Chương 386: Đêm tối kinh hoàng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Phảng phất như cả người đều rơi vào trong bóng tối, khi Bạch Tửu mở mắt ra, cô đã nằm trong một gian phòng xa lạ, không giống lúc trước, trong phòng này có ánh đèn.

Từ trên giường ngồi dậy, cô quan sát xung quanh, vách tường màu trắng, trong không khí có mùi nước khử trùng, còn có giường bệnh cô nằm, cô rất nhanh liền xác định, nơi này là một phòng bệnh, mà trong phòng này cũng không có người khác, xem ra, mỗi một lần từ trong trò chơi tỉnh lại, bọn họ đều sẽ bị tách ra.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô nhìn con dao dính máu trong tay cũng không làm ầm ĩ nữa, cô tìm điện thoại di động, không lâu sau, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại di động kiểu cũ trên tủ đầu giường, từ trên giường xuống, nhận lấy chiếc điện thoại này.

Rất nhanh, chuông điện thoại di động vang lên, trong điện thoại xuất hiện một tin nhắn.

"Bây giờ, trò chơi bắt đầu."

Bạch Tửu bỏ cả điện thoại và con dao vào trong túi, cô đi thẳng đến cánh cửa, đẩy cửa ra đi ra ngoài, nhìn hành lang thật dài và sạch sẽ, cô đoán không sai, nơi này là một bệnh viện, bệnh viện buổi tối vốn sẽ làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ, hiện tại bệnh viện trống rỗng càng làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ hơn.

Bất quá cũng may tính cách Bạch Tửu vốn không sợ ma quỷ, đánh giá từ những quái nhân tay dài xuất hiện ở thế giới trước, trong bệnh viện này chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện một ít người kỳ quái, cho nên thần kinh của cô vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, phòng ngừa bị thứ gì đó kỳ quái đánh lén.

Bạch Tửu có chút không yên tâm về Hách Lị Ưu, nữ sinh kia tuổi còn nhỏ, đối mặt với hoàn cảnh này chỉ sợ sẽ dễ dàng bị loại, cô một bên đi về phía trước, một bên suy nghĩ một vấn đề, cô cùng những người đó đến tột cùng là vì sao lại tiến vào trong "trò chơi" này, mà người sau lưng điều khiển "trò chơi" này là ai?

Rõ ràng, mỗi một trò chơi nhỏ sẽ giảm đi một người, vậy liệu người cuối cùng sống sót có thể thực sự thoát ra khỏi "cuộc chơi" này hay không?

Bạch Tửu rất không thích loại cảm giác bị người khác dắt mũi, nhưng bất đắc dĩ hiện tại cô bị mất đi một đoạn ký ức, cũng chỉ có thể theo mọi người tiến thêm một bước.

"Cô là...Bạch Tửu?"

Bạch Tửu nghe được âm thanh truyền đến từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ nhân dáng người cao gầy, mặc một thân áo blouse trắng thành thục, nữ nhân ước chừng hơn 30 tuổi, nhưng dáng người của cô ấy thật sự không có gì để chê.

Bạch Tửu kiềm chế ý nghĩ huýt sáo thưởng thức, cô mỉm cười, "Là tôi."

"Cô... không phải cô đã bị loại ở trò chơi thứ hai rồi sao?" Nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc đi tới trước mặt Bạch Tửu, trên mặt biểu hiện sự khó tin làm cho người ta hiểu cô ấy đối với chuyện nhìn thấy Bạch Tửu, là có bao nhiêu bất ngờ.

Bạch Tửu đối mặt với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, tâm tình của cô sẽ tốt hơn không ít, kiên nhẫn lại càng thêm mười phần, cô cười rạng rỡ hào phóng, "Tôi ở trong trò chơi thứ hai đúng là đã thua, nhưng mà không biết vì điều gì, tôi không bị loại, ngược lại còn có thể tiếp tục tham gia trò chơi này."

"Khó trách..." người phụ nữ nhớ tới, trong trò chơi nói có năm chìa khóa, cô còn kỳ quái dựa theo quy tắc trò chơi mà xem, không phải là năm người chỉ nên có bốn chìa khóa thôi sao? Thì ra trong trò chơi thứ ba, Bạch Tửu không bị loại, lúc này mới có cục diện sáu người đi tìm năm cái chìa khóa, mà từ tin nhắn nhận được trước khi trò chơi kết thúc, cảnh sát Giả Nghĩa bị loại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net