Tài liệu về The Expressionless

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vào tháng 6 năm 1972,bệnh viện Cedar Senai ghi nhận đã có một    người phụ nữ xin vào nhập viện.Bà ta không mặc gì ngoại trừ  một bộ đầm trắng dính đầy máu

-Các bác sĩ cũng ghi nhận,họ nhìn thấy bà ta đang nghiến răng lại như một con mèo.Máu liên tục tuôn từ miệng của bà ta,chảy xuống chiếc đầm trắng của người phụ nữ ấy rồi loang lỗ khắp sàn của bệnh viện

-Thứ nhất bà ta giống như một ma nơ canh biết đi hơn là con người.Gương mặt bà ta y như một con búp bê hoàn hảo không tì viết vậy;Không có lông mày,mặt mũi thì đầy son phấn

-Khuôn mặt bà ta thì không có dấu hiệu mờ Nhạt và luôn mịn màng trong lớp trang điểm

-Bà ta được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và các bác sĩ quyết định tiêm cho người phụ nữ này một liều thuốc an thần 

-Trong quá trình ấy,bà ta hoàn toàn im lặng ,bất động,gương mặt,không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào

-Các bác sĩ nghĩ rằng tốt nhất nên trói bà ta lại cho đến khi chính quyền lại xem xét.Và họ không hề nhận được bất kì phản ứng nào từ của bà ta

-Thật sự thì các nhân viên bệnh viện rất bồn chồn khi nhìn vào mắt của bà ta...Dù chỉ là 1 giây

-Tuy nhiên,khi một cô y tá chuẩn bị tiêm liều thuốc an thân vào người của bà ta,bà ta chống chả với một sức mạnh phi thường

-Hai nhân viên y tá cùng ra sức ghì bà ta xuống.Nhưng cơ thể người phụ nữ ấy cứ giãy lên như một con cá mắc cạn...cùng với gương mặt vô hồn không một chút cảm xúc

.

.

.

.

.

.

.

-Khi một bác sĩ nam vào phòng,người phụ nữ quay mặt vô cảm của mình về phía anh ta.....và mỉm cười với anh ấy...Khi bà ta làm như vậy,cô bác sĩ đứng bên cạnh và thét lên một cách thất kinh......

-Vì trong miệng của bà ta không phải là răng người,đó là những cọc nhọn dài sắc.Dài đến mức mà bà ta không bao giờ đóng kín miệng mình lại được mà không gây tổn thương cho chính mình......Cảnh tượng ấy khiến nhiều người sốc.Một vài người đã cố chạy khỏi nơi này vì họ không biết cô ta từ đâu tới......(trời ơi run rồi'-')

-Một bác sĩ nam chỉ biết đứng trơ ra nhìn bà ta khoảng một lúc,trước khi hỏi lại:"Mày là cái quái gì vậy?"

-Bà ta vặn cổ sang một bên,mắt vẫn không rời khỏi ông ta.Nụ cười vẫn không biến mất trên gương mặt và trả lời bằng giọng nói không có cảm xúc......

-"Tôi là God"

Người bác sĩ Nam hoảng hốt và chạy về phía cửa chính và người phụ nữ kia phóng thẳng về phía ông ta,dùng răng xé toạt cổ họng của ông ấy.Ông ta ngã xuống sàn nhà,cố gắng níu kéo sự sống mình lại...Đôi mắt ông ta mở to ra trong đau đớn,khi điều cuối cùng mà ông ta nhìn thấy là cảnh bà ta bước ra cửa đón những người bảo vệ,rồi lập tức xé tan họ thành trăm mảnh ......

-Người bác sĩ nữ duy nhất còn sống sau trận thảm sát ấy đặt tên cho người phụ nữ kia là...THẾ EXPRESSIONLESS(KHÔNG CẢM XÚC)

PHÙ viết xong đến cả mình cũng sợ run ta luôn'-'

Truyện khá là Nhạt không kinh dị cho lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net