camera thì cũng như người mù vậy, con robor hoảng loạn mà quơ giáo loạn xạ xung quanh. Tôi đã nhanh chân nhảy cách xa tầm đánh của cây thương rồi, vậy là hạ được một. Tôi sẽ hạ nốt con cung thủ, tôi lấy ra từ cái túi đựng đeo bên đùi một sợi dây chắc chắn. Một đoạn dây ngắn chưa tới một mét, có buộc thòng lọng sẵn ở một đầu, nó không đù dài để tôi tóm lấy con cung thủ đang ở phía xa tôi, nhưng rôi vẫn quăng mạnh đầu thòng lọng về phía nó. Và chiếc dây bắt đầu kéo dài ra theo hướng ném, cung thủ cũng có phần bất ngờ khi thấy sợi dây biến hoá kì lạ. Nó khựng lại vài giây không bắn tên tiếp, và ngay khi nó định thần lại thì thòng lọng đã túm được đầu nó.

Tôi siết chặt dây và túm con cung thủ và tầm tấn công của cái thương đang quơ loạn xạ của con sát thủ. Con cung tên cũng phản ứng lại mà ngắm bắn vào tôi nhưng tôi đã nhanh tay lắc mạnh sợi dây để nó không bắn trúng mình, cung thủ bị sợi dây của tôi tóm lấy kéo mạnh nên không thể né tráng mũi giáo đang tấn công lấy nó. Vậy là cung thủ đã bị hạ bởi chính đồng bọn của nó, còn con sát thủ vẫn chưa hay biết mình đã giết chết đồng đội thay vì cyborg như lập trình.

Nó tưởng đã quơ giáo đâm trúng tôi nên cứ nhằm vào con cung tên mà đâm liên tiếp thêm mấy nhát, đục một vài lỗ trên cơ thể của cung thủ cho đến khi con cung thủ không còn động đậy thì mới thôi. Không đợi chờ gì nữa, ngay khi nó dừng quơ giáo loạn xạ, tôi liền thừa cơ xông đến với con dao găm đã nở to ra lại trở thành một cây đại đao to tướng.

Xoạchhhhhhhhhh

Nhớt đen từ cơ thể sát thủ phun ra như nước từ đài phun, những dòng nhớt đen đó lại đè lên những dòng nhớt đã khô trên khắp tường. Tôi vẫn chưa rút thanh đao to tướng ra khỏi vết cắt đã chẻ đôi cơ thể nó nên toàn bộ từ đầu tới chân tôi cũng bị nhớt tưới đen.

"Oẹeeee... nó làm mình nhớ lại lúc còn sống mình bị một con mực tươi phun mực lên giữa mặt... oẹee"

Tuy nhiên cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Không.

Bây giờ cuộc chiến mới thực sự bắt đầu. Đã không còn hai robor vướng víu kia nữa, bây giờ chỉ còn tôi và con quái thai đó. Con quái thai kia là đối thủ khó nhằn cần chăm sóc đặc biệt hơn những con robor cấp thấp, nó có một cơ thể đặc biệt có khả năng hồi phục và biến đổi thành đủ thứ hình thù như xúc tu và hàm răng cá mập.

Khả năng biến đổi linh hoạt của nó không làm phản xạ của tôi gặp khó khăn lắm, tôi vẫn ổn khi vừa né xúc tu vừa né những mũi tên. Nhưng cơ chế hồi phục vô điều kiện của nó là thứ khiến tôi lo lắng vì năng lực của tôi không thể tác động trực tiếp lên sinh vật sống và "bình chứa" linh hồn, mà tôi chỉ có thể đơn thuần tấn công vật lý lên nó.

Con quái vật ở phía bên kia đang vung vẩy những xúc tu để loại bỏ đi những mũi tên nó bị bắn trúng lúc nãy.

"........"
"Phải có một cách gì đó, nếu chỉ tấn công đơn thuần thì mình nghĩ là không si nhê gì với "đống thịt" này."

Sau lưng là một bức tường. Còn phía trước mặt là con quái vật đang chặn lại lối đi duy nhất thoát ra.

Một trận chiến tôi không thể bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net