Chương bốn: Mẹ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cole,

Cole,

Cole.

- Con đã dậy chưa đấy Cole? - Một người phụ nữ lên giọng hỏi. Bà lấy tay gõ nhẹ vào cửa phòng. - Mẹ vào phòng nhé?

Tôi tỉnh ngủ ngay sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Theo phản xạ, tôi duỗi thẳng hai chân ra rồi đạp thật mạnh về tứ phía. Đầu óc tôi hết sức quay cuồng và mệt mỏi. Phải mất một lúc, lưng chừng năm hay mười giây gì đó, tôi mới có thể mở mắt ra. Khung cảnh lờ mờ trước mặt dần hiện ra và trở nên rõ nét hơn. Thế rồi, thứ chết dẫm đập vào mắt tôi đầu tiên chỉ đơn thuần là cái trần nhà. Nhìn nó chán bỏ mẹ lên được, và tôi đoán cả ngày hôm nay của tôi cũng vậy. Thế nên tôi quyết định nhắm mắt để đi ngủ trở lại.

- Hôm nay là khai giảng đấy Cole. Con lại quên đặt báo thức à? - Bà nói. - Mẹ tin là con không muốn bỏ lỡ ngày này một lần nữa đâu. Hơn nữa, Peter còn đang đợi con ở dưới gác đấy. Con nên nhanh lên trước khi thằng bé khiến con mèo Kevin phát hoảng vì mấy trò hoá trang điên rồ của nó.

Câu nói của bà bỗng khiến tôi bừng tỉnh như vừa uống hai lít cà phê. Các giác quan của tôi cũng đột nhiên rộng mở hơn, tới cái độ mà tôi có thể lắng nghe từng hơi thở và từng nhịp đập của trái tim. Thực tình nhé, tôi có mẹ à?

Được rồi, ai cũng biết đó là một câu hỏi hết sức ngu ngốc, nhưng ý tôi là: mẹ tôi đã ở đâu, làm gì trong suốt quãng thời gian trước kia? Tại sao tôi chưa từng thấy bà xuất hiện dù chỉ một lần? Vậy mà giờ đây, đột nhiên lại có một người phụ nữ gọi là "mẹ" tự dưng xuất hiện trước cửa phòng tôi, rồi đánh thức tôi dậy như một đứa trẻ lên năm? Mà tôi có phòng riêng à?

- Con tưởng mình vừa ở phòng khám? - Tôi hỏi. Mặc dù tôi vẫn chưa dám chắc rằng bà thực sự là mẹ tôi, bởi vốn dĩ chẳng có thứ gì đáng để tin tưởng cả, nhưng tôi vẫn tạm thời xưng hô kiểu vậy cho phải phép. - Con còn đang xỏ giày kia mà?

- Phòng khám nào vậy? - Bà hỏi. Giờ thì bà xoay nhẹ nắm cửa để tiến vào phòng. - Con vẫn còn đang mơ ngủ sao, con yêu?

Tôi liếc nhìn bà một hồi rồi nhanh chóng hướng ánh mắt ra nơi khác. Thực tình tôi khá buồn bởi bà trông chẳng có chút thân thuộc nào. Chẳng một chút nào cả.

- Của chị Thebir Ceda ba ra ra gì đó ý. - Tôi đáp rồi tạm gạt chuyện đó sang một bên. Tôi khá thích nàng, thật đấy, nhưng cái tên của nàng thì phiền bỏ mẹ lên được. Nó thực sự khó để nhớ và chỉ khiến tôi muốn táng vỡ mồm Đấng sinh thành nhà nàng. Nói thế có phần hơi láo toét, tôi biết, nhưng thực tình tôi sẽ làm vậy nếu có dịp. Dẫu sao, cá là nàng và gia đình nàng cũng căm ghét cái tên ngu ngốc đấy hệt như tôi. Một phút ngẫu hứng, tôi đoán thế. Mẹ nàng khéo đã cắn phải lưỡi cả trăm nghìn lần khi cố gọi tên cô con gái bé bỏng của mình.

- Thebir Cedabaria? Sinh viên mới ra trường của mẹ ấy hả? - Bà hỏi - Thế này nhé, con đi khám từ thứ năm tuần trước rồi, cục cưng ạ. Hôm nay đã là thứ tư. Con lại không nhớ gì hết sao?

- Con cũng không biết nữa. - Tôi ngờ ngợ đáp. Bất chợt, lời nói của nàng lại hiện lên trong tâm trí tôi:

Em sẽ tỉnh dậy và đột ngột thấy mình ở đâu đó mà không thể nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra lúc trước.

Vậy là đã gần một tuần trôi qua kể từ lúc tôi rời khỏi phòng khám. Tất cả quãng thời gian ấy trôi qua chỉ ngang với một cái chớp mắt. Thật kỳ lạ và khó hiểu hết sức. Thử tưởng tượng mà xem: bạn đã có mặt ở đó để rồi làm đủ thứ chuyện, nào là ăn uống, ngủ nghỉ, tán dóc; thế rồi cứ bẵng đi một hồi là bạn lại chẳng nhớ được cái cứt đái gì hết! Kể thực tôi cũng khá hối hận. Đáng ra tôi nên nghe lời nàng rồi uống đại vài viên thuốc cho xong chuyện.

- À mà mẹ này. - Tôi nói, đồng thời vén chăn ra rồi rời khỏi giường. Tôi cố gắng khua chân để xỏ đại đôi dép đi trong nhà. - Khi mẹ nói Cebadaria là sinh viên mới ra trường của mẹ, ý mẹ là sao?

Bà nhìn tôi theo kiểu mẹ-thằng-này điên thật rồi. Bà liền thở dài rồi nói:

- Con bé là học viên xuất sắc nhất mà mẹ từng có và đã ra trường hai năm. Thế thôi.

- Vậy mẹ là...?

- Giáo sư tâm lý học. Con đang nghiêm túc đấy à Cole? Thật tử tế khi con thèm bận tâm tới công việc mà mẹ đã đi làm hơn mười năm nay. Còn giờ thì nhanh chóng thay đồ đi kẻo muộn. Mẹ phải đi trước đây.

Bà quay người lại rồi rời khỏi phòng. Chợt tôi nhận ra một chuyện rất kì quặc mà buộc phải hỏi bà:

- Mẹ này! - Tôi gào lên, mặc dù điều đó là hoàn toàn không cần thiết. Bà đứng cách tôi chỉ lưng chừng hai mét.

- Gì nữa đây Cole? - Bà lại nhìn tôi đầy ngao ngán.

- Thì... tự dưng con thắc mắc một chuyện. Nếu mẹ là bác sĩ hay giáo sư tâm lý gì gì đó thì tại sao mẹ lại để người khác khám cho con? Đó không phải là chuyên môn của mẹ sao?

Bỗng bà nhăn mặt lại rồi nói, giọng đầy quở trách, như thể tôi đã phạm phải sai lầm gì kinh khủng lắm chẳng bằng:

- Cole, mẹ còn phải nói lại cho con bao nhiêu lần nữa về vấn đề này? Con muốn người ta đồn đại về một giáo sư tâm lý mà lại có một đứa con mắc bệnh tâm thần? Thật đấy hả Cole? Con thực sự muốn mẹ phát điên lên sao?

Nói đoạn, bà thẳng thừng đi xuống lầu. Tuyệt thật, giờ thì bà đã cáu. Tôi bắt đầu cảm thấy muốn đấm thằng Cole-trước-kia. Tại nó mà giờ lúc nào tôi cũng trông như một thằng đần có trí nhớ ngắn hạn, dù đúng là thế thật. Vì cái bệnh chết tiệt này mà giờ cuộc đời tôi giống như một thước phim đen trắng mập mờ bị tua liên tục bởi một thằng cha gàn dở. Khốn khổ hơn nữa là tôi sẽ chẳng bao giờ biết trước được khi nào thì cái vụ tua nhanh đó lại xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net