Khúc I. The Northern Breeze - Gió Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cold, and cruel. But vital.

Hồi I. Hư không

1.

Scarlet Thorne cảm thấy bàn tay mình ướt lạnh và tê cóng khi cô lau nó vào phía trong túi chiếc áo khoác mỏng không cản được những cơn gió lạnh, bước chân loạng choạng băng qua con đường nhỏ dài và lấp loáng ánh nước, mưa rơi xiên xiên hắt lên gương mặt cô và gió lồng lộng thổi tung mái tóc ướt đẫm mưa rối tung trong bóng tối. Chụp chiếc mũ áo khoác lên đầu, Scarlet cúi người và cố bước đi thật nhanh trên vỉa hè gạch đỏ ướt nhẹp; cô có thể cảm thấy nước mưa thấm qua lớp vải áo chạm vào vết thương bên vai cô, rát bỏng, và sương giá trong không trung dường như đang làm tầm mắt cô nhoè nước... Con đường nhỏ vắng ngắt, những chiếc xe thỉnh thoảng lao vụt qua làm nước bắn toé lên vỉa hè, ánh đèn nhàn nhạt rọi qua những tầng sương mù mỏng, xuyên qua bóng tối, rơi mờ ảo trong mắt cô.

Scarlet thu mình trong chiếc áo khoác và bước qua góc quanh của con phố. Cánh cổng màu đồng chạm khắc hoa mẫu đơn nổi bật của học viện St. George's hiện lên phía xa, khuôn viên không một bóng người, và những công trình bằng đá kiểu xưa vươn cao trên nền trời đêm mượt như nhung, đen tuyền và sâu thẳm. Phía bên trái chiếc đài phun nước im lìm bằng cẩm thạch trắng, toà nhà đá, kiến trúc Victoria tinh tế phảng phất nét hoài cổ, in lên bầu trời đêm mờ ảo trong ánh trăng khi Scarlet loạng choạng bước đến theo đường rìa cong cong của khoảnh sân đá, từ con đường nhỏ trải dài xuyên qua khuôn viên rộng thênh thang vắng lặng. Bước chân lên bậc tam cấp, cô xoay khoá cánh cửa gỗ nâu trầm, tiến vào đại sảnh trống rỗng, băng qua hành lang, Scarlet dùng tay trái giật mở bản lề cánh cửa cao lớn của thư phòng và bước vào không gian lạnh băng thoáng qua mùi hoa hồng nhàn nhạt.

Trên bộ tràng kỷ đỏ sẫm nổi bật giữa những kệ sách bao lấy bức tường bằng đá xám, James Alexandre ngước đầu lên khỏi chiếc laptop đen tuyền của mình khi nghe thấy cô loạng choạng bước vào, nước mưa chảy nhỏ giọt theo từng bước chân cô. "Scar?" Cậu ta khàn khàn hỏi, mắt mở to, giọng nói trầm ấm thường ngày chất đầy vẻ nghi hoặc và sợ hãi.

"Không sao." Scarlet thở nhẹ ra, đáp ngắn gọn. Bước vượt qua cậu ta và giật mở một trong những cánh cửa tủ của chiếc kệ sách xa nhất về phía cuối căn phòng, cô quỳ xuống lục lọi, lấy ra một trong số những ống thuốc trong veo trong cái hộp đen cùng với một mũi tiêm bằng kim loại, và loạng choạng đứng lên, giật bỏ cái áo khoác đẫm nước mưa khỏi bả vai mình và thả nó xuống đất.

James nhìn cô trân trân, sắc mặt tái nhợt, và Scarlet chửi rủa thành tiếng khi nhìn thấy bóng mình phản chiếu mờ nhạt trong những cánh cửa kính của tủ sách. Nửa thân phải cô đẫm máu, chiếc áo ba lỗ đen tuyền dính sát vào cơ thể nhớp nháp thứ chất lỏng đỏ tanh tưởi, và mãu loãng, pha với nước mưa lạnh ngắt chảy dọc theo vết chém, mạnh và sâu hoắm, trên cánh tay cô. Scarlet liếc nhìn gương mặt cắt không một giọt máu James rồi thở dài, mặc dù là một thành viên của Hội, cậu ta vẫn chỉ là một chuyên viên vi tính, và hẳn không quen mấy chuyện như thế. "Tôi không sao." Cô nói với cậu ta, gắn cái mũi kim loại vào ống tiêm, rồi cắm phập nó vào cánh tay mình và bơm thứ chất lỏng trong veo đó vào cơ thể. Mũi tiêm xuyên qua thịt cô đau nhói, nhưng so sánh với những thứ Scarlet đã trả qua hôm nay, như thế là quá nhẹ nhàng rồi.

"Scar," James mở to mắt choáng váng. "Chị vừa đi đâu về thế?"

"Cậu không nên biết thì hơn." Scarlet cúi xuống nhặt cái áo khoác lên và trả lời mệt mỏi. Cô có thể cảm thấy dòng thuốc giảm đau đang phát huy tác dụng trong cơ thể cô, và mặc dù nửa người vẫn dính đầy máu tươi, thì điều đó vẫn thoải mái hơn nhiều so với nước mưa lạnh ngắt cách đây có vài phút. "Đừng lo lắng nhiều quá." Scarlet nói. "Cậu sẽ làm quen với chuyện này thôi." Cô hứa rồi xoay người bỏ đi, James cắn môi, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn yếu ớt gật đầu. Cậu ta trông chẳng có gì vui vẻ với lời khẳng định đó cả.

Không mấy quan trọng, Scarlet nghĩ thầm. Sớm hay muộn, cậu ta sẽ nhận ra thôi. Những kẻ được phép bước chân vào toà nhà đá của Hội đều không hề đơn giản, và cậu ta cũng vậy. Scarlet vứt đám kim tiêm vào thùng rác rồi bước lên cầu thang bằng đá xoắn và băng qua hành lang trống rỗng. Xoay khoá cánh cửa căn phòng quen thuộc, hương hoa hồng phảng phất trong không khí lạnh làm tâm trí cô tỉnh táo và xoa dịu cơn đau trên vai cô. Scarlet loạng choạng bước vào phòng và đóng sập cánh cửa lại sau lưng mình, máu loãng kéo dài trên đường cô bước đến căn phòng nhỏ phía trong và giật mở cánh cửa.

Máu đỏ sẫm nhỏ giọt trên sàn đá hoa cương trắng tinh của phòng tắm khi Scarlet mở vòi nước rửa sạch bàn tay trái nhuốm máu và nhìn chăm chăm vào chính mình trong tấm gương bạc.Idiòta,cô âm thầm nguyền rủa, và thở dài. Cột cao những lọn tóc nhuốm đỏ, Scarlet cảm thấy má mình trắng bệch ra khi cô áp tay lên trán mình để rồi lập tức rụt lại dưới hơi nóng bừng bừng toả ra từ cơ thể cô; ép bản thân nuốt xuống hai viên thuốc hạ sốt, Scarlet cảm thấy khoang miệng mình đắng ngắt và ngập tràn mùi máu tanh tưởi. Cố gắng nén lại cơn buồn nôn đang trào lên trong cuống họng, cô rút ra chiếc dao găm có cán bằng ngà voi gài vào thắt lưng mình và cẩn thận rạch bỏ lớp áo lót bám chặt vào cơ thể cô, thấm đẫm máu.

Siết chặt tay trên lớp vải mỏng, Scarlet có thể cảm thấy thứ máu loãng, pha với mưa lạnh ngắt, rơi trên sàn phòng tắm thành vệt dài khi cô đứng lên và tiến về phía hộp sơ cứu phía trên bồn rửa mặt bằng đá hoa cương đen. Sắc đen tuyền của chiếc áo ba lỗ làm màu máu đỏ trở nên khó nhìn, nhưng vẫn không thể nào lầm lẫn được.

"Porca miseria." Scarlet lẩm bẩm nguyền rủa. Cô không phải là chưa từng bị thương qua, nhưng vết thương này thì tệ hơn những thứ cô đã trải qua rất, rất nhiều. Lưỡi đao rạch một bên cánh tay cô gần như tới tận xương, ngập máu đỏ sẫm, đặc quánh.Cũng phải thôi,cô nghĩ.Thanh đao đó suýt nữa thì cắt mình làm đôi cơ mà.Nhưng ít ra thì vết thương không có độc. Cô biết điều đó.

Scarlet mở vòi nước và lột bỏ quần áo bước vào bồn tắm, nước ấm xả từ trên xuống gột rửa cơ thể cô và xoá đi vết máu bám trên tóc và trên da cô. Lúc này Scarlet mới nhận ra trông cô thảm hại đến mức nào, cơ thể đầy những vết bầm tím, vết bỏng, và những mảng da xước xát đau nhức. Vết thương trên cánh tay cô, mặc dù đã được tiêm thuốc, vẫn nhói lên những cơn đau thấu xương, nhưng cô chỉ bôi lên đó một số loại thuốc cơ bản, bao gồm cả toàn bộ phần còn lại của tuýp thuốc chống nhiễm trùng đã gần cạn kiệt mà cô tìm thấy trong hộp sơ cứu. Một cách thành thạo, Scarlet giật mở một cái hộp nhỏ màu đen đặt gọn gàng dưới đáy hộp, lấy ra cuộn chỉ tự tiêu và kim khâu, cô thành thục xỏ chỉ vào kim, mũi kim loại xuyên qua da cô đau đớn, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành.

Hai mươi ba mũi khâu, Scarlet lẩm bẩm chửi rủa, đắp một miếng gạc vô trùng lên vết thương và băng nó lại trong một lớp vải trắng sạch sẽ. Vết thương vẫn cần được điều trị xa hơn, nhưng ít ra lúc này trông nó đã khá hơn nhiều. Rồi cô dội nước rửa qua loa sàn phòng tắm nhuốm đỏ và đem chiếc áo ba lỗ đẫm máu đã xong đời ném vào thùng rác. Bước khỏi căn phòng ngập tràn mùi máu tanh tưởi, Scarlet liếc nhìn đồng hồ, bốn giờ ba mươi sáng, cô đã ở trong phòng tắm tới gần một tiếng, và vết thương đã rút cạn kiệt mọi sức lực còn lại trong cơ thể cô. Scarlet thoáng nhăn mặt, với vết thương như thế này thì cô cần và xứng đáng được nghỉ ngơi chứ không phải gà gật ở giảng đường, và dù sao thì cô cũng chẳng có thói quen học hành mấy cả. Cô vơ lấy chiếc điện thoại quăng bừa bãi trên tràng kỷ và nhắn nhanh một cái tin cho Richard, anh trai cô, để nhờ anh báo với Giáo sư Ryand'r rằng cô xin nghỉ buổi họp của Hội. Đằng nào thì cô cũng không có thói quen tham gia mấy buổi diễn thuyết trên giảng đường, Scarlet tự nhủ, nghỉ thêm một buổi nữa cũng không gây chú ý nhiều lắm.

Richard sẽ lao đến đây ngay cho coi,cô thầm nghĩ. Anh không phải tuýp người dễ dàng cho qua mọi chuyện, đặc biệt là chuyện em gái anh bị thương trong khi đi chơi loanh quanh buổi đêm ở mật thất của một toà nhà thuộc về một tổ chức ngầm chỉ muốn giết cô, và Scarlet không nghi ngờ chút nào rằng đó sẽ là một cái chết chậm rãi.

Năm giây sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại cô đổ chuông. Scarlet tắt máy, tháo pin điện thoại và quăng nó vào góc phòng, rồi cô mở tủ bếp lấy ra một gói bắp rang bơ tự làm và tống nó vào lò vi sóng cho bữa sáng.

Cô không hề biết rằng vết thương đó chỉ là khởi đầu, và cô cũng không biết rằng đêm đó, cô sẽ suýt giết chết anh.

2.

Richard Dwight nhấn mạnh ngón tay lên cái chuông cửa của căn phòng với cánh cửa gỗ gắn tấm biển mạ vàng đánh số hai mươi tám, lần thứ năm mươi tư, và kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng nhạc Rock đinh tai nhức óc, có lẽ là một bản quen thuộc nào đó của Falling In Reverse hay Green Day, vọng ra ngoài căn phòng cho cậu biết là Scarlet vẫn còn ở nhà và đơn giản chỉ là quá lười nhác để ra ngoài mở cửa cho cậu; nhưng Richard biết vết thương của cô phải rất, rất tệ hại thì cô mới buộc phải nhắn tin cho cậu như thế lúc bốn giờ sáng ("sắp chết, nhưng chưa chết"). Bình thường thì có cạy miệng ra cô cũng chẳng hé tiếng nào về chuyện thương tích của mình cả, Richard lẩm bẩm nguyền rủa, cậu đã từng chứng kiến cô bị thương rất nhiều lần, cả vì đi làm nhiệm vụ của Hội, vì cái cách lái xe bạt mạng chết người không thể nhầm lẫn vào đâu được, và cả vì cái kiểu hành động tuỳ hứng điên rồ đó, nhưng ý tứ của Scarlet lần này rất rõ ràng, và cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm vậy. Cô cần phải điều trị, thật nhanh. Richard tự nói với bản thân rằng cậu không cần phải lo lắng, nhưng chưa bao giờ Scarlet nhờ đến sự trợ giúp của cậu cả.Cô ấy đã nghĩ cô ấy đang làm cái quái gì chứ?

Hành lang trải dài vắng ngắt, số học viên ít ỏi trong toà nhà đá của Hội đều đã rời đi để chuẩn bị cho các tiết học buổi sáng của mình, ngoại trừ cô. Cậu không nên ngạc nhiên mới phải, Richard thầm nguyền rủa và nhấn chuông một lần nữa. Khi cậu không thể gọi cho cô tối trước đó, cậu đã nghĩ có lẽ điện thoại cô lại hết pin như thường lệ, hoặc Scarlet chỉ đơn giản là quá tập trung vào những thí nghiệm về dược của mình ở toà nhà của Hội và đã quẳng cục pin điện thoại của mình đi đâu đó thật xa. Cậu không ngờ cô lại có ngày muốn thử thứ thuốc mê mới chế ra và đột nhập vào trụ sở ở Rome của một trong những tổ chức ngầm nguy hiểm nhất châu Âu, và có lẽ là cả thế giới.Một mình. Lọt quatất cảhàng rào bảo vệ. Nội cái việc cô một khẩu súng cũng không thèm mang theo đã làm cậu thấy hoảng rồi,per I' amore di Dio...

Nhưng điểm mấu chốt không phải là cô đã mò vào đến tận phòng thí nghiệm bí mật của tổ chức đó, mà là cô đã la cà ở đó đến tận khi thuốc mê hết công hiệu và vẫnkhôngchảy máu đến chết sau khi mở đường ra khỏi đó chỉ với một con dao găm dài bốn tấc hai cướp được trong tay.Ba tiếng đồng hồ. Cái gì có thể hấp dẫn Scarlet Thorne đến mức ấy cơ chứ?

Richard vươn tay và nhấn chuông một lần nữa, nhưng chẳng có gì thay đổi, và cậu bắt đầu cảm thấy bản thân nên nghiêm túc suy xét lại liệu cậu có cần thiết phải chạy tới đây một cách hoảng loạn như thế không. Đương nhiên là Scarlet thuộc tuýp người liều mạng một cách không thể tưởng tượng được, nhưng cứ theo tiếng nhạc Rock vẫn dộng thình thình vào các bức tường thì chẳng có lí do gì khiến cho Richard phải bỏ cả một ngày ở giảng đường để lao đến đây như thế. Cậu lẩm bẩm nguyền rủa và gọi lại, lần thứ mười tám, vào số của cô, nhưng kết quả vẫn như nửa tiếng trước khi cậu đến đây lúc đầu - không liên lạc được. Richard nghi ngờ về số phận cục pin điện thoại của Scarlet, cô hẳn đã quăng nó vào một xó rồi. Cô chẳng bao giờ dùng điện thoại cả.Những con bọ nghe trộm,Scarlet đã từng nói với cậu khi Richard phàn nàn về việc không thể tìm thấy cô.Nếu em nói là em hoàn toàn có thể gài một con chip vào máy anh, rồi đột nhập vào hệ thống mạng GPS toàn cầu để theo dõi anh 24/7, anh sẽ tin em chứ?

Richard đâu có ngu ngốc.Đương nhiênlà Scarlet làm được chuyện đó, nếu cô thấy hứng thú. May mắn làm sao cho cậu, cô thích trực tiếp đi theo dõi hơn.

Cậu nhấn chuông một lần nữa, nhưng Scarlet đã mở nhạc quá to đến nỗi tai cậu đã bắt đầu lùng bùng từ âm thanh dội lại đinh tai nhức óc từ những bức tường, cô chưa bao giờ vượt qua thể loại Goth yêu thích của mình cả. Richard rên rỉ, cậu chỉ muốn xé quách cái lỗ tai của mình đi cho xong. Tiếng chuông bị nhấn chìm trong thứ âm thanh kinh hoàng đó,Scarlet đang làm cái quái gì chứ..."Nếu em không ra thì anh sẽ phá cửa vào đấy!" Cậu hét lên át tiếng nhạc, nhưng chẳng ai trả lời cả. Richard nghiến răng nguyền rủa và bước lùi lại, rút khẩu súng ngắn ra từ thắt lưng, cậu hướng thẳng khối kim loại chết người đó về phía khoá cửa, xoay ổ đạn, và siết cò.

Viên đạn lao vụt qua không trung với một tiếng nổ lớn, rồi liền sau đó vang lên âm thanh va chạm tàn khốc của kim loại, và một âm thanh xé gió sượt qua cậu bỏng rát khiến Richard đánh rơi khẩu súng trên tay và loạng choạng bước lùi về. Cậu trừng mắt nhìn ổ khoá không một chút lay chuyển, viên đạn bạc thứ nhất xoáy thẳng vào đường đi của viên đạn cậu mới bắn ra và đánh trật nó văng ra xa, và viên đạn thứ hai của cô đánh bật khẩu súng khỏi tay cậu và găm một lỗ tròn trên bức tường cuối hành lang dài, vôi vữa rơi lả tả xuống sàn đá.

"Che diavolo!" Scarlet vừa chửi rủa vừa bước đến chỗ cậu. Khẩu Colt Hammerless màu bạch kim trên tay cô dường như còn bốc khói. "Anh đang làm cái quái gì cơ chứ?"

Richard đần mặt. Tiếng nhạc làm cậu đinh ninh là cô ở nhà, nhưng cậu chưa tính đến khả năng cô ra ngoài và để mặc dàn loa nổi trong tình trạng đinh tai nhức óc đó, điều mà đến bây giờ ngẫm lại thì thật quá hợp lí, so sánh với tính cách của cô. Richard thầm nguyền rủa. Scarlet là em gái nuôi của cậu, và mặc dù bọn họ không mang cùng một dòng máu, thì ở điểm hay nổi nóng linh tinh với những cơn giận bộc phát kia - và cả thói quen giải quyết mọi thứ bằng bạo lực nữa - thì cậu phải thừa nhận rằng họ giống nhau một cách kì lạ.

Scarlet liếc cậu một cái rồi rút trong túi ra một chiếc chìa bạc và thành thục xoay khoá cánh cửa. Cô đẩy bản lề bật mở rồi bước vào phòng, và ngay lập tức Richard nhận ra mùi bỏng ngô bơ hoà quyện với hương hoa hồng quen thuộc trong ngôi nhà của họ ở Anh lan toả trong không khí. "Nếu em về chậm vài giây thôi là anh sẽ phải đền cái khoá đấy." Scarlet lầm bầm và với lấy cái điều khiển để hạ thấp tiếng nhạc.

"Cái kia... Em vừa đi đâu về thế?" Richard hỏi lại lúng túng. Không thèm liếc cậu lấy một cái, Scarlet giơ lên một chai Chateau Montelena hai mươi năm, lắc nhẹ và đặt nó lên bàn bếp, mở lò vi sóng lấy ra phần bỏng ngô bơ và cắt bỏ phần trên của cái gói sọc đỏ trắng.

"Em khát." Cô nói đơn giản, bỏ tọt một nắm bỏng ngô vào miệng và đi lục tủ bếp để kiếm cái mở nút chai. Richard muốn nổi khùng. Scarlet mới chỉ là một cô nhóc mười lăm tuổi rưỡi, nhưng điều đó không ngăn cản cô sở hữu một cái thẻ chứng minh nhân dân cùng một xấp các tài liệu bất hợp pháp khác, đem lại cho cô khá nhiều quyền lợi, bao gồm cả việc bước chân vào một quán bar bất kỳ và đường hoàng mua một chai vang hảo hạng có giá trên vài trăm dollar đem ra khỏi đó.

Cậu quyết định cho qua vấn đề đó và chuyển chủ đề hỏi. Dù sao thì Richard cũng chẳng khuyên nhủ được gì cô mấy chuyện như vậy, mà đi lo lắng cho tửu lượng của Scarlet thì cậu thà đâm đầu vào mấy thí nghiệm về dược chết tiệt đó còn hơn. Cô uống rượu cứ như uống nước lã ấy. Richard không nghi ngờ gì rằng chuyện này xuất phát từ nguyên nhân là cha cô - dưới tầng hầm căn nhà của họ ở Anh có một hầm rượu vĩ đại, và cứ mỗi lần William Thorne đem xuống đó một chai rượu vang là dù thế nào ông cũng lại đem lên một chai vang khác được đặt xuống đó cách đây khoảng ba mươi năm để uống trong bữa tối.

"Vết thương thế nào rồi?" Cậu hỏi.

"Đã khâu lại, chưa chết được." Scarlet bình thản trả lời, cuối cùng cũng đã tìm ra cái mở nút chai; cô thành thục bật đầu kim loại ra, cắm nó vào cái nút gỗ trên miệng chai, và giật mạnh. "Mất khá nhiều máu, nhưng không đến nỗi quá tệ. Nhưng dù sao cũng cần điều trị xa hơn. Anh có mang thuốc chứ?"

Richard ậm ừ trả lời, móc túi ra một ống tiêm nhỏ trong suốt và ném nó qua phía cô, cậu không thể giả vờ rằng mình không hiểu ý tứ trong tin nhắn của cô được.

Cái ống tiêm rơi gọn vào tay Scarlet, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, cô lột bỏ đầu bảo vệ và cắm mũi kim loại nhọn hoắt vào cẳng tay mình, bơm dần thứ chất lỏng trong veo bên trong vào cơ thể cô. "Cám ơn, anh trai." Cô vỗ vai cậu, ném cái ống tiêm vào sọt rác rồi mở tủ bếp lấy ra một cái ly đế cao trong suốt, quay trở lại với việc ăn bỏng ngô và uống rượu của mình. Richard chỉ đứng đó nhìn, trong lòng chắc hẳn đây là bữa sáng của cô. Scarlet có thực đơn ăn uống tệ nhất có thể tưởng tượng được, và cô ăn chay một cách tuỳ hứng, khoảng mười đến mười lăm ngày một tháng gì đó, Richard chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cô ăn thế mà vẫn sống được nữa. Cậu đã từng hỏi cô về vấn đề này - Scarlet chỉ cười cười, vỗ vai cậu - mặc dù cô thấp hơn câu đến nửa cái đầu - và nói,hấp thu tinh chất của vũ trụ, trước khi xoay người và bình thản bỏ đi.

"Cả ngày hôm nay em định làm gì?" Cuối cùng cậu hỏi.

Scarlet ngước lên, cô đang rót ra li vang thứ hai của mình. Thực tình thì cô không phải một kẻ nghiện rượu, và Richard nghĩ rằng Scarlet cũng đang uống nhiều thế chỉ vì vết thương của cô làm cô khó chịu mà thôi, nhưng cậu cho rằng sẽ không có nhiều người tỏ ra khoan dung như thế. "Em cũng chưa biết." Cô nhún vai. "Chắc đi chơi đâu loanh quanh vậy thôi. Anh muốn đi chứ?"

Richard nheo mắt. "Vụ nghỉ học đó chỉ là để em ngủ thêm và được ra ngoài chơi thôi hả?"

"Có thể." Scarlet nói. "Anh nghĩ sao?" Chai rượu đã cạn hết một nửa, và lúc này cô đang nhàn nhã ăn nốt chỗ bỏng ngô còn lại, kết thúc bữa sáng của mình. Richard thở dài, im lặng.

"Đi săn không?" Scarlet đột ngột nói.

3.

Họ kết thúc bằng việc lái xe đến Umbria, đoạn đường dài gần ba tiếng đồng hồ trong chiếc Fiat Lumberjack màu đỏ sẫm của cô được Scarlet rút ngắn xuống còn một tiếng rưỡi, hai khẩu súng săn được chất phía sau xe cùng hai cái ba lô nhỏ trong đó có nước và đồ ăn vặt, một ít quần áo dự phòng, bản đồ, la bàn, thuốc xịt côn trùng, hộp sơ cứu phòng trường hợp bị thương, và cả rượu. Richard vẫn mặc nguyên quần áo như thế khi cậu đến nhà cô ‒ áo phông trắng và áo pull có mũ đen, tay áo sắn đến khuỷu, quần jeans và một đôi giày đi rừng bằng da đen mềm mại; hai con dao găm bằng kim loại được giắt ở dây đeo thắt lưng cùng một vài băng đạn dự phòng trong túi áo. Scarlet đã thay ra chiếc sơ mi trắng của mình, lúc này cô đang mặc một cái áo khoác của Vans bên ngoài áo phông đen và và quần jeans trắng, đôi Timberland cao cổ màu đỏ sẫm ôm lấy mắt cá chân cô, giấu đi cái lưỡi bằng thép sáng loáng của một con dao găm giắt ở bắp chân, và khẩu Colt Hammerless màu bạch kim quen thuộc, quà tặng của cha cô, giắt bên thắt lưng, vạt áo khoác đen tuyền phủ lên che đi sự tồn tại của nó.

Họ đếnAmbito Territoriale di Caccia III lúc mười giờ sáng, và chỉ khoảng nửa tiếng sau là Scarlet và Richard đã một mình băng qua đồng cỏ xanh trải dài với những vạt cây thưa, súng săn quàng trên vai, hít sâu không khí Umbria trong lành, Richard cảm thấy tự do và thoải mái hơn nhiều so với những bức tường đá kiểu Victoria bao quanh bốn bề ở học viện. Cậu có thể thấy bóng những con chim trĩ thấp thoáng trên cánh đồng và một ngôi làng nhỏ của Umbria phía xa, tựa mình vào chân những ngọn đồi trập trùng phủ đầy cỏ dại, ánh mặt trời rực rỡ toả xuống đồng cỏ và bầu trời trong veo tháng Mười không một gợn mây trắng. "Em muốn săn gì trước?" Cậu hỏi, Scarlet liếc mắt thong thả nhìn bao quát đồng cỏ rồi mới đáp trả.

"Lợn rừng." Cô nói. Mắt hướng về khu rừng thưa phía xa, dưới chân một ngọn đồi.

Chẳng mấy chốc chân họ đã đạp lên những vạt lá khô bên dưới những bóng cây mảnh dẻ cao lớn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net