Trẻ em - những thiên thần không cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khuôn mặt của những đứa trẻ mới chào đời là thứ đẹp nhất trên Thế gian này. Nó trong trẻo, tinh khôi và thuần khiết như những đóa hoa sen nở trên mặt bùn nhơ nháp. Tôi không dám nghĩ rằng một ngày nào đó những đóa hoa ấy sẽ bị vùi dập bởi sự tranh đua cùng toan tính của xã hội. Có lẽ, có mặt trên đời là một điều bất hạnh. Vì vậy, gia đình chính là điểm tựa duy nhất mà lũ trẻ có thể nương nhờ. Sự tồn tại của gia đình giống như sự cứu rỗi duy nhất cho số phận kém may mắn của chúng khi có mặt trên đời này.
    Một tổ ấm đích thực là nơi chứa đầy tình yêu thương và thấu hiểu. Tiếc thay, một số đứa bé lại không có đủ may mắn để nhận được điều đó. Điều này có nghĩa bất hạnh lớn nhất mà chúng phải trải qua trong suốt thời thơ ấu là sự vùi dập tinh thần đến từ chính gia đình mình.
    Một vài gia đình ngày nay nuôi dạy con mình theo cách...đào tạo những con rối. Họ sẵn sàng biến con mình thành công cụ điều khiển bằng cách ép chúng phải làm những điều họ muốn. Đương nhiên, những đứa trẻ không thể kháng cự hay đưa ra ý kiến, và các bậc phụ huynh đó thì luôn bào chữa là " muốn tốt cho con". Điển hình như chuyện thành tích. Tôi đồng ý là cha mẹ nào cũng muốn con học tốt để có cuộc sống nhẹ nhàng sau này, nhưng nó không đồng nghĩa với việc họ CÓ quyền biến chuyện đó thành gánh nặng của con, bởi đứa trẻ nào cũng có điểm mạnh riêng biệt và kiến thức chỉ là một trong những thứ cốt yếu quyết định tương lai. Thế mà lại rất ít người hiểu được, không phải họ không hiểu, mà là không muốn hiểu. Họ quan trọng thành tích đến mức điên cuồng, bắt con mình học ngày đêm chỉ để có thành tích khoe với tụi bạn. Cảm thấy chưa đủ, họ tiếp tục " uốn nắn " con thành bản sao của họ khi vạch ra tương lai của chúng với những sở thích cá nhân và không ngần ngại đe dọa hay dùng bạo lực cho điều đó. Bằng cách đó, họ đã hạ giá trị con mình xuống là những con CỜ!

   "Khi chỗ dựa không còn nữa, con người ta sẽ trở nên vô cảm với mọi thứ trên đời". Đa phần đứa trẻ trong các gia đình ấy sẽ hiểu chuyện hơn như những đứa trẻ khác. Chúng không còn cảm thấy đó là nhà nữa, nó chỉ đang mang cái danh nghĩa mà thôi. Nơi chúng đang ở thật ra là tòa án, là nơi phán xét và đưa ra định đoạt. Nó giống với xã hội ngoài kia, nơi khiến chúng trở nên nhỏ bé, sợ hãi, không hề có tiếng nói. Điều đó khiến chúng trở nên lầm lì. Bởi cái nơi duy nhất mà chúng có thể tin tưởng đã sụp đổ, giờ đây nó là nỗi sợ hãi rõ ràng, nó không đến từ một nơi xa lạ, nó đến từ chính những người thân mình: cảm giác bị biến thành một con rối, bị điều khiển và thỏa mãn cảm xúc của người khác. Từ đó, chúng đã không còn muốn tiếp xúc với bất cứ ai trong gia đình. Bản thân chúng cũng đã từng muốn sà vào lòng cha mẹ mỗi lúc đi học về, nhưng điều đó không còn nữa, vì mỗi lần từ cổng trường bước ra, điều mà cha mẹ chúng hỏi là " Nay kiểm tra được bao nhiêu điểm?" thay vì " Nay con đi học có mệt không?". Những đứa trẻ ấy dần xa cách với chính người thân của mình.
   Họ hoàn toàn không hiểu chúng, họ chỉ muốn dùng chúng để thỏa mãn bản thân. Họ đâu biết rằng việc làm đó nó ảnh hưởng đến nhận thức cùng tinh thần của đứa bé, không còn tin vào bất cứ thứ gì, khiến chúng mất đi chỗ dựa trong cái xã hội bộn bề này. Và có lúc...chúng tìm cách giải thoát cho mình vì nghĩ rằng sự tồn tại của mình là vô giá trị!
   Giáo dục từ gia đình là điều vô cùng quan trọng. Một đứa trẻ khi sinh ra vốn hồn nhiên, trong sáng, chúng cần được yêu thương và bảo vệ, cần tình yêu của gia đình hơn bất cứ thứ gì. Không gì đau đớn hơn khi chính gia đình là nơi tước đoạt đi quyền được yêu thương cùng nương tựa. Những đứa trẻ chúng không có tội. Chúng đã mang nỗi bất hạnh quá lớn khi phải sinh ra và đối mặt với xã hội thiên về vật chất này, tình yêu là thứ duy nhất có thể bù đắp. Hãy để cho những đứa trẻ cảm nhận được cuộc sống này đáng sống và ý nghĩa!
----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net