Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng reng... Tiếng điện thoại kêu 

-Hửm ai vậy? Mới có 8h mà réo oang cả phòng!

-Alo, Michelle tỉnh ngủ chưa anh mày gọi mày phải 6 cuộc rồi đấy

-Adam, anh gọi đúng lúc ha! thời gian ngủ của em vừa tròn 4 tiếng đấy

-Kêu gì? chẳng phải do nhóc bắn người lung tung mà giám đốc 'bổ nhiệm' nhóc cho vị trí đánh máy sao? giờ thì ly biệt súng, dao,... đi

-Một anh không được gọi em là nhóc vì em là sếp anh, hai giám đốc bảo nếu em 'ngoan' không nghịch ngu thì tha bổng cho và ba em sẽ không bao giờ bỏ đồ dùng cá nhân quan trọng của mình đi đâu!

-Tùy nhóc thôi, giám đốc gọi nhóc lên để kiểm tra thành quả 14 tiếng làm việc không nghỉ của nhóc đấy. Cố gắng lên boss 

-hey, này Adam...

tít tít... tiếng ngắt điện thoại 

-Hầy,  đã bảo không được gọi mình là nhóc mà 

Tôi đã ở đây 8 năm, trong 8 năm luyện tập tôi đã thấy những hoàn cảnh, cảm xúc mà người thường không thể xem khi họ sống trong thành phố 'phồn hoa' như thế này 

Chết chóc, máu me, sinh tử chưa gì là tôi chưa trải qua. Có ai nói một đứa trẻ không thể tham gia FBI cơ chứ, đứa trẻ đó không thể sống được trong hoàn cảnh gian khổ mà FBI luyện tập và đối mặt đâu.

Tôi thề là tôi sẽ bẻ nát xương hàm của hắn ta. 8 năm đúng vậy trong 8 năm một mối hận được nuôi lớn trong tôi đạp đi tất cả những lời chỉ trích, bình phẩm từ lũ người lớn đó. 

-Sao được, giám đốc ngài định để cho một đứa bé như vậy luyện tập ư?

-Với mọi sự tôn trọng xin ngài hãy suy xét lại, chúng ta còn không biết đứa bé ấy có bị điên rồi sát hại cả gia đình không. Cho dù không thể nhưng chúng ta cũng không thể nhận được chỉ vì cô bé nói là muốn trả thù cho gia đình được

-bla bla rồi blo blo....

Từng có rất nhiều người phản bác lại quyết định của giám đốc nhưng ngài vẫn đồng ý cho tôi toại nguyện và nói với tôi là hãy quyết định cho đúng đắn để rồi sau này hối hận không kịp. Tuy tôi ngưỡng mộ giám đốc lắm và đó là những chuyện từ 8 năm trước rồi nhưng tại sao ngài lại cho cháu làm cái công việc đánh máy buồn tẻ thế này 

----Khoảng 30' sau cùng với những lời 'tại sao' trên xe----

   Tại trụ sở FBI...

-Này Michelle công việc thế nào? giám đốc nói gì vậy?

-Mọi chuyện đều ổn hội đồng nói tuần sau là hết hạn kỷ luật vì em đã hoàn thành công việc của 2 tháng sau.

-Đúng là boss là nhất mà vậy đi ăn không bao à?, và có một vài chuyện muốn nói với nhóc nữa

-Hửm, việc bao ăn cũng được nhưng Adam này sao mặt anh trông xanh xao vậy có việc gì em sẽ không cắn đâu mà lo 

-À thì cứ đi đi rồi anh nói 

-----Tại quán ăn và gọi món xong------

-Này Michelle, nhóc còn nhớ việc thảm sát của gia đình nhóc 8 năm trước không?

-Một câu chuyện cũ đừng bao giờ nhắc lại 

-Ờ anh đã tìm hiểu tiếp về vụ việc đó và có thấy một số thông tin quan trọng nhóc muốn nghe không?

-8 năm chưa phải là 1 thời gian dài Adam à, anh có biết ko? 

Câu nói ngày càng gằn xuống để báo cho người đối diện của tôi rằng đừng có chơi đùa với những thứ anh ấy đang xa vào

-Từ từ bình tĩnh đi Michelle, đừng tạo khuôn mặt kinh dị đấy 

-Vậy thì, NÓI NHANH LÊN

Luôn như vậy mỗi khi nhắc về câu chuyện này Adam luôn quá năng động so với những thứ khác chỉ cần một thông tin bé là anh ấy có thể xé toang nó ra, mọi thứ về ngày hôm đó Adam dễ dàng tìm và gắn liền như một thước phim, kể từ khi trở thành cộng sự anh ấy đã giúp tôi quá nhiều so với những thứ tôi cho anh

-Này! đừng có điên như thế boss chìm nhiều quá không ra đc đâu 

-Hả? à xin lỗi vậy thông tin gì vậy Adam?

Mọi thứ lại quay lại nhờ Adam không có ảnh chắc ko có ai chịu đc cái tính này của tôi quá

-Boss có bao giờ nghe về Creepypasta chưa?

-Rồi vì trên cơ thể của chị gái tôi có một hình được tên sát nhân khắc trên cơ thể của chị ấy sau khi mổ bụng và moi hết nội tạng của chị ấy...

-Này thôi nha, anh đây nghe đủ về việc đấy rồi đã bảo nhóc đừng kể chi tiết như vậy mà nếu không làm FBI chắc nhóc ra ngoài làm tiểu thuyết gia chuyên viết truyện kinh dị là vừa đấy

-Hehe, thôi quay lại chuyện chính con dấu mà hắn ta khắc là hình tròn cùng với hai dấu gạch chéo, em đã tìm hiểu nó là ký hiệu của một con quái vật mà mọi người không thể biết được nó là thật hay chỉ là một trào lưu của mọi người hay không. Con quái vật ấy à không hắn ta được biết tới vào năm 2009 hình như vậy

-Và tên của con quái vật đó nhóc có biết là gì không, hắn tên là Slenderman 

-hả Slenderman, người cao?

-Trời ơi nhóc thực sự có phải là thành phần của giới trẻ không vậy hay là già quá bắt suy hướng chậm thật

-Nó cũng chỉ là một truyền thuyết đô thị tôi không tìm hiểu sâu hơn những thứ không tồn tại nó  chỉ là con quái vật, là một phong trào mà mọi người ưa chuộng mà thôi, chứ tìm chứng cứ mà dựa vào mấy cái truyền thuyết đấy thì...

-Đó chính là lý do mà boss không thể tìm đc hắn ta đấy bỏ 8 năm công cốc, Creepypasta là những..... ---sau một hồi giải thích---

-Ồ! và anh rủ em tới đây để kể chuyện những thứ đó không có thật đâu Adam 

-Vậy boss có biết đã có rất nhiều người muốn đc gia nhập đại gia đình đó mà giết cả gia đình, bạn bè bỏ tất cả để theo con quái vật đó cùng những tên sát nhân khác không?

-Bọn họ thật ngu ngốc khi làm vậy bọn chúng không có thật tại sao cứ phải ép mình như vậy...

-Tên sát nhân đã giết gia đình boss cũng là 1 proxy đấy

-Sao trí tưởng tượng của anh càng bay cao rồi đấy

-Hửm có thể nhưng boss còn nhớ tôi nói là hắn ta có thể biến người chết trở thành một proxy ko?

-Thì?

-Có một mẫu tóc mà hắn ta để lại trên người mẹ boss khi bà cố chống trả, ko có bất cứ thông tin về mẫu tóc đó cho dù là tóc giả thì cũng có chủ nhưng không phải tóc giả mà mẫu ADN không cho bất cứ thông tin gì 

-Không thể nào mà nó có liên quan gì ?

-Có liên quan, mấy hôm trước tôi có tìm tới bệnh viện tâm thần tìm X

-Hả tìm tên điên đấy làm gì?

-Đã từng có những buổi đấu giá đồ dùng của những tên sát nhân nổi tiếng và X đã bỏ một số tiền lớn để mua những món đồ đó, hắn ko chỉ có dao súng của những tên sát nhân năm xưa hắn còn sở hữu những lọn tóc, răng, da,... của chúng

-HẢ có cả cái trò đấy á?

-Ừm, tôi đã đến tìm hắn lấy những lọn tóc đó và đã tìm đc chủ của số tóc kia

-Đây ko phải 1 trò đùa Adam à  

-Tôi không đùa Michelle nó là sự thật tôi đã kiểm tra rất nhiều, bọn chúng có thực cô nên về kiểm tra đi đôi khi chúng còn thật hơn chúng ta

Còn tiếp....

Vậy là đã xong chương 2, CẢM ƠN mọi người vì đã dành thời gian quý báu của mình để đọc câu chuyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC