C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố Grane hiện đang trong thời kì mưa phùn, mưa cứ duy trì cho đến tối vẫn không ngớt. Ngày hôm nay, Hội Ngầm vẫn phân chia người đi cứu nguy như thường lệ.

Tôi - Alice Collins cũng được phân phó cho đi cùng với Marcos, Lorna, và John giải cứu một người phụ nữ vừa trốn khỏi trại giam dị nhân.

Thú thật, mặc dù bản thân là một dị nhân, thế nhưng tôi của hiện tại vẫn có một cuộc sống tương đối đầy đủ kể cả về mặt vật chất lẫn tinh thần. Tôi vẫn học đại học, vẫn ăn cơm cùng với gia đình, vẫn có bạn bè xã hội và có Hội Ngầm chống lưng phía sau.

"Alice, em không cảm nhận được mùi máu nào xung quanh à?" - Anh Marcos hỏi tôi, bởi lẽ cả bọn đã mất khá nhiều thời gian cho cuộc tìm kiếm này. Rủi ro thêm một phần nữa cũng chính là vì tiếng mưa rơi khiến cho người có khả năng tìm kiếm trong nhóm họ bị nhiễu loạn năng lực. Tôi được anh hỏi, có chút cảm thấy áp lực, tuy nhiên, sở trường của tôi không thuộc về tìm kiếm nên cũng chỉ có thể thừa nhận mình đã thua.

"Em không cảm nhận được gì cả, Marcos. Nhánh tìm kiếm có ở năng lực của em gặp hạn chế khi có trời mưa. Tóm lại, chuyến này em là vô dụng nhất" - Tôi có năng lực điều khiển, hoá cứng và cảm nhận máu. Cả bọn cũng vì thế mà nghĩ rằng tôi cao siêu, nhưng thực chất, chỉ có bản thân tôi mới biết cái năng lực này có nhiều nhược điểm như thế nào.

"Có thể sẽ không tìm được vào thời điểm này, John, anh biết đó, trời thì đang mưa, thậm chí cũng đã gần khuya rồi..tôi nghĩ chúng ta nên giải tán"

Lorna lên tiếng, có chút trách móc khi John cứ mãi kiên trì trong cuộc tìm kiếm vô vọng này. Tuy nhiên, người anh cả của họ vẫn đang tràn đầy năng lượng dò tìm mọi thứ xung quanh. Anh đặt tay xuống mặt đất, sử dụng tất cả các giác quan để cảm nhận.

"Lần gần nhất mà anh cảm nhận được cô ta cách chỗ này tận hai dặm. Chắc chắn có vấn đề rồi John"

"Marcos, anh chắc chắn cô ấy chỉ ở gần đây" - John tiếp tục cảm nhận, ra hiệu cho mọi người xung quanh mình nên giữ yên lặng. Và quả thật chỉ một chốc sau, anh đã đứng phắt dậy và chạy rẽ vào một con ngỏ gần đó.

"John, là mảnh kính từ đèn xe cảnh sát" - Tôi kiểm tra đống tàn tích dưới mặt đất, đống kính pha đen đỏ của lũ cảnh sát nằm loạn xạ, nhiêu đây cũng đủ để hiểu chỗ này vừa có một trận đấu nho nhỏ.

John tiến lại đống mảnh vỡ, trực tiếp chạm vào đống kính, anh một lần nữa dùng dị năng của mình để tra dò manh mối.

"Tìm thấy rồi" - John nói cho cả đám, tôi nhanh chóng kéo lấy mũ trùm để che kín mặt, men theo lời dẫn đường của John, chúng tôi đến được một nhà kho cũ kĩ đã bị đóng cửa.

"Alice, em đừng tham gia, có thể cảnh sát vẫn ở đây mai phục, chị thấy em nên về nhà"

Lorna kéo áo tôi lại trước khi tôi kịp đặt chân vào nhà kho, chị thủ thỉ với tôi, lo lắng cho tôi vì nơi này quá nguy hiểm.

"Tùy cơ ứng biến thôi Polaris. Chúng ta cẩn thận một chút thì sẽ không bị lộ đâu"

Tôi vỗ vỗ vai chị để trấn an, chị Lorna thực sự lo lắng cho thân phận của tôi sẽ bị lộ với đám cảnh sát. Chị sợ cuộc sống tốt đẹp của tôi sẽ bị đảo lộn.

"Alice, em đi sát lại chị đi. Nhỡ có chuyện gì thì chị còn tính kịp" - Lorna nói với tôi, và vì sự an toàn của tôi nên tôi chẳng ngần ngại mà chọn đi cùng chị khi cả bọn phân nhóm tìm kiếm trong nhà kho. Lorna dẫn đầu trong nhóm tìm kiếm chỉ có hai người này, còn riêng về Alice tôi, lúc nào tôi cũng sẽ là người theo sau chị.

Tiếng cọt kẹt phát ra từ gian bàn bên trong thu hút cả hai đứa, Lorna đi vào trước, gặp mặt chủ nhân tạo ra mấy cái âm thanh chói tai này. Cô gái chúng tôi đang tìm kiếm hiện đã ở trước mắt, một cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt màu xanh lá. Đôi mắt ấy lấp lánh trong bóng đêm, lấp lánh đến mức khiến cho tôi cảm thấy có chút lành lạnh ở sống lưng.

"Các người là ai?. Cảnh sát ư?. Nghe cho kĩ đây, tôi sẽ không bao giờ trở về cái nơi khốn đó đâu. Mau cút đi!!"

Xoẻng.

Cô gái đối diện có vẻ sốt ruột, thậm chí là sợ hãi người lạ mặt. Cô ấy ném tách cà phê về chúng tôi khi mà chúng tôi chưa kịp lên tiếng giải thích bất cứ lời gì.

"Bình tĩnh đi!!" - Lorna đứng cạnh tôi cáu lên, chị muốn tiến thêm vài bước để ngăn cản người nọ nhưng lại bị tôi chặn lại.

Tôi chẳng biết cảm giác lúc này là gì nữa, tôi chỉ biết nếu Lorna tiến lên thì chị có thể sẽ bị thương. Chị vốn dĩ chẳng điều khiển được thủy tinh mà.

"Chúng tôi đến đây để cứu cô, chúng tôi biết cô vừa trốn khỏi trại giam dị nhân. Đừng hoảng, chúng tôi thực sự đến đây là để gi--"

Xoẻng.

Lời từ miệng tôi còn chưa được thoát ra đủ ý, một ấm cà phê cũ khác lại được ném tới. Rất may là nó bay sượt qua mặt tôi, va vào bức tường phía sau rồi vỡ vụn. Cô gái nọ vẫn còn muốn chống cự, cô ấy cầm cái tay cầm điện thoại, nhắm chuẩn vào người tôi ném tới nhưng bất thành.

Món này Lorna có thể điều khiển được, thế là đủ để biết sự an toàn của tôi đã được đảm bảo.

Lorna điều khiển cái tay cầm, vung tay cho nó bay ngược lại điểm ném. Cô gái kia tương đối lanh lẹ, tránh né cú ném ấy rất nhanh. Tay điều khiển đập mạnh vào tủ sắt nên lại tạo ra thêm một âm thanh chói tai nữa.

"Hoặc là đi theo chúng tôi để được sống, hoặc là nhởn nhơ ở bên ngoài rồi lại để lũ cảnh sát gông cổ về trại giam lần nữa. Chọn đi"

Lorna đưa ra hai phương hướng và để cho cô gái kia lựa chọn. Người đối diện chúng tôi hỏi lại lần nữa:"Các người rốt cuộc là ai?"

"Bị kém phát triển trí não hay sao mà không đoán được?. Nghe cho kĩ đây, chúng tôi là dị nhân, giống cô đấy"

Lorna cọc nhưng chị không chọn hét vào mặt người đối diện vào lúc này, giọng chị trầm xuống vì kiềm chế cơn tức, đôi mắt chị mở to là để mang tính hù doạ, tôi chẳng biết nó có thành công với người đối diện hay là không, nhưng với chính bản thân mình thì tôi thực sự sợ chị khi chị có bộ dạng như thế này.

"Ờm..cô biết đấy, đều là dị nhân như nhau, và có một số người trong chúng tôi lại có quá khứ thê thảm hơn cả cô. Nên là cứ đi theo chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô dựng nên một tương lai ổn hơn"

Tôi bồi thêm một câu khá vào trọng tâm nên đã làm lung lay suy nghĩ của người vừa trốn khỏi trại giam này. Chúng tôi thậm chí còn không có đủ thời gian để nghe câu trả lời hoàn chỉnh từ người nọ bởi vì John đã chạy vào thông báo một tin khẩn cấp.

"Đám cảnh sát tới rồi, chúng ta phải mau rời khỏi đây, tắt hết đèn đi"

John vừa dứt câu đã chạy đi trước dẫn đường, Lorna theo sau ngay lập tức.

"Cô cứ thay đồ nhé, ờm..chúng tôi ở bên ngoài này, nhanh nhanh chút"

Tôi rời đi ngay sau lời dặn dò, theo bước chân của Lorna như thường lệ. Chị ấy vung tay, đống đèn cũ nát đã hỏng hết toàn bộ, các thiết bị bị chập nổ ra các đốm lửa nho nhỏ.

"Tổng cộng có bao nhiêu?" - Chị hỏi John.

"Khoảng mười, có thể là nhiểu hơn. Chúng ta cần thoát bằng đường cửa sau, đi nhanh lên, tránh trường hợp xảy ra ẩu đả"

John ra lệnh cho cả đám, cô gái mắt xanh kia cũng đã thay xong áo và tập hợp ở chỗ chúng tôi. Lorna chưa chịu rời đi, chị đứng áp lưng vào khoảng tường giữa hai cửa sổ. Tôi thì theo sau, đứng cạnh chị.

"Chạy trước đi Alice"

"Polaris, chị đi thì em đi"

Lorna nhìn tôi nhưng chị không đáp lại. Âm thanh của lũ cảnh sát bên ngoài được phóng đại nhờ loa mà bọn chúng mang theo.

"Chúng tôi là cảnh sát Atlanta, chúng tôi đã phát hiện nơi này có chứa dị nhân vừa trốn thoát. Nếu nghi phạm chịu ra mặt đầu hàng, chúng tôi sẽ khoan hồng. Nhắc lại lần nữa.."

"Đã nhìn thấy một nghi phạm xuất hiện ở cửa sổ, một nghi phạm đã xuất hiện ở cửa sổ"

Chị đứng ra khi tôi chưa kịp phản ứng, Lorna giơ hai tay như đang đầu hàng. Nhưng hai tay chị dần nắm chặt lại rồi hạ xuống một cách nhanh chóng. Toàn bộ đèn pha của lũ cảnh sát vỡ nát. Bên ngoài đã trở nên tối om.

"Nghi phạm sử dụng dị năng để chống lại cảnh sát, được phép nổ súng, nghe cho rõ đây, tất cả nổ súng!!"

Nghe được hiệu lệnh, súng nổ vang hết cả một khu. Lorna kéo tôi cùng ngồi thụp xuống, chị xoa trán tỏ vẻ mệt mõi. Tôi rút dao bấm trong túi áo mình, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Lorna nắm lấy tay tôi, ngăn không cho tôi tự rạch tay mình.

"Đám này chị lo được, em cứ ngồi yên ở đây thôi Alice"

"Em cũng có thể lo được đám này, Polaris"

"Chị xử lí gọn hơn em, cứ để chị"

Lorna nhìn ra bên ngoài thông qua chỗ kính đã bị bắn vỡ. Chị giơ lên một tay, chặn lại một số viên đạn đang bắn tới. Lorna không chọn tấn công lại, chị chỉ nhận trách nhiệm phòng thủ cốt cán, bởi vì anh John đã dặn không được để xảy ra ẩu đả.

"Lorna, Alice, hai người ổn chứ?"

Marcos chạy vào, anh lật cái bàn gần đó lên để chắn đạn, đồng thời cũng hỏi thăm tình hình sức khoẻ của hai chúng tôi.

"Tụi em ổn, nhưng đạn cứ bắn tới như thế này thì không chạy được" - Tôi trả lời lại anh, Marcos im lặng một chút để suy nghĩ biện pháp.

"Để anh cầm chân chúng, hai người phải chạy cho mau đấy" - Marcos hét lớn, anh giơ hai tay lên cao hơn mặt bàn, dùng lòng bàn tay mình tạo ra lượng ánh sáng lớn chiếu thẳng ra bên ngoài. Tôi cùng chị Lorna tranh thủ chạy khi đám cảnh sát bị choáng váng, anh Marcos từ từ giảm lượng ánh sáng xuống rồi cũng theo sau chúng tôi.

"Mau, hướng này" - Anh John gấp rút chỉ đường khi nhìn thấy bóng dáng của chúng tôi đến, anh bẻ đi ổ khoá cửa, dẫn chúng tôi chạy đường vòng ra chiếc xe đã được đỗ ở gần đó.

Hai tiếng súng nổ ngay phía sau lưng khiến tôi giật mình. Khi định hình lại, bắp tay tôi đã đau nhói vì bị đạn ghim vào. Marcos cũng đồng thời ngã xuống ngay cạnh tôi. Anh cũng bị bắn vào bắp tay.

"ALICE, MARCOS!!" - Tôi nghe tiếng hét của Lorna, gắng gượng lấy cơn đau xé thịt truyền đến từ tay. Tôi đứng dậy, dùng tay còn lại siết chặt lấy miệng vết thương để giữ máu. Khập khểnh tiến về phía Lorna đang phát tiết lên đám cảnh sát.

"Polaris, dừng lại, chúng ta cần phải rời đi, Polaris!!"

Chị ấy phát tiết vì đồng đội của chị bị thương, thế nên chị không còn kiềm chế được năng lực mà dùng nó trong việc hạ gục lũ cảnh sát. Tên cầm súng dẫn đầu bị Lorna điều khiển cho đập vào tủ sắt, mấy tên sau bắn đạn tới cũng bị chị thành thạo chặn lại.

Rầm!.

Tôi nghe tiếng Lorna hét lên, sau đó là nhìn thấy chị ngã xuống. Ngay bên cạnh chị, đám cảnh sát sử dụng vũ khí tầm xa để tấn công, có lẽ đống vũ khí ấy là loại đặc biệt được tạo ra chỉ để trừng trị những kẻ đột biến là chúng tôi; chị ngã xuống, nhưng vẫn hô lên tên tôi, tiếng hét của chị thấm đẫm sự đau khổ cùng cực, chứa luôn cả sự căm thù đến đỉnh điểm.

"POLARIS!!"

Tôi thét tên chị, nhưng giờ phút này đã không còn cứu vãn kịp tình hình; John phía sau đã đã dìu Marcos vào xe hơi, cô gái lạ mặt kia coi như cũng đã được giải cứu thành công. Tôi cảm nhận lượng máu lớn chảy ra từ bắp tay, quyết định sử dụng năng lực để cố tìm đường thoát thân cho cả hai.

Điều khiển cho máu của bản thân lơ lửng giữa không trung, làm cho chúng trở thành những mũi tên nhọn, hoá cứng rồi phóng tới tên cảnh sát đang khống chế Lorna. Mũi tên máu cỡ nhỏ cắm vào cổ tên cảnh sát, cho hắn ta trải nghiệm cảm giác đau đớn như chúng tôi. Khi mà tôi tiếp tục tạo thêm một mũi tên máu, cơ thể tôi đã bị John nhất bổng lên. Anh ôm tôi chạy về phía xe, để lại chị một mình chống chọi với đám cảnh sát.

"LORNA, ĐỪNG!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lornadane