Khúc I. The Northern Breeze - Gió Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ánh mặt trời rọi qua những kẽ lá hắt thành từng vệt sáng trên mặt đất rừng, và Richard nghe tiếng suối róc rách chảy phía xa xa. Scarlet bước đi êm nhẹ như hươu trên lớp lá khô, bước chân thong thả chậm rãi.

"Hôm qua em làm thế nào để đột nhập vào mật thất của cái tổ chức đó thế?" Richard tò mò lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, Scarlet liếc cậu một cái, nhưng không trả lời. Richard hiếu kỳ nhìn cô. "Thôi nào! Ý anh là, máy quét vân tay, quét mắt và quét giọng nói, và mấy thứ khác nữa, em đã giết ai đó và vác người ta đi hết qua các hàng rào bảo vệ sao?" Cậu nửa đùa nửa thật hỏi. Richard nhìn cô cười cười, nhưng trong lòng thầm cầu nguyện đó không phải điều cô đã làm, Chúa ơi, Scarlet Thorne thì có gì mà không dám chứ?

Scarlet thậm chỉ chẳng cười lấy một tiếng. Đầu cúi gằm, chân vẫn bước đi trên mặt lá khô, một lúc sau cô mới mấp máy môi đáp lời. "Đột nhập vào hệ thống an ninh." Cô nhả ra từng chữ rành mạch.

"Em mang cái Surface Pro của mình theo sao?" Richard nhướng mày. Cậu vẫn nhớ cái máy tính bảng ngu ngốc đó - nó đáng giá hàng tỉ lần số tiền Scarlet đã bỏ ra để mua về cách đây chưa đầy một năm; chỉ trong vòng tám tháng, cô đã chất đầy bộ nhớ của cái máy với những tài liệu quân sự và chính trị đáng giá hàng triệu đô do cô một tay ăn cướp giữa ban ngày ban mặt của các quốc gia ở khắp nơi trên thế giới.

"Không," Scarlet cười cười trả lời. "Phá huỷ camera ở cổng trước, đột nhập vào phòng bảo vệ và thả virus vào hệ thống mạng an ninh của toà nhà. Trụ sở của họ nằm ở một nơi khá hoang vắng. Ngu xuẩn." Cô hừ nhẹ. "Máy quay an ninh của các toà nhà bên cạnh và các cửa hàng khác có thể có ích."

"Em dùng cái gì để phá hệ thống an ninh?" Richard nhướng mày hỏi.

"Dùng đầu đạn thế nào cũng có thể tra ra được." Scarlet nhún vai. "Em dùng nỏ cao su để bắn kíp nổ thuỷ ngân." Cô cười cười.

Richard thấy lạnh sống lưng. Em gái cậu đã dùng một cái nỏ cao su, cùng vài quả bom tự chế theo nguyên lý Hoá học cơ bản, để phá huỷ hệ thống an ninh của một trong những tổ chức ngầm nguy hiểm nhất thế giới.

"Thuốc mê hoạt động thế nào?" Cậu buột miệng hỏi.

Scarlet nhìn cậu khinh thường. "Anh nghĩ nếu nó không hoạt động ổn thoả thì em có còn đang đứng ở đây không?Đương nhiên là thuốc mê hoạt động rất tốt." Cô khẽ siết chặt nắm tay, nhưng không nói thêm gì nữa, và Richard nhìn ra sự hoảng loạn, thứ mà cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ có khả năng thấy được, trong ánh mắt cô.

"Rose, cái gì đã giữ chân em đến tận ba tiếng đồng hồ trong cái tổ chức đó thế?"

Chỉ có cậu gọi cô là Rose mà thôi.

Scarlet đột ngột dừng lại và ngước nhìn cậu. Ánh mặt trời phản chiếu trên những lọn tóc mỏng buông rơi màu vàng kim sáng, rọi vào mắt cô, và trong một giây, tròng con ngươi màu xanh rêu nhàn nhạt linh động đó dường như chợt chuyển màu vàng hổ phách trong veo và sâu thẳm, phản chiếu những tia nắng chói sáng... Richard cảm thấy cơn đau tê dại quen thuộc nhói lên trên vai cậu, và cậu thầm nguyền rủa, cô quá mạnh mẽ, và rồi cũng sẽ đến lúc cậu không thể che dấu Scarlet về bản thân cô được nữa. Richard hiểu rằng cô nhận thức được cô là ai, và mặc dù cô không nói ra, thì làm sao cậu có thể không biết được chứ? Cô và cậu giống nhau hơn nhiều lần so với bất kỳ ai có thể tưởng tượng được.

Scarlet cắn chặt răng. "Hồ sơ." Cô chậm rãi trả lời, mắt cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Cái gần nhất là cách đây mười hai năm. Phân tích mổ xẻ từng bộ phận một trên cơ thể của những kẻ được lựa chọn cho dự án thí nghiệm. Những kẻ..." Cô ngập ngừng dừng lại, cân nhắc lời nói của mình. Ánh sáng lay động trong mắt cô. "Những kẻ được cho là không phải là người."

"Em đã thấy cái gì?" Richard nhướng mày hỏi.

Scarlet mím môi, gương mặt cô chuyển sắc trắng bệch. "Một người rất giống em. Giống đếnkinh ngạc, Dwight. Nếu như cuộc thí nghiệm đó không xảy ra cách đây cả một thập kỷ, em sẽ nghĩ mình có một người chị em sinh đôi mất. Deidre?" Cô khổ sở lắc đầu. "Em không nhớ tên cô ấy."

Richard cảm thấy như thể tim mình vừa rơi tõm xuống dạ dày. Deidre... cái tên đó chẳng phải...

"Anh có tin họ là những kẻ không bình thường không, Dwight?" Scarlet mệt mỏi hỏi. Richard chậm rãi nhìn cô.

"Anh tin họ là những kẻ không phải là người. Nhưng anh không tin họ không bình thường." Cậu nói. Scarlet kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu. "Em thì sao?"

Cô lắc đầu. "Em không biết. Ý em là, nó dường như quá hư ảo để có thể là sự thực. Nhưng những ghi chú, những bức ảnh..."

"Cuộc thí nghiệm có tìm ra kết quả gì không?" Richard hỏi lặng lẽ.

"Không. Không gì cả. Em đoán đó là lí do nó chìm vào quên lãng. Những người bị giết chết trong đó... họ không khác gì ch... con người."

Chúng ta.Richard chắc chắn cô muốn nói thế, nhưng Scarlet đã tự ngăn bản thân làm vậy. Xem ra cô đã tiến xa hơn cậu nghĩ rất nhiều rồi. Cậu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, sắc xanh trong veo trong mắt cô dường như trở nên sắc bén đến kì lạ dưới ánh nắng. 

"Quên đi." Scarlet lắc nhẹ đầu và quay đi, nhàn nhạt nói. "Quá khứ thì đã là quá khứ rồi." Cô cười nhẹ. "Vẫn như mọi lần chứ? Em cá một trăm linh bảy dollar là em sẽ thắng anh." Cô nâng khẩu súng lên và nhắm thẳng vào giữa những bụi cây điểm sắc vàng chanh lốm đốm của nắng. Scarlet siết cò, viên đạn lao vụt qua không trung với một tiếng nổ lớn, và Richard nghe thấy tiếng tru đau đớn của con thú khi cơ thể nặng nề của nó ngã xuống đám lá khô.

Mắt Scarlet mở lớn. Khi Richard nhìn thấy con thú hoang, cậu cảm thấy như vừa bị ai vả vào mặt vậy. “Đó không phải một con lợn rừng.” Cậu không thốt nên lời. “Đó là một con sói.”

Con sói đóĐã tới lúc rồi, cậu như có thể nghe thấy giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc đó thì thầm vào tai mình, và không khí buổi trưa bỗng nhiên như đang trở đi lạnh hơn nhiều so với trước đó. Đừng làm ta thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net