Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú cười lột đậu phộng luộc cho Lệ Sa, đưa qua: "Bàn cờ này xem ra ngươi lại thua."

Lệ Sa ảo não nhận lấy đậu, oán hận bỏ vào miệng: "Ngươi cũng không biết nhường người bị thương."

Trí Tú chỉ lo chơi cờ với Lệ Sa, một lòng một dạ đều đặt trên người Lệ Sa, lại thêm võ công của công chúa điện hạ chúng ta không hề thua kém Trí Tú, vậy nên Trí Tú không phát hiện điện hạ đột nhiên đến thăm.

Cho đến khi thanh âm thoáng có chút tức giận phát ra từ điện hạ: "Phò mã, ngươi thật sự có nhã hứng nha." thì cánh tay đang chơi cờ của Lệ Sa mới dừng lại giữa không trung, Trí Tú chậm rãi buông cờ trong tay ra, nhìn Thái Anh, việc gì cần đến đều đến rồi.

Lệ Sa ném quân cờ trong tay, yếu ớt trả lời: "Điện hạ, ngươi, sao ngươi lại đến đây?"

"Như thế nào, bổn cung không thể đến đây sao? Hay là bổn cung đã quấy rầy cuộc sống của phò mã và Kim đường chủ?"

"Không, không phải, điện hạ nói cái gì vậy. Ta còn tưởng, tưởng rằng điện hạ sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa."

"Như thế nào, không lẽ phò mã biết trước bổn cung sẽ không để ý đến ngươi sao?"

Lệ Sa bộ dáng giống tiểu nương tử làm sai, đầu cúi thấp xuống đất: "Điện hạ, ta, ta sai rồi."

Thái Anh không nói gì, đi qua ngồi bên cạnh bàn đá, lấy một trái nho bỏ vào miệng: "Nho thật ngọt, so với trong phủ công chúa thì phò mã ngươi còn hưởng thụ một cách cao sang hơn."

Nha hoàn và tiểu tư đứng hai bên đều quỳ trên mặt đất, còn chưa có đứng dậy, Lệ Sa đi qua, ngồi bên cạnh Thái Anh, cười ngớ ngẩn: "Điện hạ, điện hạ."

Thái Anh lúc này vẫn còn tức giận, làm sao có thể cho Lệ Sa sắc mặt dễ nhìn được, nàng không thèm trả lời, vẫn như cũ ngắt một trái nho, chậm rãi bóc vỏ bỏ vào trong miệng.

Lệ Sa thấy điện hạ không nói lời nào, nàng cuống quýt cả lên, phải làm gì bây giờ? Nàng cũng ngồi yên bên cạnh, im lặng suy nghĩ, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Thái Anh hơi liếc Trí Tú một cái, Trí Tú nhìn thấy, nàng để cho người hầu đang quỳ trên mặt đất đứng dậy lui ra, nàng lại nhìn Lệ Sa thêm một lát mới xoay người đi khỏi.

Thái Anh nhìn thấy Trí Tú chậm rãi đi xa, trong mắt dần dần mới có nét cười hiện ra. Nàng quay đầu nhìn Lệ Sa, nàng ta vẫn còn nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh, công chúa điện hạ lại bắt đầu tức giận, lấy tay vỗ lên mặt bàn: "Phò mã, ngươi tính cứ ngồi như vậy đến trời tối sao?"

Lệ Sa thấy điện hạ lại tức giận càng hoảng thêm, cuống quýt đứng lên, trực tiếp ôm Thái Anh: "Điện hạ, ngươi không cần tức giận, điện hạ, ta sai rồi, đều là do là không đúng."

Thái Anh thình lình bị nàng ôm, lại bởi vì trong lòng đã tiếp nhận nàng nên bị ôm vậy liền đỏ mặt: "Ngươi mau buông ra, bây giờ là ban ngày."

"Ta không buông, điện hạ, nếu ngươi không tha thứ ta, ta liền không buông."

"Mau thả ra." Thái Anh đấu tranh một hồi cũng không dùng sức giãy dụa, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải miệng vết thương của Lệ Sa. Kỳ thật đã mười ngày trôi qua, nàng đã tốt lên rồi, nhưng nếu bị đụng đến vẫn sẽ đau một chút.

Lệ Sa đột nhiên thông minh lên, nhíu mày liền rên rỉ: "Điện hạ, đụng đến miệng vết thương rồi, đau quá."

Thái Anh vừa nghe nàng đụng đến miệng vết thương của Lệ Sa, lập tức không đấu tranh đòi buông ra nữa, nàng lại nghĩ đến Lệ Sa lúc ấy vì cứu nàng mới bị trúng tên, lòng của nàng đột nhiên đau nhói: "Phò mã, thế nào, miệng vết thương có nứt ra hay không?"

Thái Anh lúc này ngồi trên ghế đá, Lệ Sa lại đứng bên cạnh nàng cảm thấy mừng thầm trong lòng, nàng buông tay ra nhưng vẫn cau mày. Thái Anh đứng lên, vẻ mặt có chút kích động, Lệ Sa thấy vậy liền đưa tay ôm lấy nàng: "Điện hạ, nếu ngươi không tức giận thì ta cũng không sao."

"Buông ra, để ta xem một chút, xem miệng vết thương có nứt ra hay không."

Nàng lúc này không có tự xưng bổn cung mà xưng là ta, Lệ Sa mặc kệ mọi thứ, trực tiếp cúi đầu hôn nàng. Biện pháp này là cách để đối phương ngậm miệng nhanh nhất, Thái Anh ngây ngẩn một chút liền bị Lệ Sa lợi dụng, cái hôn này tràn ngập tưởng niệm, vui vẻ còn có một chút lo lắng.

Mấy ngày Lệ Sa rời đi, Thái Anh đã nghĩ thông suốt về sau nên làm như thế nào, cho nên nàng cũng không cự tuyệt, nàng thản nhiên hưởng thụ cái hôn toàn tâm toàn ý mà đến nay cả hai mới cảm nhận được. Ở trong Hoàng cung rộng lớn có thể tìm thấy một người yêu mình và mình cũng yêu lại cũng coi như có phước ba đời. Thái Anh cũng vươn tay chậm rãi xoa lưng Lệ Sa, phò mã, kiếp trước ta thiếu nợ ngươi sao?

Một nụ hôn chấm dứt, điện hạ chúng ta tim không đập nhanh cũng không thở hổn hển, Lệ Sa thiếu chút nữa tắt thở đến ngất xỉu, ai bảo nàng không có võ công.

"Phò mã, lúc này ngươi không phải nên buông ra ta sao?"

"Không, từ lúc thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên sống xa điện hạ lâu như vậy, ta sợ buông ra rồi lại không thấy điện hạ nữa."

Thái Anh bất đắc dĩ thở dài: "Phò mã, ngươi bắt đầu nổi lên tính trẻ con rồi, bổn cung nếu đã đến, như thế nào lại rời đi? Bây giờ vẫn là ban ngày, nên chú ý một chút."

Lệ Sa lúc này mới buông Thái Anh ra, lôi kéo tay nàng cùng nhau ngồi xuống: "Ý của điện hạ là buổi tối có thể sao?"

Thái Anh liếc nàng một cái: "Ngươi nếu nói bậy nữa, cẩn thận trở về bổn cung cho ngươi ngủ ở thư phòng."

"Điện hạ, ngươi làm sao biết ta ở huyện Phong này?"

"Thiên hạ đều của Đại Tề, bổn cung như thế nào lại không biết quỷ nhát gan như phò mã trốn đến huyện Phong này, huống chi nơi này cách kinh thành gần như vậy."

Lệ Sa bĩu môi: "Ngài là điện hạ cao quý nhất Đại Tề, việc sống chết của ta đều do điện hạ quyết định, ta lại làm ra sai lầm lớn, lừa gạt điện hạ, sao còn có mặt mũi ở cạnh điện hạ?"

"Không lẽ ngươi chịu thiệt sao? Bổn cung bị ngươi giấu lâu như vậy, người chịu thiệt là bổn cung mới đúng."

Lệ Sa ôm cánh tay Thái Anh: "Điện hạ, ngươi đừng tức giận có được không? Ta cũng không nghĩ đến phụ hoàng sẽ tứ hôn cho chúng ta, ta vốn muốn cô độc sống quãng đời còn lại."

Thái Anh liếc xéo Lệ Sa: "Phò mã khí chất như ngọc, nếu ngươi thật sự muốn cô độc sống quãng đời còn lại, không phải sẽ làm tổn thương tâm ý của phần đông các tiểu thư khuê các sao?"

"Ha hả, tâm ý của các nàng liên quan gì đến ta? Trong tim của ta chỉ có một người là điện hạ."

"Trấn Nam vương phủ các ngươi đúng là có lá gan lớn, thế mà dám đưa tới một nữ phò mã cho bổn cung."

"Điện hạ, ta cũng không nghĩ đến phụ hoàng sẽ tứ hôn mà, Lạp gia chỉ còn có mình ta, không thể tùy tiện tìm một người để giả mạo." Nói xong nàng lại cười đắc ý: "Huống chi chỉ có ta mới có thể xứng đôi với điện hạ."

"Phò mã, lời này của ngươi khiến bổn cung phải đỏ mặt xấu hổ thay."

"Ta cũng không có khoe khoang, người xứng đôi với điện hạ đương nhiên là người ưu tú nhất Đại Tề."

"Ân, bổn cung nhìn thời điểm ngươi ăn uống, quả thật không ai so được."

"Điện hạ, ngươi, ngươi có thể nào nói ta như vậy chứ."

"Sao? Bổn cung nói sai sao?"

"Ách, điện hạ nói cái gì cũng đúng."

Thái Anh đứng dậy, nhìn một vòng sân viện: "Phò mã, ngươi bố trí chỗ này thật lịch sự và tao nhã, theo bổn cung thấy ngươi cũng không cần hồi phủ, ở đây lâu một chút cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net